3. Cơm dì nấu
2 ngày sau hắn liền dẫn Hạo Hiên đi chơi. Hắn nhớ năm đó Hạo Hiên cũng là đi cùng trong buổi đi chơi này. Nhưng là 1 người bạn trong nhóm hắn chơi đưa nó đi. Đây là nhóm bạn chơi cùng hắn suốt 4 năm học đại học. Mấy lần đến nhà hắn chơi đều rất thiện cảm với nhóc con này, có vài người còn khá thân với nó. Hắn vì chuyện này liền gây gổ với họ. Mấy người họ biết hắn đối với nhóc con này đầy địch ý như vậy cũng cùng hắn cãi nhau 1 trận, sau đó liền tan vỡ trong không vui. Sau này lúc An thị xảy ra chuyện, họ là những người đã vươn tay ra với hắn, chỉ là hắn không nhận.
Quân Vũ đang sắp xếp đồ đạc lên xe, quay lại đã không thấy nhóc con kia đâu nữa. Bọn họ có tất cả 8 người, đi 2 xe nhỏ. Giờ 3 người chuẩn bị lên xe hắn lại không có em trai hắn.
- Em trai tôi đâu?
- Ai?
Câu hỏi của hắn làm Ân Thiệu Bắc bên cạnh có chút ngơ ra.
- Em trai tôi còn ai nữa? Chẳng nhẽ là cậu?
Quân Vũ nói xong liền thấy nhóc con đang ở bên kia chuẩn bị lên xe.
- An Hạo Hiên.
- Dạ?
- Làm gì bên đó? Còn không mau lại đây?
An Hạo Hiên đứng đó, có chút không biết nên làm gì. Anh trai nó là đang gọi nó qua sao? Qua bên đó? Là thật sao?
- Quân Tiểu Vũ, cậu nạt nộ cái gì chứ? Hiên Hiên đi với tôi.
Mạc Cận Ngôn ôm vai Hạo Hiên mà nói.
An Quân Vũ liền bước đến.
- Em trai tôi sao phải đi với cậu?
Nói xong liền kéo nhóc con kia về xe trước con mắt sắp muốn trợn đến lòi ra của đám bạn. Hắn ghét nhóc con đó thế nào đám bạn hắn vẫn luôn biết. Thái độ hôm nay của hắn làm mọi người 1 phen kinh ngạc rồi.
- Tên đó vừa nói nhóc con kia là gì? "Em trai tôi"?
- Tên đó hôm nay làm sao vậy? Ăn trúng thuốc gì sao?
- Mấy người làm quá lên cái gì chứ? Đó thực sự là em trai cậu ta còn gì. Nhanh đi thôi, muộn rồi.
Mọi người liền lập tức lên xe.
An Quân Vũ sớm đã để Hạo Hiên ngồi ở ghế phụ lái. Vừa lên xe liền ném cho nó 1 cái bịt mắt.
- Ngủ 1 lát đi. Lát đến nơi anh gọi.
Bọn hắn đi rất sớm, vì tính đến gần trưa phải lên được khu nghỉ ngơi trên núi, nếu không buổi trưa nắng nóng sẽ vẫn phải lang thang trong núi.
Hiện tại còn chưa đến 5 giờ sáng. Phải lái xe gần 2 tiếng đồng hồ bọn hắn mới có thể đến nơi. Sẽ thay phiên nhau lái xe để nghỉ ngơi 1 lát.
- Em không buồn ngủ. Hôm qua em ngủ sớm lắm. Dì Thẩm có làm bánh nếp, anh ăn không?
- Ừm.
Sáng nay lúc hắn xuống thấy nhóc con này đang cho bánh vào hộp. Ngoài mẹ nhóc vừa trở về phòng ngủ thì hắn chưa thấy ai trong nhà dậy cả.
Nhóc con đưa cho hắn 1 cái liền quay lại mời 2 người phía sau.
- Bánh dì làm vẫn luôn rất ngon.
- Ừm, dì Thẩm nấu cơm rất ngon.
An Quân Vũ có chút nhẹ cười. Cũng mệt cho nhóc con này nói dối. Lại còn dì Thẩm nữa.
- Ừm, đợt nào về anh bảo dì dạy anh.
- Hả?
- Mấy nữa anh ra ngoài nhiều, nhỡ muốn ăn thì phải làm sao?
- Em thấy dì bảo làm khó lắm. Bao giờ anh muốn ăn thì về nhà ăn được rồi.
- Khó quá thì khi nào đi công tác nhiều như ba, anh mang dì theo là được.
Nhóc con kia nghe vậy lại càng giật mình.
- Không được.
- Sao?
- Ờ...ba ăn quen cơm dì nấu rồi. Dì đi theo anh, ba ăn cơm sẽ không quen.
- Ba cũng không tranh với anh đâu. Anh cũng ăn quen cơm dì nấu rồi.
Nhìn nhóc con kia nghệt ra, anh thật sự rất muốn cười. Có cái gì đều viết hết lên trên mặt như vậy còn muốn nói dối.
Im lặng 1 hồi nó liền lấy điện thoại ra nhắn tin. Hắn liếc qua thấy chữ "mẹ" trên màn hình liền buồn cười. Nhóc con này tưởng hắn nói thật liền nhắn tin về cầu cứu mẹ rồi.
- Thôi, dì Thẩm cũng lớn tuổi rồi. Cũng không thể đem dì đi khắp nơi được. Bao giờ muốn ăn anh về nhà là được.
- Đúng đó. Nên là như vậy.
Nhóc con kia nghe anh nói thế liền vui vẻ cất điện thoại vào túi. Đúng là trẻ con mà.
- Kỳ thi vừa rồi kết quả thế nào?
Nhóc con này năm nay vừa lên cấp 3. Hắn cũng không nhớ lắm kết quả thi của nó thế nào. Chỉ nhớ nó học trường hắn đã từng học. Lúc đó hắn còn nghĩ nó là vì không chịu thua kém hắn nên cố tình đăng kí thi ở đó.
- Tạm ổn ạ.
- Thế nào là tạm ổn?
Nhóc con này đối với hắn vẫn rất kiêng dè. Dù 2 ngày vừa rồi hắn rất cố gắng giao tiếp với nó, nhưng nó vẫn rất dè dặt. Giống như sợ nói gì đó phật lòng hắn, làm hắn không vui. Mỗi khi hắn hỏi cái gì đều suy nghĩ mất 1 lúc mới dám trả lời.
Hoá ra nhóc con này sống gần hắn mệt mỏi như vậy. Làm gì, nói gì đều phải nhìn sắc mặt hắn. Hắn thực sự không hiểu tại sao trước kia lại có thể nghĩ nhóc con này muốn hại hắn được nữa. Con thỏ con nhát gan, hắn hắng giọng 1 cái liền sợ như vậy. Hại được hắn cái gì chứ? Nhát gan như vậy lại dám leo lên cái xe biết trước là sẽ mất mạng đó. Tại sao lúc đó nó không nhát gan 1 chút chứ?
- Không...không trượt ạ.
- Đăng kí ngoại trú hay bán trú.
Hắn không cho nhóc con cơ hội đăng kí nội trú như kiếp trước. Hắn còn nhớ nhóc con kia sau khi lên cấp 3 liền đăng kí học nội trú. Rất ít khi về nhà, lại càng ít xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ đến kỳ nghỉ mới về, hoặc sinh nhật hắn sẽ về trước 1 hôm. Chứng tỏ sinh nhật hắn, nhóc con này luôn tặng hắn quà. Chỉ là hắn không nghĩ ra được nhóc con này đã tặng hắn những gì.
Còn cái đồng hồ hắn đang đeo trên tay, nhóc con này làm thế nào mua được?
Hắn dĩ nhiên hiểu ba hắn, dù nhà hắn rất giàu có. Nhưng ba hắn sẽ không bao giờ đưa cho con mình 1 khoản tiền lớn như vậy. Có thể mua quà, có thể đưa hiện vật, nhưng sẽ không đưa tiền. Vậy nhóc con này lấy tiền đâu ra?
- Em định đăng kí...nội trú.
- Nhà cách trường không xa. Đăng kí nội trú làm gì chứ?
2 người bạn phía sau của An Quân Vũ nghe 1 hồi cũng bắt đầu tham gia.
- Chương trình học cao trung nhiều. Hiên Hiên đăng kí nội trú cũng đâu có gì lạ.
- Ở trường rồi suốt ngày đi ăn đồ ăn ngoài? Kí túc xá ở trường cái gì cũng không có. Ở đó có gì tốt chứ?
- Đại học không phải mày cũng nội trú đó sao?
- Đại học lại khác. Hiên Hiên mới lên cao trung, còn chưa tròn 15 tuổi. Ra ngoài ai chăm sóc nó? Đăng kí bán trú được rồi. Trưa về thì có chút cập rập.
Hạo Hiên nghe hắn nói, vừa lơ mơ lại vừa có chút lo lắng. Anh trai nó ghét nó, nó vẫn luôn biết. Nhưng từ hôm sinh nhật đến nay anh trai nó lạ lắm. Mỗi 1 hành động và lời nói đều rất lạ. Nó tuy rất muốn thân thiết hơn với anh, muốn anh coi nó là em trai, nhưng anh thay đổi đột ngột như vậy làm nó không biết nên làm sao mới phải. Nó đã hỏi mẹ, mẹ nói không cần suy nghĩ quá nhiều. Anh gọi thì nó đi cùng là được, anh khó chịu thì tránh xa anh 1 chút. Không cần sợ, anh có ghét cũng sẽ không hại nó.
Nhưng nó dĩ nhiên không muốn anh ghét nó, vì vậy luôn tận lực nghĩ cách không làm anh cảm thấy khó chịu. Mỗi 1 câu nói trước mặt anh nó đều luôn rất cẩn thận. Trước kia có chút đơn giản, nó không xuất hiện nhiều trước mặt anh là được. Nhưng mấy ngày nay thì khác. Anh hay nói chuyện với nó hơn. Không cáu gắt hay nói lời cay nghiệt như trước, chỉ đơn thuần là nói chuyện cùng nó, còn có chút quan tâm nó. Nhưng như vậy lại làm nó đang không hiểu anh muốn gì. Không biết bản thân như vậy có được không. Không biết câu trả lời của nó có làm anh hài lòng hay không.
Nhìn em trai bên cạnh, ánh mắt lơ mơ, tay nắm dây an toàn có chút chặt hắn liền thở dài. Em trai hắn sao lại sợ hắn đến như thế chứ?
Nhóc con nói không mệt nhưng xe chạy được 1 lát liền ngủ mất. Hắn không yên tâm giao tay lái cho 2 tên lái xe như chó phi đường đồng kia, quấy phá giấc ngủ của nhóc con, liền tự mình lái xe hết cả đoạn đường.
Xe hắn đến trước 1 lúc, đợi xe kia đến rồi hắn mới gọi nhóc con dậy. Mọi người chuẩn bị đồ đạc ra liền bắt đầu lên núi.
Bọn họ cũng không phải là đi leo núi. Chỉ là lên khu nghỉ dưỡng trên núi nghỉ ngơi 1 thời gian. Vì vậy ngoài quần áo ra cũng chỉ mang theo chút đồ ăn, nước uống để đi dọc đường. Hắn khoác balo lên vai liền đón luôn túi đồ ăn trên tay Hạo Hiên.
- Em mang được rồi.
- Cũng không ăn mất của em, sợ gì chứ?
- Em không có ý đó.
Quân Vũ cầm lấy túi đồ ăn liền nói.
- Đi thôi.
Mạc Cận Ngôn đi đến bên cạnh Hạo Hiên.
- Em với anh trai em làm sao vậy? Sao tự nhiên nó lạ thế?
- Em...em cũng không biết.
- Em cẩn thận đó. Thợ săn khi muốn bẫy con mồi đều lấy đồ ăn ngon ra dụ dỗ. Sau đó pặc 1 cái...liền bắn chết.
- Mạc Cận Ngôn. Cậu nói linh tinh cái gì đó hả? Hiên Hiên, đi lên đây, tránh xa tên thần kinh đó 1 chút.
An Quân Vũ thực sự bị tên Mạc Cận Ngôn đó làm cho bực mình. Tên đó bên cạnh em trai hắn nói linh tinh như vậy. Nhóc con kia lại hay suy nghĩ như thế, biết đâu lại tin là thật thì sao?
An Hạo Hiên trước khi chạy đến chỗ Quân Vũ còn nói với Mạc Cận Ngôn.
- Không có đâu. Con mồi thì cũng phải xứng đáng thợ săn mới sẵn sàng bỏ đồ ngon chứ. Em làm gì có cái gì để làm con mồi.
An Quân Vũ thực sự câm nín rồi. Nhóc con này...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip