Chương 9: Bé mít ướt


Hôm sau Bảo Nam vẫn đến trường như thường ngày rồi lại đi ăn với mấy thằng bạn, mẹ cậu ở nhà có nhắn tin giục về sớm thì cậu vẫn cố nán lại ngồi chơi thêm. Tận mười giờ bị nhân viên đuổi khéo thì cả đám mới chịu giải tán đi về. Bảo Nam líu lo về đến nhà, vừa thay giày xong bước vào đã thấy hình dáng quen thuộc đang ngồi trên sofa quây quần với bố mẹ, cậu bước vội bổ nhào ôm lấy người kia:

"Anh !"

Đình Trung còn đang ngồi nói chuyện với bố mẹ vợ, vợ nhỏ đột nhiên từ đâu xuất hiện nhào vào lòng ôm hắn làm hắn khá bất ngờ, còn chưa định hình thì người trong lòng đã run run hai bờ vai mà thút thít. Anh hốt hoảng đưa tay nâng má người thương, đôi mắt Bảo Nam đã đỏ hoe ngấn lệ, vẻ mặt như đã chịu nhiều ấm ức cực kỳ thương tâm.

"Em là bé mít ướt à, sao lại mau nước mắt như vậy ?"

"Hức..anh lừa đảo, anh bảo tuần sau mới về cơ mà..em nhớ anh muốn chết huhu.."

"Không về bất ngờ thì sao thấy được cảnh em đi chơi về muộn ?"

Vừa nghe dứt câu Bảo Nam đã ngừng rơi nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Cậu mở to mắt nhìn anh như không thể tin được, khoé mi còn vương nước mắt long lanh làm Đình Trung có chút buồn cười:

"Ngây ra đó làm gì? Thưa bố mẹ đi rồi về, chờ em cũng đã mười giờ rưỡi hơn rồi còn đâu !"

Anh nhấc người cậu lên thúc giục vợ nhỏ chào người lớn. Bố mẹ Bảo Nam đều chứng kiến hết tình cảnh nãy giờ, ông bà cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi tiễn hai người ra khỏi cửa. Cậu bây giờ hối hận không kịp vì đã mong cầu đại ma vương trở về sớm. Không khí trên xe im ắng lạ thường khiến Bảo Nam rùng mình bất an trong lòng. Đình Trung vẫn giữ bộ dạng nghiêm túc lái xe không nói một lời, liếc nhìn biểu cảm trên mặt vợ nhỏ thôi hắn cũng đủ biết đối phương đang lo sợ vì cái gì. Hắn cười thầm không muốn bóc mẻ cậu sớm chỉ im lặng giữ tay lái đều đều. Bảo Nam từng giây phút ngồi trên xe tới khi về đến nhà vẫn luôn cầu mong Đình Trung sẽ suy xét giảm tội cho cậu.

Đúng với mong muốn của vợ nhỏ, anh không hề la mắng hay đe doạ cậu mà một mạch vào nhà tắm song trực tiếp lên giường ngủ trong hoà bình. Bảo Nam một phen ngơ ngác vẫn còn hoài nghi nhân sinh vì sao anh chồng hôm nay lại hiền từ một cách lạ thường. Cậu không dám nhiều lời cũng leo lên giường nằm kế đối phương, chờ mãi nhưng Đình Trung vẫn giữ tư thế quay lưng khiến Bảo Nam có chút tủi thân:

"Anh không ôm em à ?"

Đáp lại cậu là sự tĩnh lặng không một chút chuyển động, Bảo Nam nghĩ anh đã ngủ nên đành ngậm ngùi tự choàng tay ôm anh. Cậu không hề biết Đình Trung vẫn còn thức, việc vợ nhỏ bất ngờ hành động như này làm anh có chút buồn cười không nỡ. Sau cùng anh đầu hàng chịu thua, xoay người ôm bảo bối nhà mình vào lòng rồi đi ngủ. Xa nhau tận mấy ngày thế này không nhớ hơi nhau mới là lạ huống hồ người thương lại đáng yêu đến như vậy. Đã là người đầu ấp tay gối của mình thì có giận đến mấy hắn vẫn thương không hết.

Cho dù có thương đến mấy thì gây tội vẫn phải ăn đòn nha. Đêm hôm qua cả hai đều đã thấm mệt nên Đình Trung không vội hỏi tội vợ nhỏ ngay mà hắn để Bảo Nam buông lỏng một chút sau những ngày không gặp nhau. Vì thế mà cả ngày hắn luôn kiệm lời lạnh nhạt với cậu, đợi đến tối khi cả hai còn đang ăn cơm thì mới bắt đầu giáng cho người thương tiếng sét ngang tai :

"Ăn xong thì vào phòng đợi anh !"

"Ah !!?"

Lời nói vừa rồi thốt ra từ anh không khác gì một bản án tử đối với người nhát đòn như cậu. Đến đũa cơm đang đưa tới miệng cũng không còn muốn ăn, dù cậu có cố chậm chạp kéo dài thời gian như thế nào thì vẫn không thể trốn được tình cảnh hiện giờ. Bảo Nam chỉ có thể chấp nhận sự thật ngồi trong phòng chờ đại ma vương vào xét xử. Không để cậu đợi lâu, Đình Trung dọn dẹp bát đũa xong liền cầm theo roi trúc đi vào. Hắn vừa vào phòng, người nhỏ trên giường đã bị vật trên tay doạ cho sợ mất mật, hoảng hốt lùi vào góc tường.

"Ah anh lấy roi trúc ở đâu ra vậy !?"

"Nhờ ba em bẻ hộ trong vườn sau nhà thôi. Hay không? Chuẩn đồ nhà làm luôn đấy !"

"Anh đừng đánh bằng cái đó mà,..có thể dùng thước không...?"

"Hừ, lì như em thì tội lần hai phải dùng roi đánh mới nhớ."

Bảo Nam không dám tưởng tượng bị đánh bằng roi trúc sẽ đau như thế nào, mới nhìn thôi cậu đã sợ khiếp vía. Đình Trung còn chưa động tay bước đầu mà đã hù vợ nhỏ rưng rưng nỉ non cầu xin. Lòng người một khi cầm roi rồi thì mỹ nhân có rơi lệ vẫn như sắt đá, hắn không một chút mảy may mềm lòng mà gằn giọng ra lệnh :

"Tự thoát quần rồi kê gối nâng mông cao lên ! Anh sẽ không ngại đánh thêm nếu em còn chậm chạp."

Bảo Nam bị doạ sợ tu tu khóc làm theo lời anh,  Đình Trung vừa nhịp nhịp roi trúc lên đỉnh mông người thương thôi mà toàn thân cậu đã run rẩy, tay nắm chặt ga giường khiến anh không khỏi buồn cười.

"Anh còn chưa đánh cơ mà? Kể hết tội trạng của em ra cho anh !"

"Hức..anh đánh đau lắm..huhu.."

"Kêu em kể tội chứ không hỏi đánh đau hay không. Để anh liệt kê hộ thì đánh liệt giường mới thôi nhé ?"

"Huhu đừng mà..e-em lỡ đi hộp đêm, anh gọi mà không nghe máy..còn có về nhà sau 10 giờ nữa.."

"Em hay nhỉ ? Anh đã cấm tiệt mấy nơi truỵ lạc như này mà em vẫn dám mò đến đó. Có phải lần đầu phạt em nhẹ quá nên em không sợ ? Kì này đừng hòng xin anh tha."

Đình Trung vừa dứt lời đã vung roi dạy dỗ đôi gò bồng đào của cậu. Được roi trúc hảo hảo chăm sóc, đỉnh mông lần lượt lõm xuống lại nảy lên, từ màu trắng hồng đã dần phủ một màn đỏ ửng. Từng vết roi cứ thế chồng lên hai phiến mông tròn trịa không thương tiếc. Bảo Nam oai oái la đau, nước mắt thi nhau lăn dài trên gương mặt trông đáng thương vô cùng. Nhìn vợ nhỏ khóc đến hoa lê đái vũ, hắn vẫn cầm roi đánh đều tay, vừa đánh vừa mắng người nhỏ trên giường.

Chát

"Em có biết mấy nơi đó hỗn tạp thế nào không mà mò tới đó ? Uống đến say mèm cơ mà, em coi rượu bia là nước lã à ?"

Chát

"Đau em..tại anh không quan tâm đến em..nên em mới đi uống một tí giải sầu.."

Chát

"Anh bận việc về trễ là em liền đến đó ? Còn dám cãi bướng !"

Chát

"Ah..huhu..anh đánh nhẹ.."

Nghĩ đến ngày hôm đó biết tin Bảo Nam lại bước chân vào hộp đêm như lần trước, lửa giận trong đầu anh không khỏi bùng lên Tay lại tăng thêm vài phần lực hại mông cậu đã sưng đỏ lên một vòng giờ lại càng đau hơn. Bảo Nam bị đánh quắn cả mông, lật người qua né đòn thành công châm thêm lửa giận của anh.

"BẢO NAM !!"

"Huhu chồng ơi, anh đừng đánh bằng roi nữa mà..em chịu không nổi..huhu"

"Kêu chồng cũng vô ích thôi, xoay mông qua !"

Bảo Nam bất chấp đứng dậy chồm tới ôm anh chồng để lấy lòng. Đầu tóc cậu rũ rượi, vùi mặt vào hõm vai của anh, nỉ non cầu xin đối phương.

"Hức..có thể đánh bằng tay không..mông em rất đau.."

"Không! Cho em 5 giây để nằm xuống."

"Huhu Anh thương em đi mà chồng ơi.."

Cậu giẩy nẩy nhất quyết ôm anh không rời, liên tục lắc đầu. Đình Trung bị hai tiếng chồng ơi làm cho mềm lòng, thở dài ngồi xuống rìa giường đem người kia đặt trên đùi mình. Anh kẹp chặt eo cậu, nâng tay tát mạnh lên hai phiến mông đỏ chót chằng chịt lằn roi.

Bốp

Bốp

"Không phạt em thường là em liền quên quy cũ"

Bốp

"Hức, anh nhẹ..em đau lắm rồi.."

Bốp
..

Đình Trung chỉ đánh thêm vài cái rồi dừng, anh biết vợ nhỏ thể chịu thêm được nữa, đánh nhiêu đó cũng khiến cậu ngoan ngoãn một thời gian. Anh nhấc Bảo Nam ngồi lên, đưa tay lau nước mắt cho cậu, mặt vẫn còn bày vẻ giận dữ cảnh cáo.

"Còn có lần sau thì dùng roi trúc đánh gãy chân em ! Biết chưa ?"

"E-em biết rồi...anh xoa cho em đi mà chồng, mông nhức.."

"Hừ lâu rồi mới nghe em kêu kiểu đấy."

Ngoài mặt luôn miệng càm ràm nhưng bên ánh mắt Đình Trung hiện rõ vẻ cưng chiều chỉ dành cho vợ nhỏ nhà mình. Biết anh chồng nguôi giận, Bảo Nam liền đòi bù đắp lại những ngày qua. Đình Trung phì cười hôn lên khóe mắt người thương, Bảo Nam của hắn lúc nào cũng dễ thương như vậy.

"Có bánh kẹo trong vali để dành cho em, mai rồi mở."

"Đình Trung, em thương anh nhất."

---------------------------------------------

Chương này tui viết tận 1710 từ để bù đắp cho mọi người đó nha TT tại 3 ngày đầu tuần bận đi học cả ngày cộng thêm đi Đà Lạt nữa í nên bị trễ hẹn ra chương với mọi người, hì hì. Tới nỗi chuẩn bị đi học mà tui còn nằm chỉnh font lẹ lẹ các thứ xong nghĩ vội tiêu đề chương để đăng nhanh =)) hãi thật. Cảm ơn mn đã chờ đợi <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip