27.

1 tuần sau đó là ngày thành lập An thị. Nếu là trước kia Hạo Hiên sẽ rất ít xuất hiện trong những dịp như vậy. Đều viện cớ bận đi học gì đó để vắng mặt. Nếu là trước kia thì An Quân Vũ rất hài lòng về điều đó, nhưng hiện tại hắn dĩ nhiên không để nó trốn. Còn sớm đã chuẩn bị âu phục cho nó.

- Phải mặc cái này thật sao?
- Chứ không em muốn mặc cái gì? Đồ ngủ?
- Nhưng nó khó chịu lắm.
- 1 lần sẽ quen. Sau này còn nhiều dịp để mặc, còn rất nhiều bữa tiệc, sự kiện phải đi, làm quen đi là vừa.
- Không phải có anh rồi sao? Em đi làm gì chứ?
- Em muốn lười sao? Đừng mơ. Sau này anh đi đâu em phải đi đó.
- Em còn là học sinh. Anh không thể sử dụng sức lao động của trẻ vị thành niên như vậy được. Đây gọi là ngược đãi.
- Rồi em có muốn biết thế nào thực sự gọi là ngược đãi không?
- Anh dữ với em?
- Đừng có dùng cái đôi mắt cún con đó nhìn anh, anh không bị lừa nữa đâu. Thay quần áo nhanh lên, hôm nay em trốn không nổi đâu.

An Thiệu Phong và Hạ Tuyết Yên đã đi công tác về từ sớm. Sự kiện lần này cũng là Hạ Tuyết Yên 1 tay thu xếp.

Năm nay là năm đầu tiên An Quân Vũ chính thức đến An thị làm việc. An đổng dĩ nhiên sẽ tuyên bố việc này, nó đồng nghĩa với việc An Quân Vũ có thể thay ông đảm nhận An thị và gần như sẽ có hầu hết quyền quyết định ở An thị.
Vì vậy là bữa tiệc thành lập, nhưng An Quân Vũ giống như nhân vật chính trong bữa tiệc này, rất nhiều người đến mang danh nghĩa chúc mừng nhưng thực ra muốn làm thân với hắn. An Quân Vũ lại đi đâu cũng cấp theo nhóc con kia đi, không để nó dời xa quá 3 bước chân.
An Hạo Hiên là lần đầu tiên phải đứng lâu và cười nhiều như thế. Nó thấy cơ mặt mình cũng muốn cứng luôn rồi. Sao mấy người này lại phiền phức thế chứ? Còn là phiền phức nối tiếp phiền phức nữa. Người này chưa kịp đi người khác đã đến. Làm như anh nó đang tuyển phi tần không bằng. Không ngừng đến giới thiệu công ty tôi tốt thế nào, con gái tôi giỏi ra sao. Nó nghe còn đến phát chán mà anh nó có thể tiếp hết người này đến người khác.

- Hiên Hiên.
- Hứ? Thần ca. Anh cũng đến sao?

An Hạo Hiên vừa thấy Hiếu Thần liền lập tức chạy đến. Lâm Hiếu Thần cũng đi qua bên này.

- Xin chào, An đại thiếu gia.
- Cậu gọi nó là Hiên Hiên, lại gọi tôi là đại thiếu gia?
- Do quen miệng thôi.
- Cũng không xa lạ đến thế. Gọi tôi 1 tiếng anh được rồi.
- Dạ, Quân Vũ ca.
- Hôm nay có 1 mình cậu đến sao?
- Sao có thể. Còn có gia gia em và bác cả em nữa. Nhưng họ đến chỗ ba anh rồi. Ba em thì đi công tác nên hôm nay không đến được.

Vì có điện thoại gọi đến nên An Quân Vũ đi ra ngoài nghe, để Hạo Hiên nói chuyện với Hiếu Thần.

Bữa tiệc hôm nay của An thị làm thực sự lớn. Ngoài tiệc lớn bên này để các giám đốc, tổng tài bàn chuyện chính sự, còn có 1 gian phòng bên cạnh bày trí tiệc nhẹ và trưng bày thời trang cho các vị phu nhân trong lúc nhàm chán. Bên đó hiển nhiên là do Hạ Tuyết Yên phụ trách.

Quân Vũ vừa nghe điện thoại xong quay lại đã thấy trong phòng bên đó có chút ồn ào, hắn liền đi đến.

- Tôi 1 chữ cũng nói không sai. Con trai tôi tận mắt trông thấy An đại thiếu gia ở trường học thân mật cùng 1 nam sinh khác.

Hạ Tuyết Yên đứng trước mặt bà ta. Tay cầm túi có chút siết chặt, hiển nhiên là bị tin tức làm cho kinh động. Nhưng trên mặt vẫn nhẹ cười. Ở đây nhiều người như vậy, còn đều là các phu nhân của các gia tộc.

- Có lẽ Trần thiếu gia dùng sai từ rồi. Con trai với con trai chơi đùa với nhau cũng không có gì lạ. Dùng từ thân mật rất dễ khiến người khác hiểu sai ý.

Sau đó muốn nói sang chuyện khác. Người kia lại nhất quyết không buông tha.

- Không thể sai được. Nó khẳng định là 2 người đó có quan hệ mờ ám. Sao An đổng có thể để thằng nhóc bệnh hoạn như vậy nắm quyền An thị chứ? Cô không thấy với cô và Hạo Hiên rất bất công sao?

Hạ Tuyết Yên khẽ lạnh mặt lại 1 chút nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.
- Đó cũng không phải việc chúng ta có thể quản. Cái đó chưa đến cuối cùng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. À phải rồi, tôi chợt nhớ ra bên kia tôi còn 1 cái túi là thiết kế mới của J. Không biết Trần phu nhân có hứng thú không?
- J? Vậy thì tôi nhất định phải xem.

Hạ Tuyết Yên không nói rõ làm Trần phu nhân đó tưởng nói xấu An Quân Vũ trước mặt Hạ Tuyết Yên thành công. Còn nghĩ Hạ Tuyết Yên muốn kết thân với mình nên liền đi theo.

- An phu nhân, có phải chúng ta đi sai đường rồi không? Đây là WC mà.

Hạ Tuyết Yên nhìn qua các phòng, không thấy có người liền đẩy Trần phu nhân kia vào. Khoá trái cửa lại.
An Quân Vũ nhìn Hạ Tuyết Yên đẩy bà ta 1 cái mà có chút giật mình.

- Hạ Tuyết Yên, cô muốn làm gì?
- Muốn dạy bà nói chuyện sao cho phải.
- Cô...cô có ý gì?
- Tôi chưa cần biết những gì bà nói có phải thật hay không. Nhưng nếu Quân Vũ có quan hệ với nam sinh kia thì sao chứ? Bà nói cái gì bệnh hoạn? Yêu con trai là bệnh hoạn sao? Vậy con trai bà đưa hết cô gái này đến cô gái khác lên giường thì gọi là cái gì? Gọi là khốn nạn, là bại hoại, là súc sinh. Nếu tôi không nhầm thì hình như còn có cô bé chưa đến 18. À, nói tôi mới nhớ, tôi quên không chúc mừng Trần phu nhân lên chức bà nội.
- Cô ăn nói bậy bạ. Loại tiểu tam tiểu thiếp như cô còn bày đặt ra mặt bênh người khác?

Trần phu nhân nói còn muốn giơ tay đánh người. Nhưng Hạ Tuyết Yên không phải người dễ bắt nạt. Không những cản được bà ta còn túm tóc bà ta ấn vào bồn rửa tay.

- Là ai ăn nói bậy bạ thì tự trong lòng bà rõ ràng. Không cần biết Quân Vũ nó yêu nam hay yêu nữ, hiện tại nó cũng là người cầm quyền An thị. Chồng bà gặp nó còn phải kiêng nể 5 phần, bà là cái thá gì mà lên tiếng bình phẩm nó? Trước khi muốn quản con người khác thì quản cho tốt con của mình đi. Bà nhớ cho kỹ, nếu bên ngoài có đồn đại gì về việc của Quân Vũ, tôi không cần biết có phải bà làm hay không cũng nhất định tống thằng con quý hoá của bà vào tù.

Bà ta bị nước xối ướt sũng. Tóc tai rối bời, nhìn vô cùng thảm hại.
An Quân Vũ đứng chỗ góc khuất, nhìn mẹ Hạ bước ra so với lúc bước vào không có gì khác biệt. Bà Trần phu nhân kia lại thảm hại bước ra, đầy oán trách mà nhìn theo mẹ Hạ.

- Hạ Tuyết Yên, mày nhất định sẽ phải hối hận.

An Quân Vũ nhìn theo bà ta bỏ đi. Ánh mắt có vài phần lạnh lùng. Sau đó lại quay về bữa tiệc.

- Anh. Anh đi đâu mà lâu vậy?
- Không có gì.

An Quân Vũ nói xong liền nhìn xung quanh. Thấy Hạ Tuyết Yên đã ở bên này liền đi tới.

- Mẹ.

Một tiếng gọi làm mọi người xung quanh đó đều giật mình sửng sốt. Hạ Tuyết Yên cũng có chút không hiểu. Quân Vũ gọi 1 tiếng đó như muốn gọi cho người khác nghe hơn là cho cô nghe.

Quân Vũ bước đến gật đầu chào mọi người xung quanh sau đó liền đến bên cạnh Hạ Tuyết Yên.

- Mẹ đi đâu từ sáng vậy? Con và ba kiếm mẹ cả buổi.
- Mẹ ở bên kia cùng các vị phu nhân. Có việc gì sao?
- Bên đó đã nói sẽ để người tiếp đón các vị phu nhân chu đáo mà. Mẹ còn cần đi cùng ba nữa. Không có mẹ bên cạnh ba lại say quên đường về.
- Ba con biết chừng mực mà.
- Ba chỉ biết chừng mực trước mặt mẹ thôi. Mẹ mau ra với ba đi.

An Quân Vũ nói xong liền xin lỗi mọi người rồi đưa mẹ Hạ đi. Mẹ
Hạ khi nãy nói rất nhiều điều bênh vực hắn. Nhưng việc bà Trần kia nói mẹ là tiểu tam tiểu thiếp mà lại không hề nhắc đến. An Quân Vũ quan tâm rất nhiều đến Hạo Hiên, lại quên mất Hạo Hiên bị chửi là đồ con hoang thì mẹ Hạ cũng bị chửi là tiểu tam, tiểu thiếp, là vợ lẽ.
Mẹ bênh vực, yêu thương hắn nhiều như vậy. Hắn cũng muốn...bảo vệ mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip