Chương 8 : Thê nô 1 cách quá đáng

《 Bịch, bịch》 bước nhanh tới ngôi làng.

Tới rồi, nhưng kì lạ, chưa tới lúc mặt trời xuống mà cửa làng đã đóng lại. Ko lẽ có việc gì đã làm xao động đến sự nguy hiểm của ngôi làng?

《 Cốc, cốc》 Cô gõ lên cửa làng, cánh cửa khá thô sơ, nó hình như đã bị thứ gì đó đập mạnh vào, trông như muốn gãy rồi. Chỉ sợ là cô đụng vào là nó rớt ra luôn.

- Cút đi! Con quỷ kia, mày cút đi! - giọng của lão trung niên ồm ồm hung dữ phát ra đằng sau cánh cửa làng, xen vào đó là tiếng khóc thút thít của bọn trẻ con, giọng dỗ dành nhưng run rẩy của những người phụ nữ.

Nani?!?! Cái quái gì cơ? Quỷ? Ta á? Nữ nhân yếu đuối như ta mà lại là quỷ á? Thô lỗ quá!

- A.. anou... cho tôi hỏi... gần đây có khu rừng hoang nào ko? Tôi ko cần vào bên trong nhưng chỉ cho tôi đường tới khu rừng đó được ko? Tôi cần về nhà ngay. - cô cất giọng, giả làm người lớn một chút.

- Khu rừng? - cánh cổng mở ra, dẫn trước là ông lão tầm 80, kế bên là người đàn ông trung niên cao lớn, râu ria xồm xoàm.

- Là một cô bé à? Cháu có thể vào làng trú tạm đêm nay. - Tên đàn ông thô lỗ lên tiếng.

"Hở? Ông ko nghe rõ à? Tôi nói là có KHU RỪNG nào gần đây ko? Tôi cần tới đó, oke?" Cô suy nghĩ, mong tên đó đừng suy bụng ta ra bụng người.

-Cô bé này, có phải cháu nói nhà cháu ở trong khu rừng đó? - ông lão già nhìn cô suy xét.

- Đúng, vậy đường tới đó là... -cô cố tình kéo dài .

- Ở hướng Đông, đi 300m là tới. Nhưng có thực là nhà cô ở trong khu rừng đó. - lão ấy lườm cô nguy hiểm.

Mới chớp mắt một cái, cô đã biến mất.

Khuôn mặt của tên đàn ông kia trắng bệch, tái mét. Nhìn qua ông lão kia, mắt mở to như sắp rơi ra.

- Trưởng làng, cô bé này.....

- Đúng đấy, Raw à, cô bé này ko phải người thường, âm khí phát ra nồng nặc, kể cả khu rừng đó nữa, âm khí tỏa ra khiến mọi sinh vật bình thường ko thể tồn tại. Cô bé thật ko tầm thường - Lão ta vuốt râu, ôn tồn nhưng run sợ nói.

_____________

(ㅇㄱㅇ)~

-Hm~ Đây là đâu nhỉ? Trông có vẻ quen thuộc. - cô ngẩn người nhìn cảnh vật xung quanh, trời đã đặc biệt cực tối, hoang vu.

Nơi cô đang đặt chân chính là nơi mà cô vừa đi qua 10 phút trước, càng về đêm, bản tính mù đường càng ngày càng nặng.

Rẽ trái, rẽ phải, tiến lên, lùi xuống, quanh quẩn trong khu rừng.

Nhem nhóm trong bóng tối cùng cực, ánh sáng lửa trại vàng rực, chúng nhỏ bé đến mức như có thể dập tắt bất cứ lúc nào.

Đi từ từ tới, đôi chân nhỏ bé, trắng nõn đã bắt đầu chi chít vết thương. Cứ đi 1 bước, 1 cái gai trong bụi rậm lại đâm vào chân cô. Chiếc váy trắng tinh khôi đã bắt đầu rách rưới, máu đỏ tươi bê bết dính vào chiếc váy.

Tới nơi, lửa trại vẫn phập phồng sáng sủa. Xác người lê lết xung quanh lửa, đứng giữa bãi xác đẫm máu.

Chàng thanh niên ngơ ngẩn, ngước nhìn bầu trời đêm. Đôi mắt hổ phách, vàng kim lấp lánh sáng lóe trộn lẫn tia đỏ rực. Ngũ quan đẹp tựa khắc, tia máu sượt qua khuôn mặt ko làm nó bị vấy bẩn mà càng thêm sự lạnh lùng, bí ẩn cho chàng trai.

Đôi môi mỏng khẽ mấp máy dòng chữ.

- Ko phải là Anastasia, ko phải là Ana. Ko có bà xã đại nhân. Rốt cuộc.. em đâu rồi? - 1 rồi 2, dòng lệ lấp lánh tựa pha lê dưới ánh trăng tĩnh lặng.

Nhẹ nhàng bước tới, cô đứng đằng sau chàng thanh niên ấy, ngước nhìn khuôn mặt đẫm lệ buồn thẳm của chàng ta.

Giọng cô the thé tựa chuông.

- Z.. Zen!

Cái tai ấy dỏng lên, đầu quay ngoắt qua. Lưng cậu thanh niên cúi xuống, đôi mắt hổ phách trừng trừng nhìn cô. Đôi mắt vàng kim tròn như viên ngọc sáng, nó lại càng chảy lệ. Dòng lệ cho sự vui vẻ, lấp đầy cho sự hụt hẫng, buồn bã.

- Là em đúng ko? Là Ana của ta phải ko? Em đã ... t.. trở lại. - Càng nói, giọt lệ ông chảy càng dài.

Tim cô như thắt lại, ông khóc cx là do cô. Đáng lẽ là cô ko nên ra khỏi nhà, đáng lẽ căn bệnh ko nên tác quái.

Mặt cô tối sầm lại, đôi vai đỏ hoe vì lạnh bất chợt run run.

《 Lách tách》 Từng giọt lệ trên khuôn mặt mỹ lệ của cô rơi xuống, bàn tay bé nhỏ, trắng trẻo gạt đi dòng lệ trên khuôn mặt anh tuấn của ông.

- Ông ko nên khóc như vậy rất xấu, ông khóc, tôi buồn. Ko muốn - cô ngắt ra từng chữ, cô làm thế vì chỉ sợ ông thấy cô yếu đuối, nhu nhược ruồng bỏ cô. Cô sợ mình bị lãng quên, sợ bị bỏ lại phía sau. Sợ rằng... những giọt nước sẽ cuốn cô khỏi người cô thương.

- Em bảo ta ko được khóc, vậy tại sao những giọt lệ này lại rơi. - Ông nhìn cô, cười nhẹ, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô.

Cô bé này, sao lại có lúc mềm yếu như vậy?

Ta chỉ mong khoảnh khắc này ngưng đọng, để ta có thể ôm thân ảnh en vào lòng, bao bọc cho em.

- Tôi khóc, vì muốn khóc thay cho ông, tôi ko muốn ông đau đớn, muốn chịu thay ông. Tôi muốn ông cười như mỗi ngày, chỉ cần ông vui, tôi đau thay ông cả đời cx được. - Giọt lệ cô vẫn lã chã rơi xuống nền đất ẩm.

Dưới lớp đất mềm, ẩm, xốp, giọt nước mắt mặn chát đau thương rơi xuống. Nơi đất ẩm hơi nước mặn mặn đang phát sáng. 1 chồi xanh ươm mầm, mọc rễ, chúng lớn nhanh thật nhanh. Đâm chồi, nảy lộc, ra hoa, kết quả. Mọi quá trình chỉ trong chốc lát. Từ 1 mầm cây non xanh, nó đã lớn thành cây linh lan ( lan chuông ) với những đóa hoa nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương như những chiếc chuông nhỏ xíu.

- Mấy câu này phải để ta nói mới đúng. - ông nhìn lên cành hoa linh lan trắng muốt tựa như nàng thiếu nữ.

- Chà, đúng thật ý nghĩa, - ông hái cành linh lan lên, cầm nó cài lên mái tóc trắng muốt - Ta có lỗi khi đã làm cho em khóc! Hãy để ta đền bù cho em nhé!

Ông cười nhẹ, vuốt ve mái tóc bạch kim bồng bềnh, khẽ hôn lên tai cô thì thầm.

Vành tai cô đỏ ửng, truyền theo đó chính là cổ và mặt, cả người cô mềm nhũn. Đến chân cx bủn rủn. Cô run rẩy nói.

- Lolicon đáng chết, cái miệng nhà ông sinh ra chỉ để hại dân hại nước.

- Ừ thì ta lolicon, nhưng ta chỉ phát tính lolicon với mỗi mình em mà thôi! Nếu em thấy miệng ta ngọt như thế, ta sẽ mỗi ngày ngọt ngào với em. - ông ôm cô từ phía sau, kéo cô dựa vào lòng ông, hơi ấm quen thuộc dụ hoặc cô, mê man nằm trong lòng như 1 tiểu bạch thỏ nhỏ bé vô hại, mà lại có lúc như mèo xù lông nguy hiểm đường đường.

Ông bồng cô lên, nhẹ nhàng từng bước đi về ngôi nhà.

Trên đường về, cô hỏi nhẹ.

- À mà mấy cái xác đó là sao vậy? - cô cảm thấy hoang mang

- Em có biết ta tìm em suốt mấy ngày liền ko hả? Ta tìm em mà mờ cả mắt...

- Đừng lờ đi câu hỏi! - cô nhíu mày lườm ông.

- Thì ta đã nói hết đâu! Thực ra là ta đi tìm em với dạng người lâu quá, kiệt sức, ta mới ở dạng quỷ (ôn thần) đi tìm em. Sau đó á, ta đi tìm em thì gặp mấy tên Muggel, ta chẳng muốn làm gì bọn chúng, bỏ qua mà tìm kiếm em. Song bọn chúng ko chạy đi mà còn cầm vũ khí đến giết ta. Bất quá, ta phải giết hết bọn Muggel đó. Và rồi ta chuyển lại dạng người. Bỗng nhiên..... bùm, em xuất hiện. - Ông tường thuật lại mọi sự, còn làm thêm hiệu ứng gây bất ngờ.

- Vậy à, tôi hiểu rồi. - cô gật gù tỏ ra hiểu rồi.

- Vậy để ta hỏi... - ông kéo dài 1 chút rồi lại nói tiếp - Mấy ngày qua, em đã đi đâu?

Cô giật mình, vai hơi run run sợ hãi, cô lắp bắp

- T... tôi... - cô chưa kiếm được lí do nào thích hợp.

- Làm sao? - cúi sát vào mặt cô, khoảng cách giữa hai người chỉ có 5mm

- Tôi đi lạc! Song lại ngất đi. Được người khác cứu về chữa trị, sau 3 ngày mới tỉnh lại - cô kể lại sự việc nửa thực nửa ảo.

Cô ko dám nói tại sao mình lại đi lạc. Ko dám nói mình bị căn bệnh điều khiển. Sợ ông xa lánh, ông là người thân duy nhất của cô, ko thể để ông biết điều này!

- Hm~ Thôi được rồi, sau này em ko được ra khỏi nhà mà ko có ta dẫn đi. Cấm túc em 2 tháng. - ông nghiêm giọng quở trách  nhưng vẫn lắc đầu cười khổ cho qua.

- Hể~ - cô kéo dài

- Ko nhưng nhị gì nữa, cấm túc!

- Ko, tại sao ko nhiều hơn chứ. Cấm túc 1 năm cx được. Hôm trước vừa mua đủ đồ nghề nào là điện thoại, khoai chiên, cola, game, pocky, chocolate nấm, măng, sữa chua, bánh ngọt đủ để ăn chơi lâu năm. Nu fu fu fu~ - Cô bấm tay tính toán.

- Em manh quá, 2 tháng là 2 tháng, sau này ta sẽ cho em học lên trời xuống đất. - Ông than thở

- Ô nô!( 으ㅁ으)

- Thế thì gọi ta 1 tiếng 'anh' đi, ta sẽ nhẹ tay.

- Hứ! Cái tên lolicon no hentai! - cô phồng má

- Để ta biến thái 1 lần cho em xem nha~ - ông thổi 1 dòng khí nóng ấm vào tai cô.

- Anh!

- Hử? Anh nào vậy?~ - ông cố ý ngân dài ra.

- Anh Zen! - Cô co ro

- Ngoan~ Vợ ta đúng là ngoan nhất!

- Ai là vợ ngươi chứ! - cô giãy dụa, cố gắng đẩy ông ra nhưng lại ko hiệu quả.

Bầu trời đêm lạnh lẽo cx ấm theo nhiệt độ của 2 người.
.
.
.
___________

Hoa linh lan

....... (ㅇㅅㅇ)......

Ảnh cuối ngày

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip