02|

Mấy ngày nay, nhà của phú ông rộn rã, bận bịu hơn hẳn những ngày thường. Gia nô đi lại ngược xuôi, kẻ đi chợ, người ra đồng, tất bật sắm sửa, làm lụng để chuẩn bị đón tiếp quan lớn. Phú ông đã lệnh cho tất cả kẻ ăn người ở trong nhà phải chuẩn bị cho thật chu đáo, cẩn thận, bất kể có sự sai sót xảy ra, dù chỉ là một lỗi sai nhỏ nhất, cũng sẽ bị đuổi việc. Phú ông là người có tính cách thân thiện, hòa nhã, nhưng khi có công việc quan trọng, ông sẽ trở nên cầu toàn và khó tính hơn bao giờ hết. Vậy nên, người hầu trong nhà chẳng ai bảo ai, tự biết phải lo việc của mình mà làm tới nơi tới chốn.

Huỳnh Sơn cũng không rảnh rỗi hơn là bao. Phải gánh vác nhiệm vụ đàn hát trong bữa tiệc tiếp quan tri phủ khiến cậu nhăn nhó, đau đầu mà trăn trở. Ngoài các gian nhà, gia nô lo việc sửa soạn, tân trang thì cậu cũng bận rộn không kém khi phải luyện tập gảy đàn mỗi ngày. Dù có tài năng là thế, nhưng nếu không luyện tập cho thuần thục thì cũng sẽ chẳng đạt được đến độ tốt nhất.

Cộc cộc

Một tiếng gõ cửa khoan thai, nhẹ nhàng vang lên. Huỳnh Sơn bỏ gọn đàn bầu sang một bên, nhanh nhẹn tụt xuống khỏi sập gụ, bước ra mở cửa. Ra là cậu cả Việt Cường, không biết có chuyện gì hệ trọng mà đích thân cậu cả tới gặp Huỳnh Sơn vậy.

- Anh vào đi.

Dù có phần hơi lo lắng, nhưng Huỳnh Sơn vẫn vui vẻ đẩy rộng cửa ra, lấy lối đi cho anh. Cậu cả bước vào trong, ngồi yên vị trên bộ tràng kỷ, đôi mắt nhìn ngắm một lượt căn nhà của em trai rồi mỉm cười đầy hài lòng. Huỳnh Sơn khép hờ cánh cửa, đi tới chiếc ghế đối diện. Cậu thuần thục chuẩn bị ấm chén, pha trà mời anh. Bản thân cậu thì chẳng mấy khi đụng tới trà, nhưng trong tủ gỗ luôn chuẩn bị sẵn vài túi nhỏ. Đôi khi gian nhà của một mình cậu cũng đón tiếp một vài người thân quen ghé qua trò chuyện thưởng đàn, mà người có tần suất nhiều nhất phải kể đến cậu cả. Huỳnh Sơn biết rõ tính cách anh, là một người điềm đạm, nhã nhặn và vô cùng thích trà, nên cậu dành sẵn trà khô được gói cẩn thận trong vải gấm.

- Việc luyện tập của em vẫn tốt chứ?

Việt Cường lắc nhẹ chén, vừa hỏi thăm tình hình của người em. Huỳnh Sơn trèo lên ghế, gương mặt hơi phụng phịu tỏ vẻ cam chịu, nhưng cũng vui vẻ đáp lại ngay.

- Em vẫn tập đàn mỗi ngày đây, trộm vía mọi thứ đều suôn sẻ cả. À, em còn sáng tác thêm một đoạn nhạc mới cho điệu "Trống cơm" đó. Anh có muốn nghe thử không?

Thấy anh trai gật đầu, Huỳnh Sơn nhanh chóng chạy tới chỗ sập gụ lấy cây đàn bầu, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt xuống tràng kỷ như nâng niu một báu vật. Thế rồi tiếng đàn réo rắt vang lên trong không gian tĩnh mịch, từng dây ngân lên đầy da diết như đang kể lại một câu chuyện tình tươi đẹp thời xưa cũ. Tới khúc nhạc mà Huỳnh Sơn sáng tác thêm, cậu như hoàn toàn thả hồn theo từng điệu đàn. Khúc nhạc mới này lại là câu chuyện đầy hào hùng về chí làm trai, quyết tâm ra đi vì nghiệp lớn. Tiếng đàn kết thúc nhưng tâm hồn của Huỳnh Sơn vẫn neo lại chút dư dư âm còn đọng trên từng nốt nhạc. Việt Cường nghe tiếng đàn dứt hẳn, liền vỗ tay tán thưởng em trai không ngớt. Biết rằng đây là tài năng thiên bẩm, những lời có cánh cũng nhiều người dành cho, nhưng nếu bây giờ không khen ngợi khúc nhạc tuyệt vời ngay lúc này thì thực có lỗi với nghệ thuật.

- Anh thấy thế nào?

Huỳnh Sơn để đàn sang bên cạnh mình, hướng đôi mắt long lanh đợi chờ.

- Hay tuyệt, đúng không hổ danh là thiên tài toàn năng! Điệu nhạc này nghe vô cùng mới lạ mà vẫn không mất đi nét truyền thống. Anh nghĩ ngài tri phủ cũng sẽ khen ngợi không ít.

Huỳnh Sơn nghe anh trai khen liền phổng mũi đầy tự hào. Cậu đã mất rất nhiều thời gian để làm mới điệu nhạc này đấy. Cậu tiếp tục nâng đàn, đánh lại điệu "Trống cơm" một lần nữa. Việt Cường nhìn Huỳnh Sơn hồi lâu, bắt sang câu chuyện của bản thân:

- Anh nghe nói, hình như quan tri phủ còn có một người con trai.

Huỳnh Sơn nghe anh gợi chuyện thì liền ngừng tay đàn, gương mặt tỏ vẻ chăm chú vào câu nói của anh.

- Anh chỉ nghe đồn thôi. Từ các vú em của nhà ta.

Việt Cường nhún nhẹ vai. Anh tiếp tục uống trà. Huỳnh Sơn lại nghĩ ngợi, mấy bà vú trong nhà cậu có rất nhiều chuyện để nói, hầu như ngày nào cậu cũng nhìn thấy họ tụm lại thành một nhóm nhỏ, vừa thổi lửa nấu cơm vừa nói những chuyện trên trời dưới bể. Huỳnh Sơn đôi khi còn cảm thấy, những người đàn bà ấy mới là người am hiểu sự đời nhất, trông chuyện gì cũng biết thế kia.

- Hình như cậu bé đó nhỏ hơn em khoảng vài tuổi. Nhưng không ai biết nhiều thông tin vì có vẻ sống kín tiếng lắm, chẳng mấy ai được nhìn thấy rõ ngoại hình và biết tên biết họ. Không rõ bữa tiệc sắp tới tại nhà ta có mặt của cậu bé ấy không? Nếu là con trai của quan tri phủ thì cũng phải ít nhiều người biết tới, đây lại không phải ai cũng có thể gặp được. Đúng là sự lạ.

Huỳnh Sơn mải mê với suy nghĩ của riêng mình. Một người nhỏ tuổi hơn cậu, lại sống kín tiếng cũng khiến cậu có chút tò mò. Niềm háo hức dần nhen nhóm trong tâm hồn của đứa trẻ bảy tuổi, tự dưng cậu lại cảm thấy nôn nao tới cái ngày mà quan tri phủ ghé chơi. Nhưng cậu chợt nhận ra có điều gì đó vô lý:

- Chứ không phải quan tri phủ chưa có vợ sao? Nếu là đám cưới của người có quyền thế to lớn như vậy thì người trong phủ đều biết tới, mà em có thấy ai nhắc gì tới gia đình của quan đâu.

Lại nói thêm về quan tri phủ - Vương Thiên Minh. Theo lời kể của phú ông, ngài là một người ngay thẳng, chính trực, lại có thiên lương trong sáng. Xuất thân từ một gia đình nhà Nho nghèo nên ngài rất có chí học hành, quyết tâm đỗ đạt trở về vinh quy bái tổ. Năm thi ấy, ngài đỗ Trạng nguyên, được nhà vua vời về cung làm việc với đầy sự tự hào khi tuổi đời còn rất trẻ. Nhờ tính cách ngay thẳng, luôn dâng vua những sách lược giúp nước, giúp dân nên chẳng mấy chốc Thiên Minh đã lên hàng lục phẩm và được bổ nhiệm về địa phương giữ chức quan tri phủ. Phú ông còn kể thêm, khi xưa quan tri phủ mới về, vùng đất này còn nhiều điều loạn lạc, dân chúng đói khổ khắp nơi, đất đai bị bỏ trống do khó canh tác, trồng trọt nên nạn đói hoành hành. Ngay cả phú ông cũng gặp không ít khó khăn, vì thương người dân, ông cùng bàn với các vị phú hộ trong phủ tìm cách mang lương thực từ nơi khác trở về. Tuy nhiên, khi phủ này có Vương Thiên Minh lên nắm quyền, như được khoác thêm một bộ cánh mới hoàn toàn khác biệt. Ngài đưa ra chính sách khai hoang, tìm về những giống cây trồng có năng suất cao hơn từ nơi khác chuyển về cho người dân. Đất đai được tận dụng triệt để, không được bỏ thừa dù chỉ một tấc. Chính sự quyết tâm của ngài và của cả người dân trong phủ mà nội khoảng hai năm đổ ra, vùng đất này đã được hồi sinh thành một vùng đất xanh tươi, trù phú, dân chúng không còn chịu cảnh đói khổ nữa. Dù chỉ trạc ngoại ba mươi, tức tuổi đời còn khá trẻ, song, ngài vẫn luôn được lòng dân chúng trong phủ, được khắp nơi yêu mến và kính trọng như vị thánh hiền.

Huỳnh Sơn cũng mới chỉ nghe kể nhiều về ngài dạo gần đây, có thể do hãy còn nhỏ tuổi, việc chính sự cậu không quan tâm là bao, nên mới không biết nhiều về ngài. Việt Cường thấy em trai nhắc tới gia đình tri phủ, cũng chỉ biết lắc đầu:

- Anh cũng không rõ chuyện này. Nhưng, nếu đúng như anh dự đoán... - Việt Cường hạ giọng, ra vẻ bí mật lắm. - Người con trai ấy là được quan nhận nuôi, nghĩa là, cậu bé ấy không phải con đẻ. Vì anh thấy phú ông có bảo rằng, nghe phong thanh cậu bé ấy lại mang họ Bùi. Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của anh, và cũng chỉ là những lời đồn thổi rời rạc. Nhớ đừng có nói năng lung tung ra bên ngoài, kẻo rước họa vào thân.

Huỳnh Sơn gật gật đầu đầy sợ hãi. Dù là người có ân tình với cha của cậu vì khi xưa, nhờ được phú ông Tự Long giúp đỡ một phần mới có thể xây dựng nên một vùng đất giàu có như bây giờ, nhưng dù sao cũng là bậc trên, nếu có sự gì không hợp ý quan, cũng sẽ vô cùng rắc rối.

Việt Cường đứng dậy, vuốt lại áo quần khỏi nhăn nhúm rồi đi ra phía cửa. Huỳnh Sơn biết cuộc trò chuyện này đã kết thúc, liền chạy theo tiễn anh. Cậu cả xoa xoa đầu Huỳnh Sơn, mỉm cười khích lệ.

- Cố gắng lên nhé, chỉ còn một ngày nữa. Hãy làm hết sức với năng lực của bản thân.

Huỳnh Sơn vui vẻ gật đầu, khi anh đi khỏi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cậu cất đàn bầu vào nơi đầy trang trọng trong chiếc tủ gỗ, ý chừng không còn muốn tập luyện nữa. Trong tâm trí của Huỳnh Sơn hiện lên hình ảnh cậu bé "bí ẩn" qua lời kể của anh trai, trong lòng lại dâng lên niềm tò mò, phấn khích khó tả.

"Mong đến ngày đó thật!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip