ch3
Mọi thứ vốn dĩ có thể lẳng lặng trôi qua nhưng cho đến khi có một đệ tử la hét rằng mình đã thật sự nhìn thấy ma.
Ban đầu vốn dĩ chẳng ai tin, chỉ nghĩ rằng hắn ta dọa mình nhưng…
“Đó là sự thật, đẹ.ê thật sự đã nhìn thấy ma..a “
Đệ tử ấy vừa nói với gương mặt tái mét, con ngươi của hắn run run như đang nhớ lại một thứ gì đó kinh khủng.
Có vẻ đệ tử đó không nói dối…
“ Vậy đệ đã thấy cái gì? “
Chiêu Kiệt xung phong hỏi.
“ Một chiếc bóng”
“ Bóng? “
“ Phải”
Nhuận Tông bất lực thở dài.
“Có vẻ đệ đã nhìn nhầm thứ gì đó “
“ Không đệ không nhìn nhầm “
“ Sao đệ có thể chắc chắn như vậy được? “
“ Vì đệ thấy bóng đó giống của một con người “
“ … “
‘ không giống người thì ai gọi đó là ma? ‘
Nhuận Tông mệt mỏi trước trí tuệ có thể sánh ngang với Tiểu Kiệt này của vị sư đệ này.
“ Được thôi, vậy tối nay chúng ta cùng kiểm tra”
“ Hả”
Tiểu Tiểu đã đề xuất.
“ Không Tiểu Tiểu à, muội không nên bốc đồng như thế”
“ Không sư huynh, muội nghiêm túc ý”
“ Có thể là trò đùa của Hữu Linh Môn thôi mà, có cần phải làm quá lên không? “
Chiêu Kiệt lại lần nữa phát ngôn.
Những người biết lần đầu tiên gặp Hữu Linh Môn như thế nào đã vỗ tay bôm bốp trước lời thiếu não của hắn.
Quả là Chiêu Kiệt, phát ngôn đúng là khiến người ta muốn mang tất cả học thức trên đời nhét vào đầu rỗng của hắn.
“ Chậc chậc”
“ Đúng là Chiêu Kiệt sư huynh”
“ Hả ơ nhưng ta nói gì sai ? “
“ Đệ không nhớ lần đầu gặp mặt họ đã bị đánh tới xuất quỷ nhập thần như thế nào à ? .
Nếu là người biết điều thì sẽ không giở trò đó lần hai đâu “
“ Ơ đúng nhưng “
“ Lại nhưng nhị gì nữa “
“ Nhưng ai là người đánh ? “
“ Tất nhiên là..”
Ơ
Ai nhỉ?
Người đang nói bỗng ngậm miệng lại .
Ơ đúng nhỉ ai đã đánh họ ta ?
Hắn chỉ có nhớ rằng đệ tử Hữu Linh Môn ấy đã bị đánh ra sao chứ không nhớ ai là người đánh.
Khi hắn nhìn sang những người khác thì hắn cũng thấy họ ngơ ngơ ngác ngác y chang mình.
“ Ai nhỉ? “
“ Aaa ta không nhớ”
Trong khi cả lũ đang vò đầu bứt tai thì Bạch Thiên đã lên tiếng.
“ Cứ làm theo ý Tiểu Tiểu đi “
“ Dạ ?“
Tuy Bạch Thiên vẫn chưa ngời ngợi ra đó là ai nhưng..
“ Dù sao cũng làm cho xong vụ này đi chứ để lâu dài có thể ảnh hưởng tới lũ trẻ”
Nhuận Tông nghe vậy lập tức gật đầu.
“ Được rồi vậy tối nay chúng ta xuất phát”
“... “
Không ai đáp lại.
“ Này mấy đứa ? “
“ À, dạ vâng… “
“...”
Bạch Thiên bất lực…
Trong lúc đó người đệ tử ấy vẫn nắm chặt lấy ống tay bản thân.
Lý do hắn tin đó là ma không chỉ có thế.
Lúc hắn nhìn thấy nó.
Hắn đã nghe thấy.
Một giọng nói đã vô số lần vang lên bên tai hắn.
Một giọng nói mà ai cũng thừa nhận mình đã nghe qua.
Một giọng nói của kẻ mà không ai biết đến…. tại mảnh đất Hoa Sơn này.
_____
Tối đó các đệ tử Hoa Sơn, ai cũng bám chặt áo người phía trước mà rón rén bước lên.
Cảnh tượng phải nói là hèn không tưởng.
Những kiếm tu đồ oai phong giết lũ ma giáo như cỏ rác, nay lại như rùa rụt cổ, những kẻ nhát gan sợ hãi những sinh vật mê tín.
Bạch Thiên là kẻ đứng đầu.
Hắn đâu ngờ hắn đứng đầu đâu chứ.
Nhưng các đệ tử Hoa Sơn cứ khăng khăng.
“ A người đường đường là một trưởng môn nhân, ít nhất phải đi trước dẫn đường chứ”
Nói rồi họ như đã bàn bạc từ trước.
Thuần thục kéo Bạch Thiên từ dưới lên tít trên đầu .
‘ Bọn chúng kéo ta uyển chuyển đến nỗi ta còn tưởng chúng có thần giao cách cảm cơ ‘
Cứ thế, hắn đã trở thành người tiên phong.
Bạch Thiên muốn rớt nước mắt trước tình cảm thương mến thương của các người sư đệ, sư muội và sư diệt ác độc này.
Dù sao cũng lỡ rồi thì thôi.
Nhưng Tiểu Tiểu à sao con lại đứng cuối?
Tiểu Tiểu?
“ Sư thúc à đi nhanh lên”
“ Con giỏi thì đứng đây đi “
“ Dạ con xin khiếu”
‘ Tiểu Kiệt à ‘
‘ Nhất định có ngày ta nhét giẻ vào cái miệng thúi của con ‘
Bạch Thiên đã ghi mối thù vào lòng.
Thề nhất định có ngày phải trả.
“ Aaaaa “
Tiếng la oai oáng vang lên.
Tất cả giật mình nhìn lại người la đó.
Quách Hoài run như cầy sấy đã ngồi huỵt xuống đất.
Tay hắn giật giật chỉ về phía trước.
“ Ma.. ma..a”
“ Con ma kìa trời ơi”
Mọi người lập tức quay ra nhìn.
Một cái bóng của người nào đó xuất hiện dưới ánh trăng rằm.
Cái bóng ấy không cử động hay di chuyển gì hết.
Nó cứ đứng im bất động.
Các đệ tử Hoa Sơn cứ như cây lau trước gió to. Ai nấy rụng rời chân sợ hãi.
Tiếng gió thoảng len qua cơ thể họ.
Trong tiếng gió như có tiếng nói.
“ Mọi người đến rồi à “
Thình thịch.
Gương mặt họ tái nhợt.
Lúc ấy một bóng trắng vụt qua.
Bạch Nhi ?
Nó chạy uỳnh uỳnh đến nơi có chiếc bóng.
Rồi nó lao thẳng lên người ấy.
Bốp.
Tiếng động khiến trái tim của các đệ tử Hoa Sơn như muốn rơi ra ngoài.
Hồn họ như vừa bay tới tầng thứ mấy của thiên đường.
“...”
Định hồn lại.
Một lúc lâu sau mới có người lên tiếng.
“ Không..g phải người? “
Họ chậm rãi, phải nói là cực kỳ chậm rãi.
Khi họ lấy hết dũng khí mà ngó đầu ra.
Một con búp bê?
Một con búp bê bằng gỗ đang nằm lăn lộn dưới chân Bạch Nhi.
“ Phù “
“ Làm ta hết cả hồn”
“ Ta suýt tưởng mình lên Tây Thiên luôn ấy”
“ Mẫu thân ơi”
Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt thở dài.
Đúng là vừa rồi họ vừa được phen hú vía, hồn bay phách lạc.
Mọi người đồng loạt than thở.
“ Nhưng… giọng nói đó rốt cuộc là của ai ? “
“...”
Sự im lặng lần nữa kéo dài.
Giây phút đó, Bạch Thiên thoáng nghĩ ngờ.
‘ lẽ nào? ‘
Liệu suy nghĩ hắn có đoán đúng không?
Nhưng chưa kịp nghĩ xong, miệng hắn đã tự động thốt ra câu.
“ Thanh Minh “
“ ! “
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Dù chỉ là một cái tên mà không ai biết đến.
Nhưng họ lại cảm thấy tim can bản thân mình như bị xuyên thấu..
Liệu cái tên ‘ Thanh Minh’ ấy ..
Là ai ?
/ Thề đi học về thấy nhiều ng đọc quá.
T đã sốc đến loading một lúc mới ngộ ra luôn ý.
Thật sự cảm ơn mn/ 💕💕💕💕
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip