C67: Nhà Hát Kịch
Qua một tháng, Diệp Lăng được Lâm Anh đưa đi chơi khắp nơi với lý do là đang chiếm lấy trái tim của y. Ngày hôm đó, y ở trong nhà đang đọc truyện như bình thường, chuyện sẽ chẳng có gì nếu Tạ Tiểu Hy tự nhiên rủ y đọc truyện. Y không nghi ngờ gì mà cũng đọc thử cốt truyện đó mà không xem thể loại.
Thế là một tràng ngược luyến đổ lên đầu Diệp Lăng làm y khóc sướt mướt. Lâm Anh đến nhà định rủ y đi chơi thấy y ngồi khóc thì liền ân cần hỏi:
"Sao thế? Sao lại ngồi khóc rồi?"
Nhưng đơn nhiên là đang khóc thì sao y trả lời được cơ chứ, thế là y dùng hành động cho anh biết vì sao y khóc. Sau khi cầm điện thoại Diệp Lăng đọc một lượt, Lâm Anh đã hiểu lí do, anh cười cười, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt y rồi nói:
"Được rồi, đừng khóc nữa, tôi đưa cậu đi mua sách."
"Nhưng mà...anh đưa tôi đi chơi nhiều rồi...bây giờ..." Y ngập ngừng.
"Cậu lo cái đấy à? Thế thì về nhà nấu ăn cho tôi đi." Anh vỗ nhẹ vào đầu y "Thế là công bằng rồi đúng không?"
Diệp Lăng đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi gật đầu. Thấy thế, Lâm Anh xoa đầu y một cái sau đó đứng dậy nói:
"Vậy cậu thay quần áo đi. Tôi ra ngoài kia đợi."
Nhìn anh đi ra khỏi nhà, y xấu hổ vào nhà vệ sinh thay quần áo. Ngắm nhìn khuôn mặt vừa mới khóc của mình, y thở dài nghĩ.
__Để anh ta thấy mình thế này ngại vão ò!__
Sau đó, Diệp Lăng đành phải để chuyện xấu hổ đó sang một bên rồi đi thay quần áo để Lâm Anh đỡ phải chờ lâu. Đi ra ngoài, y thấy anh đang đứng dựa vào tường xem điện thoại. Không biết có phải mắt y có vấn đề hay không mà y thấy anh trông đẹp hơn thường ngày. Giật mình bởi suy nghĩ của chính mình, y nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó đi rồi lên tiếng gọi anh:
"Lâm Anh! Chúng ta đi thôi!"
Nghe tiếng gọi của Diệp Lăng, Lâm Anh ngẩng đầu lên. Lần này thì y cho rằng mắt mình thật sự có vấn đề, y thấy xung quanh anh có gắn hiệu ứng bling bling rất ảo diệu. Lắc lắc đầu xua tan sự ảo diệu đó đi, y đuổi theo anh đang đi đằng trước. Thấy y bắt kịp mình, anh hỏi:
"Bình thường không thấy cậu ăn mặc như này nha. Hôm nay đổi kiểu à?"
"Hả? Anh nói gì thế? Tôi vẫn ăn mặc như thế mà." Y khó hiểu đáp lại anh.
"Ể! Vậy sao? Tại sao tôi lại thấy cậu mặc đẹp hơn bình thường nhỉ?" Anh miết cằm suy nghĩ.
"Bớt trêu tôi lại đi cái tên đáng ghét nhà anh!" Y ngại ngùng vỗ vào lưng anh một cái.
"Trêu đâu mà! Tôi đang khen thật đấy!" Anh cười cười nói.
Diệp Lăng nghe Lâm Anh nói như thế thì mặt mày đỏ hết cả lên. Y quay mặt đi để tránh cho anh thấy y đang đỏ mặt nhưng y làm sao mà giấu được anh. Biết y đang ngại, anh còn cố trêu, anh nói:
"Cậu sốt à? Sao mặt đỏ hết rồi thế này?"
Vừa nói anh vừa đưa tay đặt lên trán y. Diệp Lăng giật mình bởi hành động của Lâm Anh, y trừng mắt nhìn anh trong khi mặt vẫn còn đỏ bừng khiến y trông có chút đáng yêu. Y đưa tay cầm lấy cổ tay anh nói:
"Anh mà léng phéng là tôi cho anh thành Papasuke luôn đấy!"
"Ây đừng! Trêu tí thôi mà cậu làm gì căng thế?" Anh rút tay lại, xoa xoa cổ tay "Mà bình thường thấy cậu trông yếu xìu, hôm nay mạnh tay thế?"
"Anh có im không thì bảo!" Y thẹn thùng quát.
"Được rồi đừng giận nữa!" Anh nháy mắt nói.
-----
Diệp Lăng và Lâm Anh đã tới nhà sách. Khi anh chưa kịp phản ứng, y đã lao thẳng vào quầy sách lựa lựa mấy cuốn hay. Nhìn cảnh này, anh không khỏi nghĩ lại dáng vẻ ngập ngùng của y lúc anh rủ đi mua sách.
__Còn đâu đứa nhóc ngại ngùng của mình đâu trời!__
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, Lâm Anh vẫn đứng ở một bên nhìn Diệp Lăng chọn sách.
Bên phía Diệp Lăng, y đi một vòng cuối cùng chọn ra hai tập của một câu chuyện. Xuýt xoa bìa sách một hồi xong y mới đi về phía Lâm Anh lúc này đã bị bao vây bởi một nhóm 5 người, đều là con gái. Ban đầu y định đợi anh nói chuyện xong thì mới đi tới nhưng nghĩ lại anh cho y đi chơi biết bao nhiêu lần mà y chưa trả lại anh lần nào nên y quyết định giúp anh một lần.
Diệp Lăng đi tới chỗ Lâm Anh rồi vỗ vai anh nói:
"Tôi mua sách xong rồi, về thôi! Không phải anh còn muốn tôi nấu ăn cho anh sao?"
Lời nói này của y khiến cho nhóm cô gái kia sững sờ. Bọn họ ngại ngùng nhìn y rồi lại quay sang nhìn anh sau đó bọn họ cùng nhau xin lỗi hai người vì đã làm phiền. Nhìn nhóm cô gái rời đi, anh quay sang nhìn y cười cười nói:
"Bình thưởng chả thấy cậu giúp tôi đâu. Sao hôm nay tốt thế?"
"Thì...anh đưa tôi đi chơi nhiều rồi, bây giờ coi như là tôi trả ơn anh đi!" Y ngượng ngùng xoa gáy.
"Tốt lắm! Cứ thế mà phát huy! Giờ đi thanh toán nào." Anh giơ tay vỗ vai y nói.
-----
Trời bắt đầu tối dần, Diệp Lăng bây giờ đang ở nhà Lâm Anh để nấu ăn cho anh. Nhìn y tất bật trong bếp, không hiểu sao anh cảm thấy mình đang trải nghiệm cuộc sống sau khi kết hôn. Thế nên anh mở miệng trêu y:
"Này! Trông cậu cứ như người vợ nhỏ của tôi ấy nhờ!"
"Anh lại nói liên thiên cái gì đấy!" Y gắt.
"Nói liên thiên gì đâu? Tôi nói lời thật lòng đấy!" Y chu môi nói.
"Rồi rồi." Y đỏ mặt trả lời "Đồ ăn xong rồi đây."
Sau đó, một bàn đồ ăn được Diệp Lăng bày ra. Hai người cùng nhau ăn tối xong thì bắt đầu unbox hai cuốn sách mới mua. Nhìn quyển sách mình cầm trên tay, Diệp Lăng thích lắm. Y mở từng trang, bắt đầu đọc. Đang đọc, đột nhiên Lâm Anh lên tiếng:
"Sách cậu mua không có cái đánh dấu trang đúng không?"
"Anh nhắc tôi mới để ý đấy. Không có thật." Y ngạc nhiên nói "Mặc dù không muốn lắm nhưng không có đánh dấu trang thì tôi đành gập góc sách lại vậy."
"Đừng làm thế! Cậu quý sách lắm mà, không phải sao?" Anh cười cười "Cậu ngồi im đó, để tôi làm cái đánh dấu trang cho cậu."
Chưa để Diệp Lăng phản ứng, Lâm Anh đã chạy tuốt đi đâu. Mãi một lúc sau, y mới thấy anh trở lại. Trên tay anh đang cầm một cái kẹp sách không biết từ đâu ra. Anh mỉm cười đưa cho y, nói:
"Tặng cậu này. Thích không?"
Nhìn kẹp sách được trang trí bởi hai con chibi, một con tóc nâu và một con tóc đen. Mặt sau của kẹp sách được vẽ hoa oải hương xung quanh, ở giữa có một dòng chữ 'If you see the shadow in front, don't be afraid'. Ngắm nghía kẹp sách một cách thích thú, Diệp Lăng chống cằm, cười tươi rói nói với Lâm Anh:
"Tôi thích lắm! Cảm ơn anh! Cái này là anh vẽ hở?"
"Ừm, đúng rồi!" Anh gật đầu "Cậu thích là được!"
"Tôi sẽ giữ nó thật cẩn thận."
Ngay sau khi nói câu ấy với Lâm Anh, Diệp Lăng thấy cảnh vật xung quanh mình thay đổi. Khi định hình lại, y thấy mình đang bị trói chặt trên một chiếc ghế, bên cạnh là Lâm Anh cũng y chang như vậy. Cả hai người đều đồng loạt nhìn về thông báo ở phía trên.
[Chào mừng mọi người đến với phó bản 'Nhà Hát Kịch'. Ở đây, bạn có nhiệm vụ là tìm ra ai là nhân vật phản diện chính trong các vở kịch được diễn. Nếu đoán sai tất cả thì sẽ có người tìm tới các bạn rồi diệt sạch các bạn. Còn nếu đoán đúng, các bạn sẽ được an toàn. Chúc các bạn thành công mỹ mãn!]
-----
Tác giả: Bắt đầu từ chương này, tất cả các chương sau sẽ dài hơn bình thường nha!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip