Đường Bá bước chân vào căn phòng.
Nhìn thấy Đường Quân Nhạc đang đứng nhìn cửa sổ.
“ Phụ thân”
“Sao người lại làm như vậy ?”
“...”
Một câu hỏi không rõ đầu đuôi.
Nhưng người nghe lại hiểu người hỏi muốn gì.
Đường Quân Nhạc im re không trả lời câu hỏi của Đường Bá.
Ông không muốn nói.
Nhưng có lẽ Đường Bá đã nhất quyết phải moi móc được chút thông tin về điều mà hắn vừa hỏi.
“ Phụ thân, nhi tử cũng là con của người, mạn phép hỏi chút điều này cũng không được sao ? “
“...”
Ông vẫn không nói.
Đường Bá định nói thêm thì..
“ Không phải ta muốn làm điều đó”
“ Vậy là a…”
Đường Bá tính hỏi nhưng chợt khựng lại.
“ Lẽ nào… “
Đường Quân Nhạc nhắm mắt lại như muốn xua tan chút nỗi phiền.
Ông nhớ về người đó.
Người bằng hữu của ông…
.
.
.
.
“Đạo trưởng bị điên rồi hả’’
Đường Quân Nhạc hét lên bằng một chất giọng phẫn nộ .
Thanh minh, người đón nhận sự phẫn nộ đó vẫn nghênh mặt ra ko chút ngạc nhiên như đã đoán trước được.
“Ngài có biết mình vừa nói gì không thưa Tổng sư?”
“Ta biết “
“Vậy mà ngài vẫn.”
“Ta tự biết bản thân đang làm gì “
“Có con người nào tỉnh táo mà đi yêu cầu người ta làm cái chuyện xàm xí đó? “
“Nó không xàm xí “
“Nhưng đối với ta nó xàm xí..”
Đường Quân Nhạc lần này có vẻ rất giận, gân trán nổi lên.
“ Thuốc xóa ký ức??.”
“ Bộ đao trưởng bị thần kinh à?.”
“Ai hơi đâu mà đi làm ra cái thứ đó .”
“Đạo trưởng tính xóa ký ức của ai ? “
“ Đệ tử Hoa Sơn “
Một câu trả lời vô cùng tự nhiên.
Nghe đến đây còn thịnh nộ của Đường Quân Nhạc càng được đẩy lên cao trào. Ông càng sôi máu hơn.
“Hoa Sơn á ? “
“Phải “
“Hoa Sơn ư? “
“Đúng vậy .”
“Ha ha. Ngươi điên rồi..”
“ Có thể vậy”
Thanh Minh không chối bỏ mà đón nhận ngay.
“Ta không đồng ý “
“Vậy nếu ta ép buộc ngài phải đồng ý thì sao?”
“Đạo trưởng dám ? “
“Sao lại không “
Két
Đường Quân Nhạc đập mạnh tay xuống bàn, nghiến chặt răng rồi lập tức phi ra khỏi phòng .
Trên đoạn đường ông ta không nhịn được dùng tay đánh mạnh làm gãy cả hai cây cổ thụ thân to .
Khốn khiếp.
Rốt cuộc đạo trưởng bị làm sao vậy?
Nếu là bình thường thì Đường Quân Nhạc đã không nói ngay mà suy tính kĩ nguyên nhân vì sao Thanh Minh lại đưa ra cái suy tính ấy.
Nhưng dù nghĩ gì đi chăng nữa thì việc này cũng quá là điên rồ .
“ Thuốc xóa trí nhớ ư? “
Ông ôm chặt mặt mình, thầm chửi rủa.
Rốt cuộc nhà ngươi làm sao vậy?
Tại sao?
Ngươi định để toàn bộ mọi công sức của ngươi đi vào heo hoắc ?
Người tính để mình bị lãng quên như thế sao ?
Khốn nạn.
Mơ đi tên tiểu tử thối.
Không đời nào ta đồng ý.
Đường Quân Nhạc không bao giờ chịu được chuyện đó.
Ông không bao giờ chấp nhận được !
.
.
Nhưng cái gì đến cũng đến.
Ma giáo đã hoành hành .
Mỗi lần khi Thanh Minh bị thương quá nặng , Đường Quân Nhạc thường đến trị thương cho hắn.
Đương nhiên tên gian xảo đó nào để ông yên .
Thanh Minh luôn kiếm cớ dụ ông đồng ý chế tạo thứ thuốc đó nhưng năm lần bảy lượt luôn bị từ chối thẳng thừng.
Rồi ngày hôm ấy..
Ngày mà là chiến trường cuối cùng, khi mọi thứ đã đi đến hồi kết.
Thanh Minh đã…tử trận.
Đường Quân Nhạc đã không thể làm gì nổi.
Dù có cắm cả ngàn kim châm, dù có dùng bao nhiêu thuốc quý, dù là đã có hơn trăm y sĩ ở đây….
Không ai níu nổi linh hồn ấy.
Giây còn chút hơi tàn ngắn ngủi , Thanh Minh vẫn năn nỉ xin ông đồng ý. Ông muốn từ chối nhưng..
Đối diện với đôi mắt ấy, đôi mắt của kẻ cận kề cái chết…
Ông không thể làm gì khác
Đó là di nguyện cuối cùng của người bằng hữu ấy….
Đường Quân Nhạc ôm mặt.
Ông không muốn để ai thấy biểu cảm của mình.
Bao nhiêu lần chứ?
Bao nhiêu lần ông hối hận vì ngày ấy không thể níu kéo sự sống của Thanh Minh chứ?
Bao nhiêu lần ông đã do dự không muốn làm ra loại thuốc ấy ?
Nhưng nhưng
Ông vẫn không hiểu.
Sao kẻ đó lại phải làm điều này. ?
Tại sao?
Rốt cuộc có gì tốt lành khi che dấu mọi công lao ấy. ?
Hắn đã khổ sở biết bao nhiêu..
“ Bá nhi, ra ngoài..”
“ Vâng..”
Đường Bá đã hiểu được phần nào câu chuyện, hắn cũng không muốn hỏi nữa, nên đành lui xuống.
Cạch
Tiếng đóng cửa vừa dứt.
Đường Quân Nhạc không nhịn nổi mà quỳ xuống.
Ông gắng che dấu tiếng khóc của bản thân.
Chết tiệt
Sao tiểu tử ngươi lại khổ như thế
Ngươi.. nhà ngươi vẫn chưa đến tuổi 30 mà ..
Tiếng rên rỉ của kẻ đứng đầu một môn phái thật lạ.
“ Bằng hữu..
Bạn của ta
Ngươi đâu rồi?
Sao không mang rượu tới
Ngươi không mang cũng được
Làm ơn về với người bạn này của ngươi đi
Ta có rượu
Chúng ta cạn ly nhé
Bằng hữu của ta… “
.
.
Nhìn người phụ thân vĩ đại, một mục tiêu lớn lao mà bản thân từng cố vươn tới đang suy sụp qua khe cửa nhỏ.
Nước mắt trên mặt Đường Bá đã rơi lại rơi nhiều hơn.
Nếu phụ thân của hắn mất đi một bằng hữu gắn thiết.
Thì người nhi tử này mất đi một sư phụ tâm huyết.
Đạo trưởng à …
Sao ngài lại đi sớm vậy.?
Hắn cuộn tròn người lại.
Như một đứa trẻ con bị tổn thương.
Hắn lại khóc.
Ta vẫn chưa báo đáp ngài thứ gì cả..
Chưa một lời cảm ơn..
Chưa một món quà ..
Chưa có một thứ gì cả…
Đạo trưởng à .
Hắn biết điều này là vô ích nhưng..
Ngài về đi được không?
Về với Hoa Sơn của ngài.
Về với Thiên Hữu Minh.
Về làm bằng hữu với Đường môn.
Đạo trưởng à ..
Làm ơn…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip