C4: Ông trời ban cho ta đó

Một buổi sáng bình thường ở Đường môn.

"Hây a"

"Vẫn chưa được, lực ở cổ tay còn quá yếu"

Đường Tiểu Tiểu lúc này đã nhễ nhại mồ hôi, tưởng như nàng có thể ngất xỉu ngay lập tức. Lớp trang điểm cùng mớ trang sức hôm qua cũng chẳng còn, trên sân tập lúc này chỉ có một cô gái búi gọn tóc một cách qua loa đang tập vung phi đao.

"Tiểu thư, người đừng cố.."

Một môn đồ khi thấy hình ảnh đó của Đường Tiểu Tiểu thì liền lên tiếng khuyên nhủ.

"Không được đâu, ta phải mạnh hơn"

Mặc những lời khuyên nhủ, cô vẫn kiên trì luyện tập. Mặc cho đôi tay cô đã rung rung, sự tập trung của cô thì vẫn còn đó.

Đường Bảo khi nhìn thấy hình ảnh đó thì không khỏi tiếc nuối. Một cô bé mạnh mẽ, đầy ý chí quyết tâm lại bị gông kìm bởi cái danh tiểu thư danh giá. Chỉ ít nếu cô ấy là con của một người bình thường hay được sinh ra với thân phận một nam tử thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Một tuần trước, cô đã nhờ Đường Bảo chỉ dạy cho mình. Bỏ qua rào cản về thân phận và tuổi tác, cô không hề e ngại mà vẫn quyết định thỉnh cầu Đường Bảo.

Lúc đầu Đường Bảo còn rất do dự, vì cô ấy đường đường là một nữ nhi, lại là một tiểu thư danh giá thì liệu có thể chống chọi được với sự khắc nghiệt của tu luyện hay không. Nhưng rồi sau cùng cậu đã quyết định tạm chỉ dạy cho nàng một tuần. Cậu hi vọng sau một tuần ấy, Đường Tiểu Tiểu có thể bỏ cuộc mà quay về cuộc sống cành vàng lá ngọc của một cô tiểu thư bình thường.

Nhưng bây giờ cậu đã hiểu rồi.

Khi nhìn hình ảnh của Đường Tiểu Tiểu bây giờ thì cậu mới thật sự hiểu tâm tư sâu trong lòng của cô ấy.

Không phải vì ham muốn có võ công cao cường, cũng chẳng phải ham muốn địa vị hay quyền lực mà chỉ đơn giản là cô ấy đang tìm kiếm sự tự do. Cô đang đối mặt với chính số phận của bản thân mình thông qua việc luyện tập. Mong muốn xoay chuyển sự sắp đặt và tìm kiếm biến số của cô ấy đã khiến Đường Bảo lay động.

'Cái này, giống huynh ấy thật đấy'

Hình ảnh cô bé đối mặt với số phận khiến Đường Bảo nhớ lại một người.

Một người rất mạnh mẽ và đầy ý chí.

'Nhưng mà, giá như...'

Càng suy nghĩ lại càng khiến cho Đường Bảo càng tiếc nuối. Dường như chẳng có lấy một tia sáng nào trong tương lai mà cô ấy đang nhìn tới, trong số phận mà cô ấy đang quyết tâm xoay chuyển. Tất cả chỉ là một đám sương mù dày đặc, không có lấy một tia sáng.

"Rồi nghỉ ngơi một chút thôi nào"

"Hộc"

Đường Tiểu Tiểu ngồi thụp xuống đất thở hổn hển. Cô lấy tay lau đi những giọt mồ hôi lăn dài xuống cằm, mặt mũi cô đỏ lên vì mệt.

"Tỷ không mệt chứ?"

Đường Bảo quan tâm hỏi.

"Đệ không thấy sao mà còn hỏi? Mệt muốn chết ta luôn rồi này"

Cô than vãn nhưng trong ánh mắt của cô ấy chẳng có lấy tia nào là bỏ cuộc.

"Tiểu thư, người uống đi"

Trần Quán Hy đưa bình hồ lô đựng nước cho Đường Tiểu Tiểu uống. Nàng giật lấy bình hồ lô và tu một hơi ừng ực.

"Khà"

Thậm chí uống xong còn không quen lấy tay chùi đi phần nước dư chảy xuống cằm.

'Trời đất ơi đây có còn là tiểu thư không vậy'

Các môn đồ hoang mang nhìn khung cảnh trước mắt.

Tiểu thư trong mắt bọn họ là một người xinh đẹp, nhẹ nhàng và luôn cư xử đoan trang, thanh lịch. Có thể nói nàng là tiêu chuẩn của sự hoàn hảo mà mọi nữ nhân luôn theo đuổi.

Thế nhưng nữ tử trước mắt bọn họ lại là một con người tùy tiện, có chút cá tính. Tuy vậy nhưng cô ấy vẫn tỏa ra một sức hấp dẫn không thể tả được thu hút đám môn đồ.

'Phải chăng là do cô ấy chịu được mấy bài tập của Bảo đệ?'

Những bài tập của Đường Bảo thật sự là rất khắc nghiệt.

Đúng, chính là vậy đó. Vì tất cả những ai chịu được đều thành tài như Trần Quán Hy hết rồi.

Họ không khỏi nhìn về Đường Tiểu Tiểu ngưỡng mộ, thầm nhủ trong lòng sẽ phải cố gắng hơn.

"Tỷ cứ tập luyện như vậy thì không sao chứ, thậm chí có lúc sẽ để lại sẹo đó"

Đường Bảo hỏi Đường Tiểu Tiểu.

"Tại sao ta phải lo lắng về mấy cái vết sẹo?"

"Hả"

Đường Bảo Bảo bất ngờ trước câu trả lời thản nhiên của cô.

"Nhưng mà.... tỷ là nữ nhân mà?"

Đường Bảo nghi hoặc hỏi lại. Khác với nam nhân, nữ nhân coi những vết sẹo trên người mình là những thứ gớm ghiếc, ô uế.

"Nữ nhân thì có sao hả? Tay của đệ, tay của Trản đệ hay tay của Đường Bá sư huynh đều chằng chịt những vết sẹo ở đầu ngón tay. Cùng đồng trang lứa với các ngươi thì ta cũng phải cố gắng chứ"

Đường Tiểu Tiểu trả lời một mạch như thể điều đó chẳng phải là điều gì quá khó khăn với cô.

"Vậy... hả?

Cậu thực sự bất ngờ trước cách tư duy và suy nghĩ của nữ tử này. Tuy bị mắc kẹt trong cuộc sống của một cô tiểu thư nhưng suy nghĩ của cô ấy lại có cái nét hồn nhiên, phóng khoáng mà ngay cả những lãng nhân lang thang ngoài đời nhiều cũng phải bất ngờ.

"Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tập luyện tiếp đi Bảo đệ"

Tiểu Tiểu đứng dậy nhanh chóng ổn định tư thế. Mặc cho những cơn đau nhức từ lần tập luyện lúc nãy vẫn chưa dứt, ánh mắt cô vẫn ngập tràn vẻ quyết tâm nhìn Đường Bảo.

"Được thôi, nếu tỷ muốn"

Đường Bảo cười tự hào nhìn Đường Tiểu Tiểu và cũng bắt đầu chuẩn bị tư thế.

'Sau chuyện của Hoa Sơn, ta nhất định sẽ tìm cách giúp con'

Hai người, một tỷ một đệ cứ thế tập luyện cho đến lúc hoàng hôn lặn xuống.

----------

"Tên nhóc này là Đường Bảo á?"

Hai cậu thanh niên tóc nâu nhìn cậu nhóc đang nằm ngủ no say.

Một tên búi gọn tóc, còn tên còn lại thì chỉ búi một nửa.

"Chẳng phải hắn giống đệ quá sao?"

"Tuy muốn phủ nhận nhưng... đúng là có hơi giống thật"

Cậu thanh niên búi nửa đầu nhăn mặt nhìn Đường Bảo. Cậu nhóc trước mắt hắn có vẻ ngoài khá giống hắn, trừ đôi mắt của cậu ta có phần sắc sảo và gương mặt thanh tú hơn thì hoàn toàn không khác gì.

"Vậy thì hắn đúng là đệ của ngươi rồi"

Đường Bá nhìn Đường Trản chán nản.

"Huynh thôi đi, bộ đệ của đệ thì không phải đệ của huynh hả?"

Đưởng Trản hét thẳng vào mặt người đối diện nhưng rồi lại phải tự bịt mồm mình lại vì sợ đánh thức kẻ đang ngủ trước mắt.

"Đệ không biết im lặng là gì hả?"

Đường Bá nói khẽ, ngón trỏ giơ lên ra hiệu cho Đường Trản im lặng. Vẻ mặt cậu tỏ ra vẻ phiền phức và chán nản.

'Chứ không phải tại huynh chắc'

Đường Trản khoanh tay, quay mặt sang một bên tỏ vẻ ấm ức.

"Mà... nó có đúng là tên Đường Bảo không vậy?"

Đường Trản lên tiếng hỏi.

"Đúng đó, lần trước ta nghe nói rằng phụ thân và các trưởng lão đã phải đau đầu vì cái tên đó lắm đấy."

Ở đây Đường Bá đang ám chỉ đến 'Đường Bảo', ví ám tôn duy nhất trong nhiều đời của Đường môn. Cho đến nay vẫn chưa có ai có thể vượt qua được thực lực của Đường Bảo năm ấy.

"Nhưng mà tại sao Tiểu tỷ lại thích thằng nhóc này thế nhỉ"

Đường Trản nghi hoặc khi nhìn Đường Bảo.

"Ta cũng không hiểu sao muội muội lại nghĩ vậy"

Cả hai người đăm chiêu nhìn Đường Bảo, ánh mắt hai người dường như có thể xuyên thủng tấm lưng của nhỏ bé của Đường Bảo.

'Con mẹ nó, gì thế này'

Đường Bảo chửi thầm trong bụng.

Cậu đang ngủ no say thì cảm nhân khí tức của hai kẻ bước vào. Bọn chúng bàn tán về cậu đã đành, giờ lại còn nhìn muốn thủng lưng cậu.

'Chết tiệt mấy tên nhóc này, có bí mật theo dõi hay thám thính thì hãy biết đường mà che giấu cái khí tức đi chứ'

Đường Bảo hét thầm trong bụng.

Cậu đang cố nghĩ cách để có thể kết thúc tình huống này. Nếu cứ nằm im như này một lúc nữa thôi thì lưng cậu thật sự sẽ có bốn cái lỗ luôn ấy.

Ngay lúc cậu đang định giả ngu để đi vệ sinh thì..

"Dù sao thì đến đây cũng có phần khá kì, chúng ta có nên để lại gì cho đệ ấy không?"

Đường Bá quay sang chờ câu trả lời của Đường Trản.

Những câu nói này lại thu hút sự chú ý của Đường Bảo, thế là cậu lại ngoan ngoãn nằm yên.

"Đúng vậy, chúng ta nên để lại gì đó"

'Đúng vậy mấy tên nhóc này, cho ta nhiều tiền vào'

Đường Trản xắn tay áo lên tỏ vẻ quyết tâm nhưng rồi lại quay sang nhìn đại huynh của mình.

"Nhưng để gì mới được, huynh nhỉ?"

"Ừ, để gì được nhỉ"

Hai người đăm chiêu một lúc lâu sau mới quay lưng rời đi.

Lúc bóng dáng họ dần khuất sau cánh cửa cũng là lúc Đường Bảo lặng lẽ quay lưng lại.

"Hây, tưởng chết rồi chứ. Mấy tên tiểu tử này, muốn giết ta luôn hả"

Đường Bảo vừa than thở vừa nhìn về phía vật được hai người họ bỏ lại ngay cạnh giường cậu.

----Sáng hôm sau----

"Wa, trông đệ oách thật đấy"

"Khư, khư"

Đường Bảo khịt mũi với vẻ mặt tự hào lên tới tận mây xanh.

"Có phải do cái trường bào hay không mà mắt ta lóa hết cả lên rồi nè"

Trần Quán Hy dụi dụi mắt nhìn về phía Đường Bảo.

Trước mắt cậu là một Đường Bảo mặc một chiếc trường bào xanh lục mới toanh. Nó được làm bằng lụa cao cấp và có những hoa văn được thêu tay vô cùng tinh xảo. Nhìn sơ qua thôi cũng đủ bị choáng ngợp bởi sức hút của nó.

"Đệ lấy được nó ở đâu thế"

Một môn đồ nhìn trường bào của Đường Bảo với ánh mắt thèm thuồng.

"Khư khư, tại ta sống tốt nên ông trời cho ta đó"

'Ông trời nào thèm cho đệ'

'Thôi, huynh im đi'

Trong khi các môn đồ khác đang lần lượt vây xung quanh Đường Bảo thì Đường Tiểu Tiểu lại nhìn về phía cậu với ánh mắt nghi hoặc.

'Nó là lụa độc quyền của Đường môn mà nhỉ'

-----Sáng hôm sau nữa-------

Hôm nay Đường Bảo lại tới với một bộ hắc y mới, sang trọng chẳng kém cái trường bào hôm qua. Hắc y kết hợp với trường bào xanh lục tạo nên cảm giác thật lấn áp, uy quyền.

Như mọi khi, các môn đồ cũng bắt đầu vây quanh Đường Bảo. Đường Tiểu Tiểu cũng như mọi ngày nhìn chằm chằm về phía cậu.

-----Lại là hôm sau đó-----

Đường Bảo đã có một đôi giày mới.

---Vẫn là hôm sau----

Cậu ta có một bộ phi đao mới toanh, có lẽ đây là phi đao được rèn riêng dành cho trực hệ của Đường Môn.

Chuyện đã tiếp diễn mấy ngày khiến cho Đường Tiểu Tiểu cũng chắc chắn hơn về những nghi ngờ.

"Chắc chắn là mấy tên kia đã giở trò rồi"

Nói xong Đường Tiểu Tiểu lặng lẽ giấu những chiếc phi đao vào trong tay áo rồi lẳng lặng đi về phía nhà chính của Đường môn.

Từ khi Đường Tiểu Tiểu đi, Đường Bảo cũng không còn nhận được những món quà như trước nữa. Thay vào đó, mỗi sáng thức dậy sẽ có 3 món quà đặt ngay cạnh giường cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip