Chương 22

Mấy ngày nay, mỗi ngày trước khi đi ngủ Diệp Thần Tĩnh đều phải uống một chén thuốc đông y, thuốc này tuy đắng, nhưng uống vài lần cổ họng cậu quả thật dễ chịu không ít, không còn ngứa họng muốn ho như trước. Diệp Thần Tịch thấy hiệu quả tốt lại cầm toa thuốc đến phòng khám lấy thêm vài thang thuốc về, Diệp Thần Tĩnh mỗi ngày uống thuốc đều là dày vò, bây giờ chỉ cần thấy anh trai bưng chén tới đã thấy da đầu tê dại.

Tối hôm đó, Diệp Thần Tịch giống như thường ngày, trước lúc em trai đi ngủ đem thuốc vào phòng cậu.

"Thần Tĩnh, đợi tí nữa uống thuốc xong liền ngủ, đã khuya rồi."

Diệp Thần Tịch đem thuốc còn nóng đặt trên tủ đầu giường, dặn dò em trai còn đang xem phim trước máy tính. Diệp Thần Tĩnh nghe anh thúc giục cậu đi ngủ cũng vội vàng tắt máy tính đi tới, nhịn xuống buồn nôn trả lời.

"Em biết rồi anh hai."

"Ừm, còn nóng, đợi nguội một tí rồi uống, anh còn có chút việc phải làm, em ngủ sớm đi nha."

Diệp Thần Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu, chờ anh trai ra cửa lại nhanh nhẹn bưng thuốc vào phòng tắm đổ đi, trong lúc nhất thời mùi thuốc nồng đậm tỏa ra, hăng đến nỗi khiến cậu ho khan không dứt. Diệp Thần Tĩnh vội vàng che miệng đi ra ngoài, đóng cửa phòng tắm lại ngồi xuống bên giường vỗ ngực, sợ tiếng ho của mình đá động đến anh liền nín thở áp chế, nhưng vừa thả lỏng rốt cuộc cũng nhịn không được, từng tiếng ho đến tê tâm liệt phế.

"Sao lại ho nhiều như vậy?"

Diệp Thần Tịch nghe thấy thanh âm liền đi vào phòng em trai, hai ba bước đi tới trước giường giúp em trai vỗ lưng, đợi cậu ổn định lại mới đi vào phòng tắm, vốn định xả khăn nóng lau mồ hôi cho cậu, nhưng cửa vừa mở ra, mùi thuốc liền xông thẳng vào mũi, bên cạnh nhà vệ sinh trắng nõn còn có mấy giọt thuốc đông y màu nâu. Diệp Thần Tịch đi vào dùng nước rửa sạch, lại mở máy thông gió bên trong, lần thứ hai đi tới trước mặt em trai ẩn giấu lửa giận.

"Thần Tĩnh, em chưa uống thuốc anh rót phải không?"

Diệp Thần Tĩnh nhìn anh đi vào sớm đã chột dạ, cậu không giỏi che dấu cứ như vậy trơ mắt nhìn anh đi vào phòng tắm, lúc này đối mặt với câu hỏi của anh trai, cậu đành nhỏ giọng thừa nhận.

"Dạ đúng."

Trả lời xong liền cúi đầu bất an, vuốt lấy ngón tay.

"Đứng dậy ra kia đứng."

Diệp Thần Tịch vừa ra lệnh vừa bưng chén rỗng ra ngoài. Diệp Thần Tĩnh chậm rãi đứng dậy, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lần trước bị anh Chí Lạc phạt đứng ở Tam Á.

Cậu luôn cảm thấy rất xấu hổ khi bị phạt đứng úp mặt vào tường như vậy. Hơn nữa anh cũng không nói rõ ràng, ở chỗ anh hai nhà mình cậu lại không có kinh nghiệm phạt đứng, nhất thời không biết phải làm sao mới đúng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là đỏ mặt đứng nguyên tại chỗ.

Đêm đã khuya, Diệp Thần Tịch một mình trong bếp nấu thuốc cho em trai, dưới ánh đèn rực rỡ là bóng dáng bận rộn của anh. Nửa tiếng sau, Diệp Thần Tịch lại bưng chén thuốc nóng hổi vào phòng em trai, lần này trong khay còn có thêm một cây thước.

Anh trai còn chưa vào tới, Diệp Thần Tĩnh đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, đến khi nhìn thấy vật trên khay mà anh cầm tới, cậu cũng quên mất vị đắng của thuốc đông y là như thế nào, hiện tại điều làm cậu sợ hãi đã không còn là chén thuốc kia, mà là cây thước bên cạnh nó a.

Diệp Thần Tịch nhẹ nhàng đặt khay xuống, quay đầu lại thoáng nhìn qua em trai đang đứng trước giường vừa lo lắng vừa sợ hãi, anh cầm lấy thước trong khay đi tới.

"Lại đây."

Diệp Thần Tĩnh im lặng theo lời anh trai đi đến bên tường, cúi đầu đứng trước mặt anh, Diệp Thần Tịch dùng thước nhịp tường, nói.

"Sau này phạt đứng đều phải lại đây đứng theo tư thế quân đội, úp mặt vào tường suy nghĩ lại mọi chuyện, biết chưa?"

"Dạ biết."

Diệp Thần Tĩnh gật gật đầu, giương mắt nhìn anh một cái rồi lại né tránh ánh mắt đi.

"Bây giờ anh hỏi em, đã đổ thuốc bao nhiêu lần rồi?"

Thước trên tay Diệp Thần Tịch buông thõng sát bên cạnh đùi, trên cánh tay xắn áo còn vài giọt nước lúc rửa siêu sắc thuốc đọng lại. Diệp Thần Tĩnh nhìn chằm chằm tay anh trai, trong lòng căng thẳng vô cùng, sợ không để ý thước sẽ đánh vào người cậu, loại đau đớn này không mấy dễ chịu a.

Diệp Thần Tịch hơi nâng tay một chút liền khiến đứa nhỏ hoảng hốt, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt trên tay cầm thước của anh trai, vì thế câu hỏi anh hỏi cậu cũng quên trả lời.

Diệp Thần Tịch kéo em trai nghiêng qua một bên, sau đó dùng thước nhanh chóng đánh vào mông cậu ba cái, thanh âm cực vang, người bị đánh lại một lần nữa ngượng ngùng đỏ mặt, bất luận là lần thứ mấy đi chăng nữa, chỉ cần bị phạt Diệp Thần Tĩnh đều sẽ đỏ mặt, đó dường như là một quán tính.

"Nếu không nghe anh nói chuyện, anh sẽ phạt em về vấn đề này trước rồi mới tính đến chuyện đổ thuốc."

Diệp Thần Tịch nói xong liền kéo quần em trai xuống, thước đặt trên mông cậu, nhưng vẫn chưa đánh xuống.

"Dạ đổ, đổ ba lần."

Diệp Thần Tĩnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói xong cả người đều căng cứng.

Không khí trong phòng dần an tĩnh trở lại, câu "đổ ba lần" kia cứ như vậy chìm vào không gian này, thoáng chốc cũng không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, thước trong tay Diệp Thần Tịch vẫn đặt trên mông em trai. Diệp Thần Tĩnh có thể cảm nhận được thước từ lạnh lẽo chậm rãi chuyển thành ấm áp, anh trai không lên tiếng cậu cũng chẳng dám nhúc nhích.

Cân nhắc suy nghĩ là điều mà Diệp Thần Tịch làm giờ phút này, anh cũng không nóng lòng trách phạt đứa nhỏ không nghe lời này. Anh là đang suy nghĩ, tình trạng em trai gần đây ho khan là bắt đầu từ khi nào, vốn bệnh tình đã có chuyển biến tốt thế mà.

Từ khi nào ban đêm lại có thêm vài tiếng ho, từ khi nào ánh mắt em trai nhìn anh trở nên né tránh, Diệp Thần Tịch từng chút từng chút nhớ lại, từ những chi tiết vụn vặt trong sinh hoạt đến những hành động bất thường, từng bước từng bước đi vào nơi sâu thẫm trong lòng em trai.

Không khí nồng đậm mùi thuốc, Diệp Thần Tĩnh vụng trộm nuốt xuống nước miếng, hai chân tê dại sắp đứng không vững, vẫn cố yên lặng chịu đựng hồi lâu, cuối cùng nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của anh truyền đến.

"Thần Tĩnh, có phải đã liên tục đổ thuốc ba ngày rồi phải không, mấy đêm nay cũng không uống?"

Diệp Thần Tịch dời thước khỏi mông em trai, nâng tay còn lại lau đi những giọt mồ hôi trên thái dương của đứa nhỏ. Diệp Thần Tĩnh ngơ ngác giương mắt nhìn anh, tay trái bất giác kéo kéo vạt áo, cậu rất kinh ngạc vì sao anh trai lại biết những điều này chứ.

"Bốp!"

Diệp Thần Tịch đánh rớt tay em trai đang không an phận, lại hỏi một lần nữa.

"Có phải hay không?"

"Dạ."

Diệp Thần Tĩnh vốn còn muốn nói cái gì đó, một câu nhận sai, hoặc là làm nũng, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra miệng.

"Tay nào không nghe lời đổ thuốc?"

Diệp Thần Tĩnh sợ hãi giơ tay phải ra, tay trái bên cạnh nắm chặt thành quyền, chuẩn bị đối mặt với cơn đau sắp tới.

"Bốp! Bốp! Bốp..."

Mười cái không phải nhiều, nhưng Diệp Thần Tĩnh nhịn không được liền chậm rãi lùi lại vài bước, Diệp Thần Tịch đưa tay nắm lấy cổ tay em trai, bảo cậu phải duỗi thẳng tay, cuối cùng thước đánh liên tục vào lòng bàn tay cậu ba mươi cái mới dừng lại, vành mắt Diệp Thần Tĩnh đỏ bừng, cúi đầu không cho anh trai nhìn thấy, bàn tay bị đánh đau đến thấu tim.

"Biết sai chỗ nào chưa?"

Diệp Thần Tịch hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay em trai bị anh đánh.

"Dạ không nên đổ thuốc."

Mọi đạo lý Diệp Thần Tĩnh đều hiểu rõ, đem thuốc đổ đi hoàn toàn là sai, nhất thời tham lam cảm giác vui sướng, thuốc đắng liền không uống.

"Lại đây, nằm sấp trên giường, không biết yêu quý thân thể, đổ thuốc anh liền đánh em một trận. Lúc nào cũng phải đặt thân thể lên trước nhất, chỉ có sức khỏe tốt mới có thể làm được nhiều việc hơn."

Diệp Thần Tịch đi đến bên giường ngồi xuống, chờ em trai tới, tuy rằng sai lầm lần này cũng không quá lớn, nhưng anh lại rất coi trọng. Diệp Thần Tĩnh dùng tay không bị đánh xách quần lên mới đi về phía anh trai, vừa nằm sấp trên giường quần lại bị anh kéo xuống.

"Về sau tự mình phải chú ý, để anh giúp em vậy thì chỉ có thể chờ đau."

"Bốp! Bốp! Bốp!..."

Diệp Thần Tịch vung thước mạnh mẽ đánh vào mông em trai, trái phải trên dưới mỗi chỗ đều không bỏ xót, không có đánh xuống một vị trí, nhưng xong một đợt lại lặp đi lặp lại nhiều lần, chỉ chốc lát toàn bộ mông Diệp Thần Tĩnh đã đỏ bừng nóng hổi, nước mắt cũng sớm đã lặng lẽ rơi xuống.

"Bốp! Bốp!..."

Diệp Thần Tịch cũng không đếm đã bao nhiêu cái, chính anh cũng chẳng có con số xác định nào. Đối với vấn đề sức khỏe Diệp Thần Tịch đặc biệt coi trọng, vì thế trận trừng phạt này cũng sẽ không nhẹ a.

"Bốp! Bốp!..."

"Hu hu..."

Tiếng khóc vẫn rấm rức vang lên, cũng chẳng biết là thước thứ mấy rơi xuống mông, rõ ràng chỉ là thước, nhưng Diệp Thần Tĩnh cảm giác như dao, cảm giác phía sau như bị vô số nhát dao rạch qua, cảm giác như có máu chảy ra, cậu rốt cuộc nhịn không được gọi một tiếng anh hai.

"Hu hu ~ anh, không dám nữa, anh ơi, không dám, không dám đâu, không dám..."

Đây là lần đầu tiên câu lên tiếng cầu xin tha thứ, mang theo vài phần khiếp đảm cùng một chút ỷ lại vào anh trai, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng cậu đã chịu nói ra.

Diệp Thần Tịch nghe thế liền dừng lại trách đánh, lời cầu xin tha thứ của cậu khiến anh rất vui mừng, vuốt lưng, nhẹ giọng hỏi.

"Có thể yêu quý bản thân hay không?"

"Hu hu... hức có mà."

Diệp Thần Tịch đem thước đặt lại trong khay, chạm nhẹ mu bàn tay mình lên chén để thử nhiệt độ, rồi nói với em trai còn đang nằm sấp khóc lóc.

"Đứng lên tự mình uống thuốc."

Diệp Thần Tĩnh nghe xong giãy dụa đứng dậy, bây giờ bảo cậu uống thuốc cậu thật vô cùng nguyện ý. Diệp Thần Tịch đưa tay kéo em trai, bảo cậu dựa vào người mình, rồi bưng chén thuốc đưa cho cậu tự mình uống.

Diệp Thần Tĩnh tay trái nhận lấy chén, nhắm mắt liền từng ngụm nuốt xuống, uống xong còn thở hổn hển, Diệp Thần Tịch dùng ngón cái lau thuốc còn vương trên môi em trai, sau đó từ trong túi lấy ra một viên kẹo, bóc ra nhét nhanh vào miệng đứa nhỏ.

Mùa đông đã đến trong vô thức, buổi sáng, Mục Chí Lạc mở cửa sổ, gió lạnh gào thét thổi vào, cuốn rèm cửa lên, rồi lẳng lặng nhìn ra khung cảnh phía xa ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc lá khô vàng rụng thành đống dưới gốc cây, nhìn cành cây đung đưa sang trái rồi lại sang phải, nhìn đến nỗi bức rèm bên cạnh bị gió thổi lạo xạo anh cũng mặc kệ, dáng người cao ngất ấy vẫn đứng như cũ trước cửa sổ, lại một mùa đông nữa lại tới, lại là những ngày lạnh lẽo buốt giá.

Ngày này năm năm trước, đối với hai anh em Mục Chí Lạc mà nói chính là ác mộng. Chính ngày này năm đó, ba mẹ đã rời xa quê hương, ra đi trong làn nước lạnh lẽo, ở một quốc gia xa xôi như vậy, ở một nơi biển rộng bao la như vậy, chỉ có vợ chồng bọn họ bầu bạn, những đứa con thân yêu của họ, còn đang chờ ở bên kia bờ biển, chờ ngày họ trở về, nhưng cuối cùng họ vẫn không thể trở về được nữa...

Còn nhớ đêm đó, Mục Chí Lạc thắp sáng tất cả đèn trong nhà, thắp sáng con đường về nhà với hi vọng ba mẹ sẽ không bị lạc lối. Kể từ đó, mỗi khi đến ngày này, Mục Chí Lạc đều bật hết đèn ở các phòng trước khi trời tối, cho đến tận sáng hôm sau.

Huyên nhi hôm nay dậy rất sớm, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ, cậu cũng không dám chậm trễ trước mặt anh hai, từng giây từng phút, cho dù mệt đến không mở mắt được, cũng phải đứng lên rửa mặt thay quần áo chỉnh tề.

"Chuẩn bị xong rồi sao? Xong rồi thì xuống lầu ăn sáng."

Mục Chí Lạc từ bên cửa sổ phục hồi tinh thần, một thân đồ đen đi tới phòng em trai, trên tay đã cầm sẵn chìa khóa xe.

"Được rồi, đi thôi anh."

Huyên nhi nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, không ngờ bị anh gọi lại.

"Chờ một chút, em mặc như vậy đi ra ngoài sao?"

Huyên nhi cúi đầu nhìn bản thân một chút, bên trong là một chiếc áo thun trắng, bên ngoài là một cái áo khoác denim, cậu cũng không quan tâm mặc như vậy có ấm hay không, chỉ quan trọng đây là cách phối hợp rất thời trang a.

"Anh hai, em không lạnh, mau đi thôi~"

Nói xong lại tiếp tục đi ra ngoài.

"Quay lại, bận thêm một cái áo nữa."

Mục Chí Lạc nói xong liền đi tới trước tủ quần áo, từ bên trong chọn một cái áo len lấy ra, đứng ở nơi đó chờ em trai.

"Nhưng em không lạnh mà."

Huyên nhi đã đi đến bên cửa, nhìn áo len trong tay anh trai liền cảm thấy bất mãn cực độ.

"Nếu lạnh anh đã không dễ dàng như vậy với em rồi!"

Mục Chí Lạc không muốn lãng phí nhiều thời gian với đứa nhỏ cứng đầu này, liền trực tiếp mắng một câu, Huyên nhi bĩu môi quay lại trước mặt anh, để anh tùy ý cởi áo khoác của cậu, rồi đem áo len thật dày kia khoác lên.

Sau đó hai anh em cũng không nói gì nữa, ăn sáng xong liền đi đến mộ phần thắp hương cúng bái cho ba mẹ quá cố của họ. Tại nghĩa trang, hai tấm ảnh đen trắng trên bia mộ lại khiến nội tâm Mục Chí Lạc dâng trào mãnh liệt, đem hoa tươi trái cây bày xuống, xong xuôi Mục Chí Lạc liền quỳ gối thẳng tắp trước mộ phần, Huyên nhi cũng theo sát bên cạnh anh trai mình quỳ xuống.

Mục Chí Lạc không nói câu nào, quỳ vững vàng trong làn gió lạnh thấu xương, nhìn di ảnh của ba mẹ, đến quên cả việc phải thắp hương, phải đốt giấy tiền vàng bạc.

Huyên nhi nhớ lại ngày đó, cậu ở trước TV trong phòng khách, nhìn bảng tin đang phát mà khóc không ngừng, mà anh hai của cậu chỉ lẳng lặng đứng đó. Lúc ấy cậu thật sự không hiểu, nhưng bây giờ mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó đều đau lòng muốn khóc, bởi vì còn nhỏ cậu chỉ biết òa khóc nức nở, sợ hãi, đớn đau, nhưng lúc ấy anh trai là sụp đổ.

Qua thật lâu, Mục Chí Lạc rốt cục đã hành động, từ trong túi áo lấy ra bật lửa, đem hương thắp lên rồi cắm vào, sau đó lại thiêu rụi giấy tiền vàng bạc mang theo, gió rất lớn, tro tàn thổi bay đi khắp nơi, hai anh em vẫn đứng đó chống chọi với cái lạnh, nhìn đến khi những nén hương lụi tàn, mới từ từ đứng dậy chậm rãi rời đi.

Về đến nhà, Mục Chí Lạc ngồi xuống sô pha, hỏi em trai vừa thay quần áo ở nhà xong.

"Lạnh sao?"

Huyên nhi suy nghĩ một chút, gật gật đầu trả lời.

"Dạ lạnh."

"Đến đây, anh ôm."

Huyên nhi đi qua ngồi xuống đùi anh ôm lấy eo anh, cậu không lạnh, chỉ là cậu biết anh lạnh, trong lòng anh lạnh rồi.

Mục Chí Lạc ôm chằm em trai, xắn ống quần của cậu lên, dùng tay nhẹ nhàng xoa nắn đầu gối đã có vết bầm nhàn nhạt của cậu hắn.

"Đau không?"

Huyên nhi lắc đầu, cầu xin sự đồng ý của anh về điều cậu muốn làm.

"Anh hai, em có thể nuôi một chú chó ở nhà không?"

Mục Chí Lạc khẽ gõ đầu em trai cười mắng.

"Anh nuôi mỗi mình em còn chưa đủ phiền toái sao? Lại còn nuôi thêm một chú chó, thật quá mệt mỏi a."

"Anh hai~~~"

Cả đêm Huyên nhi dùng khổ nhục kế từ mềm mỏng đến cứng rắn, cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của anh, cho phép cậu có thể nuôi một chú chó ở nhà. Mục Chí Lạc thật sự không có biện pháp gì với đứa nhỏ này, cũng chẳng phải chuyện không tốt, nếu em trai đã thích thì tùy ý cậu vậy. Bất quá Mục Chí Lạc hỏi cậu muốn nuôi chó gì, cậu cũng không chịu nói, còn rất đắc ý bảo.

"Em tự mình có tính toán, anh hai đồng ý cho em nuôi là được."

Mục Chí Lạc cười.

"Còn bày đặt tự mình có tính toán, anh nói cho em biết, nuôi phải giữ vệ sinh cho anh, nhất định phải tiêm ngừa cho an toàn."

Huyên nhi khoa trương gật đầu, từng chữ từng chữ nói.

"Nhất định là vậy, thật tuyệt aaa."

Bộ dạng hài hước của cậu thành công chọc cười Mục Chí Lạc.

Tối hôm đó, Huyên nhi đặc biệt nũng nịu, tắm rửa xong liền chạy đến phòng anh trai, bò lên giường anh, tất cả những điều này Mục Chí Lạc đều ngầm đồng ý, mọi dụng ý của em trai anh đều biết. Đây cũng chính là điều mà anh vui mừng nhất, một khắc kia, tất cả khổ sở khó khăn đều biến thành quả ngọt khi có đứa nhỏ này ở bên.

Đêm đó, hai anh em cứ như vậy ngủ thiếp đi dưới ánh đèn trắng trong phòng. Sáng sớm hôm sau, Huyên nhi mở mắt ra, đèn trong phòng đã bị tắt, đem chăn trên người đá văng sang một bên, trong lòng không khỏi cảm thán, ngày đó cuối cùng cũng đã qua, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, ít nhất cậu nghĩ là như vậy.

Huyên nhi quyết định muốn nuôi chó là chuyện bắt đầu từ hai tháng trước. Còn nhớ hôm đó là thứ sáu, một buổi chiều tan học sớm, Huyên nhi cùng mấy bạn học trong lớp đến sân bóng của trường chơi bóng, chơi đùa vô cùng hăng say, cởi cả đồng phục trên người treo lên giá bóng rổ lại quên lấy, đến sáng thứ hai đầu tuần, trong một tiết học nào đó, một nữ sinh tinh nghịch lại ôm đồng phục của cậu đến trả lại, Huyên nhi sốc đến ngây người, cầm quần áo trên tay hỏi.

"Làm sao cậu biết là của tôi?"

Cô gái nghiêng mặt cười, tóc đuôi ngựa cột cao cũng theo động tác mà lắc lư.

"Bởi vì tôi thấy cậu để đồng phục ở đó, tôi còn thấy cậu bị ngã khi đang chơi bóng a."

Lúc ấy, Huyên nhi vẫn còn rất ngượng ngùng, nhưng sau đó cậu và cô gái này tiếp xúc với nhau nhiều hơn, biết cô ấy học lớp bên cạnh, biết thành tích của cô ấy rất tốt, biết cả nhà cô ấy mở một cửa hàng thú cưng, cứ như vậy chậm rãi thân thiết, cũng đã có cách liên lạc với nhau.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ chơi với nhau càng ngày càng thân thiết, thoải mái đùa giỡn trêu chọc lẫn nhau, mà chuyện Huyên nhi nuôi chó, cũng là cùng cô bạn này đánh cược để có được, Thần Tĩnh còn ở bên cạnh cười đùa bảo rằng bọn họ là đã yêu nhau a.

Huyên nhi vừa nghe đến vấn đề này liền nóng nảy, quả thật cậu cũng không định nghĩa được đây là loại tình cảm gì, nó không giống khi ở cùng các bạn nữ khác, phảng phất ở cô gái này cậu có thể nhìn thấy nhiều màu sắc hơn, có thể có nhiều tiếng cười hơn, đôi khi cùng cô đấu võ mồm cũng cảm thấy rất thú vị.

Một cảm giác rất vi diệu! Có lẽ là do tính cách cả hai hợp nhau, đây cũng chính là lời câu trả lời mà Huyên nhi tự giải thích cho bản thân mình.

__________
21/01/2022.

(30 tết)

candiusvioleta

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip