Chương 5. Chuyện tu luyện (2): Trẻ lớn càng khó bảo
"Đứng lên đi."
Bạch Cô Hành chậm rãi bước tới đỡ đồ đệ đứng dậy khiến Hà Lạc sững ra.
"Tập trung một chút, làm sai vậy thì làm lại. Chuyện không đáng trách phạt, sau này con cũng đừng tùy tiện quỳ như vậy."
"Sư phụ..?"
Hà Lạc gọi một tiếng, nhất thời bối rối đứng ngẩn ra không biết làm gì. Hắn khẽ nhắc nhở, lúc này cậu mới luống cuống quay trở lại luyện tập.
Chỉ là không biết đồ đệ của hắn bị dọa cho ngây ngốc hay là ngứa đòn nên muốn chọc hắn giận, mười mấy phút sau, Hà Lạc còn không đánh được chiêu thức nào ra hồn. Cậu len lén nhìn về phía sư phụ, nhưng thấy biểu tình trên gương mặt hắn vẫn điềm nhiên như không, cũng không thấy hắn có ý muốn mang cây roi trúc ra.
Bạch Cô Hành chỉ kiên nhẫn tiếp tục quan sát mà không lộ ra chút phật lòng, đương nhiên là tỏ ý bỏ qua hết. Thế nhưng hắn lại thấy đồ đệ dường như chẳng hề an tâm hay thở phào, trái lại, cậu còn có vẻ không vui.
Đến khi Hà Lạc lặp lại một lỗi tới lần thứ ba, còn hấp tấp tới độ vuột cả kiếm khỏi tay, hắn mới nhíu mày.
Đồ đệ của hắn hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nếu còn đứng nhìn thêm hắn sẽ không kìm được mà lại đánh đứa nhóc này mất. Hắn bước tới muốn hỏi, song chợt nhớ tới mấy ngày trước cậu vừa bị đánh một trận, thương thế còn chưa lành hẳn. Nghĩ đến đây gương mặt hắn liền giãn ra.
"Con còn bị thương, đừng cố sức quá. Vào phòng đi ta giúp con thoa thuốc, nghỉ trưa rồi luyện tiếp."
Hà Lạc cúi đầu vâng lời bước theo hắn vào trong, nhưng cả buổi sau đó luôn giữ vẻ im lìm chẳng nói chẳng rằng. Tới khi hắn bôi thuốc cho cậu xong, liếc thấy gương mặt suy tư gì đến có chút ngẩn ngơ của đồ đệ, Bạch Cô Hành vươn tay xoa đầu cậu.
"Đang ngây ngốc gì vậy?"
"A..." Hà Lạc giật mình hồi thần. "Không có ạ, con không nghĩ gì hết."
"Buổi chiều nếu con muốn luyện vậy thì theo những gì ta dạy ban sáng luyện tiếp."
Nói đoạn, hắn lại gõ nhẹ vào trán cậu.
"Tu luyện phải tập trung, nếu không rất dễ khiến nội lực tổn thương, tẩu hỏa nhập ma."
Nghe tiếng đồ đệ lí nhí đáp lời, Bạch Cô Hành lại vò tóc nó, sau đó đứng dậy.
"Ta còn chút việc phải làm, con nghỉ ngơi đi. Phải chú ý thân thể, đừng quá sức."
"Vâng, sư phụ."
...
Bạch Lâm có nhiều thứ phải lo liệu, mà bản thân Bạch Cô Hành cũng có chuyện hắn muốn phải tra cho rõ. Ngày thường hắn đều gặp mặt vài đệ tử trụ cột của môn phái, trong số đó ngoài Bạch Nhạn ra còn có Lăng Dã.
Lăng Dã là đệ tử của Bạch Lâm đã nhiều năm, tư chất và thực lực đều không tồi. Giống như đời trước gã nói, gã trước giờ luôn bày ra dáng vẻ ôn hòa, hành sự cẩn trọng, cũng chưa từng có bất cứ lời qua tiếng lại gì về gã. Ai cũng không ngờ tới gã nhiều năm dốc sức như vậy là vì âm thầm tính kế, muốn đoạt lấy bí kíp võ công của Bạch Lâm.
Bạch Cô Hành nhìn Lăng Dã chắp tay hành lễ gọi hắn tiếng "Chưởng môn", biểu tình không thay đổi gật đầu một cái. Cho dù trong lòng có một ngàn ý muốn phanh thây gã, hiện giờ hắn vẫn chưa thể đánh rắn động cỏ.
Sau khi xử lý xong một vài chuyện, đợi các đệ tử lui hết, hắn gọi Bạch Nhạn lại.
"Sư bá, chuyện người nói con đã tra ra, quả thực là như vậy. Đệ tử ngày hôm đó con cũng gọi tới rồi ạ."
Đệ tử vừa bước vào nhìn chỉ độ mười ba mười bốn tuổi, hành lễ với hắn xong liền hấp tấp nói.
"Chưởng môn, thực sự không phải Hà Lạc sư huynh đâu ạ! Cách đây bảy ngày sư huynh đã cùng con xuống núi, lưu lại một ngày rồi mới trở về. Sau đó... Sau đó con... con gây chuyện, làm mất ngựa quý của nhà người ta, hại sư huynh phải cùng con truy đuổi suốt nửa ngày trời mới bắt được nó lại..."
"Tới khi trở về đã thấy trong phái truyền tin mất đồ, bảo vật gì gì đó cất kĩ như vậy, sư huynh nào có thời gian mà lấy trộm chứ ạ!"
"Sư bá, con cũng đã truy hỏi lại. Quả thật lời của các đệ tử có mâu thuẫn với nhau, nhưng con nghe theo lời người, đã tìm bằng chứng đích xác trước khi Hà Lạc rời đi bảo vật đó vẫn còn. Thời điểm sư đệ quay lại trong môn đã loạn lên rồi, cuối cùng không biết tại sao vật đó lại xuất hiện trong phòng sư đệ."
"Sư bá, trong lúc tra xét con nghi ngờ có người cố ý xóa dấu vết, muốn đổi trắng thay đen."
Bạch Nhạn ở bên cạnh ghé tai hắn nói thêm. Bạch Cô Hành nghe xong thì gật đầu, sau đó hơi nhíu mi hỏi đệ tử kia.
"Tại sao lúc trước ngươi không nói ra chuyện này?"
"Không phải con sợ bị trách phạt nên không nói đâu ạ!" Đệ tử hoảng hốt. "'Mấy ngày trước không biết vì sao con lại trúng độc, cả người mê man mãi tới nửa ngày trước mới tỉnh lại! Con không nghĩ lại xảy ra chuyện như vậy..."
"...Nếu như người không tin, con có thể tìm người đến làm chứng, con..."
"Được rồi." Bạch Cô Hành nhẹ giọng. "Ta đã biết, những chuyện sau để ta tự lo liệu là được."
Hai đệ tử đều lui ra, để lại Bạch Cô Hành một mình trong phòng. Trong một chốc, hắn có chút thất thần.
Đời trước hắn cũng từng cho người đi tra xét sự việc, nhưng tuyệt nhiên không có ai đứng ra bảo vệ cho Hà Lạc như vậy, thậm chí còn có vài người nói đã tận mắt thấy cậu bước ra từ căn phòng của đệ tử bị trộm đồ đó. Mà hắn cũng nhớ rằng thời điểm mình rời Bạch Lâm ít ngày theo lời mời tới dự tiệc của môn phái khác, không ai nói rằng thấy Hà Lạc xuống núi, ngay cả đồ đệ hắn cũng không đưa ra được chứng cứ gì để đòi lại công bằng cho bản thân.
Vì sao đời này lại có nhiều chuyện sai khác như vậy? Là do kiếp trước hắn tra xét cẩu thả sao? Hay là vì hắn đã biết rõ Lạc Lạc bị người khác vu oan, cho nên lần này hết thảy bằng chứng từng thứ từng thứ một đều dâng đến trước mặt hắn, cho hắn thấy rằng trước đây bản thân xuẩn ngốc tới độ nào.
Hắn nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt hồi lâu, mãi sau mới định thần lại.
Chỉ tới đây thôi thì chưa đủ, hắn vẫn còn thứ phải xử lý.
...
Hai ngày sau, Bạch Cô Hành mới trở lại. Hiện giờ đã quá nửa buổi sáng nhưng trong sân không thấy Hà Lạc đâu, hắn cảm thấy hơi kì lạ. Trở về phòng mình cũng không thấy, thư phòng lại càng không. Trong lòng dấy lên chút nghi hoặc, hắn bước tới trước cửa phòng của đồ đệ.
"Lạc Lạc?" Gõ cửa nhưng không thấy tiếng đáp, Bạch Cô Hành nhíu mi, đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên Hà Lạc đang ở bên trong, chân xếp bằng ngồi tĩnh tâm. Nhưng giây phút vừa bước chân vào phòng, luồng khí tức kì lạ mà hắn lờ mờ cảm nhận được ở bên ngoài ập tới càng mạnh mẽ, khiến hắn ngay tức khắc vọt đến chỗ của đồ đệ.
"Lạc Lạc. Lạc Lạc!" Hắn lay nhẹ người cậu, đồ đệ lại hoàn toàn không có phản ứng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Hắn không khỏi thở dài trong lòng, vung tay lên, nhắm xuống ngực của Hà Lạc đánh một chưởng. Hà Lạc lập tức nghiêng người nôn ra một búng máu, sau đó cả người mềm nhũn vô lực ngã về phía hắn.
Bạch Cô Hành thầm nghĩ, hắn chỉ mới đi có chưa đầy hai ngày, đồ đệ ngốc này đã khiến suy nghĩ muốn dịu dàng chiều chuộng cậu của hắn hơi lung lay.
Nửa đêm, khi trăng cheo veo trên ngọn cây trước sân nhà, Hà Lạc mới giật mình mở mắt. Cậu gấp gáp ngồi bật dậy, không nhịn được ho một trận, ấy vậy mà lại không thấy máu khiến bản thân cậu cũng kinh ngạc. Qua vài giây trấn tĩnh lại, cậu nhận thấy nội lực trong cơ thể không còn hỗn loạn như trước nữa, đến lúc này Hà Lạc mới có tâm trí nhìn ngó quanh phòng.
Nhìn xong thì thấy cả người lạnh toát. Sư phụ cậu, một thân bạch y không lẫn đi đâu được, vẫn ngồi một bên từ nãy tới giờ trầm mặc quan sát động tĩnh của cậu.
"Sư phụ!"
Hà Lạc gọi một tiếng, hoảng hốt muốn nhào xuống giường, bị Bạch Cô Hành lập tức lên tiếng ngăn lại.
"Ngồi yên trên giường." Bạch Cô Hành bất đắc dĩ cản lại ý định quỳ sụp xuống của đồ đệ mình, sau đó chuyển giọng hòa hoãn hơn. "Ta xuống bếp lấy ít thức ăn, con ở yên đây."
"Không được cãi lời." Hắn nói thêm khi nhìn vẻ mặt của Hà Lạc.
Bạch Cô Hành bước ra ngoài, cảm nhận khí lạnh ban đêm phả vào người khiến tâm tình dịu lại đôi chút. Đương nhiên hắn có thể gọi người xuống bếp mang tới mà không cần tự mình đi, nhưng xét thấy tình hình trước mắt, nếu hắn còn ở lại trong phòng thì e rằng khó mà không túm đứa nhóc kia đánh một trận.
Đêm năm canh ngày sáu khắc, mới chỉ qua hai ngày, rõ ràng trước khi hắn đi vẫn bình thường vậy mà đồ đệ lại tu luyện thế nào tới mức suýt chút nữa nhập ma. Hắn nghĩ cũng không hiểu nổi, khoảnh khắc thấy đồ đệ tỉnh dậy là lửa giận trong lòng hắn lại nổi lên.
Phạm lỗi gì hắn cũng có thể bỏ qua, chỉ có những việc liên quan đến sức khỏe thân thể trước giờ hắn vẫn luôn phạt cậu rất nặng, lại càng đừng nói tới chuyện tu luyện cẩn trọng tránh tẩu hỏa nhập ma hắn đã nhắc nhở bao nhiêu lần.
Lúc hắn bưng một khay đồ ăn trở về, may mắn là Hà Lạc vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường chứ không làm trò ngốc nghếch gì như là quỳ xuống nhận lỗi đợi hắn. Bạch Cô Hành có chút hài lòng, tức giận gì đó cũng nguôi lại.
"Ăn cơm trước đi." Hắn ngồi xuống bên giường cậu.
Chỉ thấy Hà Lạc cúi đầu ngồi im không nhìn hắn, cũng không động đậy. Lát sau, cậu mới lí nhí.
"Sư phụ, con không muốn ăn."
"Không muốn cũng phải ăn một chút." Hắn cau mày. "Cả ngày hôm nay con chưa ăn gì, nội lực còn bị tổn thương, không ăn sao có thể uống thuốc được."
"Ta đã dặn con cho dù tu luyện vẫn cần chú ý dùng bữa đầy đủ, thân thể khỏe mạnh là ưu tiên hàng đầu. Quên rồi sao?" Giọng hắn lạnh đi phân nửa.
Hà Lạc nghe được sự tức giận đè nén trong lời của sư phụ liền ngẩng mặt lên, nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt hắn.
"Ý con không phải như vậy đâu sư phụ... Nhưng... người phạt con trước đã được không?"
Nếu không cậu cũng chẳng có bụng dạ nào mà ăn. Sư phụ rõ ràng đang cực kì giận, có nghĩ bằng đầu gối cũng biết.
Bạch Cô Hành nhìn bàn tay thò ra níu lấy tay áo hắn, lại ngước lên gương mặt ảm đạm của Hà Lạc, cuối cùng vẫn không nén được tiếng thở dài.
Lại là trách phạt, lần nào cũng là trách phạt. Nếu không phải đời trước hắn biết rõ bản thân nghiêm khắc với cậu tới cỡ nào, có lẽ hắn sẽ nghĩ đồ đệ nhà mình ngứa ngáy nên cố ý phạm lỗi để chọc hắn đánh đòn cậu.
Quả thật nếu là Bạch Cô Hành của trước đây, hắn chắc chắn sẽ lập tức tính toán với cậu, ít nhất cũng phải đánh cho Hà Lạc mấy ngày không xuống được giường. Nhưng đó là trước đây mà thôi.
Hiện giờ hắn thật không nỡ.
"Người phạt con đi, sau đó đừng giận con nữa, được không? Con sai rồi, sư phụ!"
Giọng nói mang theo chút van nài của Hà Lạc kéo hắn về thực tại.
Đồ đệ hiểu rõ hắn nhất, cho dù hắn có nổi đóa tới đâu, đánh cậu một trận xong liền không giận nữa. Dù sao tính toán xong là xong, cũng không thể so đo với người ngoan ngoãn nhận lỗi như Hà Lạc.
Bạch Cô Hành nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng gật đầu chấp thuận. Cứ như vậy đi, hắn đúng là có giận dữ, mà sự việc này không đơn giản, cũng cần giáo huấn một chút để đồ đệ nhớ kĩ.
Đương nhiên chỉ là dạy dỗ một chút mà thôi, roi trúc gì đó của ngày trước bị hắn quẳng ra sau đầu rồi, trực tiếp ôm đồ đệ đặt nằm qua đùi mình.
Hà Lạc vẫn còn ngơ ngẩn chưa kịp phản ứng đã thấy bản thân như cá nằm trên thớt, hai lớp quần cũng bị kéo xuống khiến mặt cậu phút chốc đỏ lựng.
Kể từ năm mười một tuổi, sư phụ đã chẳng bao giờ phạt cậu theo cách phạt trẻ nhỏ này nữa rồi. Nhưng mà tư thế này, cũng có nghĩa là...
Liếc nhìn cái mông vẫn còn chút dấu vết của lần phạt trước, nhưng được thoa thuốc tốt nên đã không còn gì đáng ngại, Bạch Cô Hành mới yên tâm vung tay đánh.
Bốp! Một tiếng thanh thúy, để lại một vết hồng nhàn nhạt, nhưng còn khiến mặt Hà Lạc đỏ hồng hơn cả.
Về phần Bạch Cô Hành, hắn tương đối hài lòng. Đánh bằng tay vừa không quá nặng lại đủ phần trách phạt, một khi hắn đã phạt đương nhiên sẽ không qua loa cho có.
Bốp! Bốp! Hắn đều đặn đánh xuống, phủ lên mông Hà Lạc một tầng nóng rực. Bàn tay một lần hạ xuống là gần như bao trọn một bên mông, ngón tay thon dài hữu lực, không thể có chuyện không đau được.
"Tu luyện không thể nóng vội, càng muốn võ công tăng nhanh nội tâm lại càng phải vững chãi. Ta mong con chưa quên điều này, không được phép quên."
Hắn chậm rãi nói, tay cũng tăng thêm mấy phần lực. Cho dù hắn không phạt nặng nhưng đồ đệ cũng phải nhớ kĩ, không thể tái phạm nữa.
"Tu luyện là một chuyện, thân thể vẫn phải đặt lên hàng đầu."
Hà Lạc ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Đánh chừng thêm vài chục cái, hai mông của đồ đệ đã nhuộm màu đỏ rực. Tuy rằng Hà Lạc không nháo loạn hay lên tiếng kêu đau, nhưng hắn vẫn cảm nhận được mỗi lần bàn tay mình hạ xuống, cả người đứa nhóc lại run lên một chút. Bạch Cô Hành ngừng tay, nghiêm giọng.
"Nhớ rõ sai phạm, không được có lần sau nữa, đã nhớ chưa?"
Hắn thực lòng không muốn giữa hai sư đồ lúc nào cũng là trách phạt.
Hà Lạc im lặng không đáp. Cứ như vậy một lúc, hắn vỗ nhẹ lưng cậu nhưng Hà Lạc vẫn không nhúc nhích, không có ý ngồi dậy. Hắn lại cố ý để yên, lấy tay xoa xoa cho cậu một chút.
Người Hà Lạc khẽ run lên. Trong lòng hắn thầm thấy kì lạ. Hắn đưa tay vén gọn lại đám tóc lòa xòa xuống gương mặt cúi gằm của đồ đệ, muốn Hà Lạc quay sang nhìn hắn, lại ngây người khi thấy mắt cậu ngập nước.
Hắn đánh đau đến như vậy sao? So với trước đây hình như chẳng thấm vào đâu hết.
"Sư phụ..." Một giọt lệ trong suốt cuối cùng cũng không kìm được, chậm rãi lăn xuống gò má Hà Lạc khi đồ đệ khẽ gọi hắn.
"Người không thương con nữa sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip