Chương 31
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chúng ta cũng vô thức bị cuốn theo nó, khi chợt bừng tỉnh vào một buổi sớm mai nào đó, ta đã đứng bên kia của thời gian, và những ngày hôm qua còn chưa kịp nhớ hết, đã đang dần rời xa, không còn cách nào khác chúng ta lại phải vội vàng cắt những kí ức đó thành từng bức ảnh, lưu trữ chúng trong tâm trí của chính mình, chờ đợi một ngày nào đó để khui ra và nhớ lại.
Hôm nay là Đại Hàn, tiết trời cuối cùng trong năm, Diệp Thần Tịch đứng trong phòng khách, khẽ ngẩng đầu lật xem lịch treo tường, với vẻ mặt bình yên thanh nhã, bỏ qua hết trần thế ồn ào náo nhiệt thế nào, anh vẫn yên tĩnh như trước.
"Anh ơi!"
Diệp Thần Tịch bị kéo ra khỏi cảm xúc âm trầm bởi tiếng gọi nhỏ nhẹ của em trai nhà mình, nhìn em trai đang đi tới, cười ôn hòa.
"Lại đây ăn sáng thôi nào."
Diệp Thần Tịch dứt lời đi về phía phòng ăn. Diệp Thần Tĩnh đáp lời, bước chân cũng từ tốn bám theo, trên mặt khó có thể che dấu được sự hưng phấn.
Kỳ nghỉ đông đến rồi, hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, tối qua cậu đã cẩn thận đưa ra ý kiến với anh trai, trong thời gian rảnh rỗi của kỳ nghỉ cậu muốn đến 'Mị Quyển' cùng anh, ở chỗ mà anh làm việc.
Các kỳ nghỉ trước đây đều chỉ lủi thủi một mình, quay về nơi trống rỗng được gọi là nhà kia, muốn làm cái gì cũng đều không có hứng, hoặc bị không gian nguội lạnh đó xen lẫn vào cảm xúc. Thứ cậu nhận được chỉ là vài câu hỏi thăm khách khí, là những bồi thường về vật chất, là sự lúng túng không thể chăm lo. Và cậu, vĩnh viễn đều sống trong thế giới nhỏ của chính mình, khoảng cách với thế giới bên ngoài càng ngày càng xa, càng xa hơn...
Đúng vậy, kỳ nghỉ lần này Diệp Thần Tĩnh không còn muốn ở nhà một mình, vì vậy mang theo lo ngại cùng kỳ vọng đưa ra ý kiến với anh hai, và sự cho phép của anh chính là món quà ấm áp nhất đối với cậu, ở mùa đông lạnh lẽo, cậu cũng không còn sợ lạnh nữa.
Trên bàn ăn, Diệp Thần Tịch rót ra một ly sữa nóng từ bình giữ nhiệt để trước mặt em trai, Diệp Thần Tĩnh ngáp một cái, hai tay cầm ly sưởi ấm, Diệp Thần Tịch nhéo khuôn mặt bị hệ thống sưởi ấm làm đỏ ửng của cậu, cười nói.
"Từ ngày mai không cần dậy sớm như vậy, em muốn đi anh sẽ quay về đón em khi có thời gian, nếu không được thì tự mình bắt xe đi, như vậy sẽ không mệt mỏi như con mèo lười biếng thế này a."
"Anh hai, anh cũng ăn sáng đi."
Diệp Thần Tĩnh nghe xong sắc mặt càng đỏ, vội cúi đầu uống sữa trong tay.
Kỳ nghỉ đông đến người hạnh phúc nhất chắc chắn là Mục Chí Huyên, không cần phải dậy sớm, không cần phải đi học, chỉ đơn giản thế thôi nhưng đối với Huyên nhi mà nói, đó là khao khát tự do mà cậu luôn mong muốn có được.
Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, cũng chưa đến giai đoạn phải ngẫm suy về cuộc đời, cậu còn trẻ mà, chỉ muốn tận hưởng niềm vui trước mắt, trong đoạn thời gian vô ưu vô lo này, cậu sẽ sống hết mình với những gam màu sắc rực rỡ nhất.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Huyên nhi bắt đầu đi dã ngoại, tụ họp với các bạn nào là tiểu học, bạn cấp 2, rồi bạn cấp 3, hay người bạn mới từ nước ngoài trở về, hay sinh nhật của một người bạn nào đó... tóm lại mỗi ngày đều đắm mình trong tiệc tùng, so với các buổi tiệc xã giao của anh trai còn nhiều hơn hẳn.
Mấy ngày liên tục đều không thấy bóng người trong nhà, mỗi đêm chơi đến trước thời gian anh hai quy định một phút mới chịu trở về. Bên ngoài tiết trời lạnh giá, cũng không ngăn cản được trái tim nồng nhiệt này của Huyên nhi.
Mấy ngày nay, đêm nào Mục Chí Lạc cũng ngồi ở phòng khách đến 11 giờ, chờ em trai bình an trở về mới yên lòng đi ngủ. Huyên nhi lớn rồi, cũng cần có một ít không gian riêng của mình, cậu bảo đi tụ tập hay tham gia hoạt động gì, Mục Chí Lạc đều sẽ đáp ứng, chỉ cần cậu không phải đi học thói hư tật xấu, không làm chuyện nguy hiểm, chơi một chút vẫn là có thể a.
Chỉ là làm cái gì cũng phải có mức độ, từ lúc nghỉ tới nay, đứa nhỏ này không có một ngày ở nhà, hơn nữa mỗi tối không đến 10 giờ 50 phút cậu cũng không trở về. Hôm nay đã là ngày thứ năm, lại gần 11 giờ, Mục Chí Lạc ngồi trên sô pha phòng khách xem TV, nghe được tiếng mở khóa ngoài cửa anh liền tắt TV, khoanh tay nhìn chằm chằm cánh cửa sắp được em trai mở ra.
Huyên nhi vừa bước vào liền phát hiện không khí không đúng, trên người mặc áo khoác mỏng manh, cổ áo dựng lên, ăn mặc rất phong cách, chỉ là đứa nhỏ anh tú này sắc mặt lạnh đến tái nhợt, môi tím tái.
"Anh hai."
Huyên nhi hướng anh trai đang nhìn gọi một tiếng, nhanh chóng thay giày, làm bộ tự nhiên đi tới.
"Anh hai, anh còn chưa ngủ sao? Đi ngủ thôi."
Huyên nhi biết anh trai là đang chờ cậu, lúc này trong lòng có chút áy náy cùng bất an, hai tay đã sớm đông lạnh thành băng, không dám đụng vào anh, chỉ kéo kéo ống tay áo của anh, bảo anh đi ngủ.
"Chịu về rồi?"
Mục Chí Lạc không đáp ứng em trai, mà hỏi ngược lại một câu như vậy. Huyên nhi chần chờ một chút mới gật gật đầu, tiếp theo lại đem chuyện khác lảng tránh.
"Anh hai, sao anh không bật hệ thống sưởi ấm?"
"Lạnh à?"
Mục Chí Lạc ngẩng đầu nhìn em trai, ánh mắt sắc bén trực tiếp đâm vào lòng Huyên nhi, cậu bất giác nín thở, vài giây sau lại chậm rãi thở ra, sợ hãi nhìn anh trai không lên tiếng.
"Em có mặc quần áo ấm không?"
Mục Chí Lạc kéo áo khoác trên người em trai, ngữ khí nghiêm khắc.
"Hôm nay lại là tụ tập gì? Ngày nào cũng đi sớm về muộn, còn hăng hái hơn đi học. Anh không ngồi đây chờ em, thì hai anh em không gặp nhau cả ngày sao?"
Hai mắt Huyên nhi tròn xoe nhìn chằm chằm anh trai, chớp chớp hai cái nước mắt liền rơi xuống, Mục Chí Lạc trong nháy mắt mềm nhũn, nhưng vẫn phải kéo người qua, nắm lấy cánh tay hung hăng tát vài cái vào mông cậu.
"Anh đánh em sao? Khóc cái gì, xem có mất mặt không hả?"
"Hu hu ~ em đã xin anh rồi, em cũng không đi chơi quá giờ mà, hu hu hu..."
Huyên nhi bĩu môi, vừa khóc vừa đem ủy khuất trong lòng nói ra.
"Bốp! Bốp!"
"Vậy anh có nói em là đi chơi như thế này không? Anh để em đi, em còn không biết tự giác. Em có lật qua một trang sách em mang về không hả? Chơi đến điên rồi, phải không? Sắp xếp thời gian như thế nào còn cần anh dạy sao?"
Lời khiển trách của Mục Chí Lạc khiến đứa nhỏ vốn còn cảm thấy ấm ức không lên tiếng cũng chậm rãi ý thức được vấn đề, đứng cúi đầu trước mặt anh trai, nước mắt không cẩn thận rơi xuống quần anh.
Mục Chí Lạc chờ đứa nhỏ hiểu mới thôi, kỳ nghỉ cũng không muốn trách móc nặng nề, đứng lên nắm lấy tay em trai, một bên dắt cậu lên lầu một bên quay đầu cảnh cáo.
"Nhớ kỹ những gì anh đã nói. Ngày mai lại để anh thấy em mặc không đủ ấm như vậy, mùa đông này em cũng đừng mặc quần áo nữa."
Lầu năm "Mị Quyển", Diệp Thần Tĩnh ngồi trước bàn làm việc của anh trai ăn sáng. Mặt trời xuyên qua lớp màn cửa phía tây rọi vào một vệt sáng ngang dọc, bên trái cậu còn có một ly chocolate nóng thơm nồng, thêm một chút ấm áp nho nhỏ cho buổi chiều mùa đông.
Anh trai cậu và anh Chí Lạc đã ra ngoài làm việc, cả phòng làm việc chỉ có một mình cậu, cầm máy tính bảng nhỏ, yên lặng trong không gian của anh, vừa xem phim vừa nhâm nhi ly chocolate trên bàn.
Mấy ngày nay, Diệp Thần Tĩnh cùng Huyên Nhi có ra ngoài một lần, thời gian còn lại không phải ở nhà chính là tới đây.
Sự câu nệ của ngày đầu tiên đến đây đã dần dần biến mất, hiện tại ngược lại còn quen thuộc hơn nhiều. Khi nào muốn đến liền đến, hơn nữa ở phòng làm việc của anh trai cũng không cần thận trọng nữa.
Ở một chỗ cũng rất nhàm chán, phải tìm việc để làm, không ngồi nữa. Hai ngày trước bởi vì tò mò, cậu chờ anh trai ra ngoài, một mình liền chạy đến đường đua xe ngầm, cũng may bị Thiếu Phong bắt được.
Thiếu Phong liền dẫn người trở về và cảnh cáo ngoại trừ lầu ba và lầu năm những nơi khác đều không được tới, Diệp Thần Tĩnh sợ tới mức cả ngày đều chỉ ở trong phòng làm việc của anh trai, không dám chạy loạn lung tung nữa.
Huyên nhi bên này tương đối an ổn, đêm đó bị anh trai mắng một trận quả nhiên ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không điên cuồng chạy ra ngoài nữa, bài tập nghỉ đông cũng hoàn thành, chỉ là muốn cậu yên ổn ở nhà mà nói cũng là một loại tra tấn .
Hôm nay, bên ngoài trời thanh mây tịnh, cậu nhấc máy gọi cho Diệp Thần Tĩnh mấy ngày không liên lạc, biết được Diệp Thần Tĩnh mỗi ngày đều ở 'Mị Quyển', cậu càng đứng ngồi không yên, chạy lên lầu thay quần áo, cầm sách tiếng Anh, mang theo chút tiền, cuối cùng còn không quên khoác thêm một chiếc áo ấm, cứ như vậy háo hức chạy đến 'Mị Quyển'.
Huyên nhi vừa đến, không gian vốn yên tĩnh liền náo nhiệt lên. Hai đứa nhỏ biến phòng làm việc của Diệp Thần Tịch thành nơi giải trí của bọn chúng, nói chuyện phiếm rồi ăn vặt trong đó.
Huyên nhi không có iPad, liền lấy của Diệp Thần Tĩnh chơi trò chơi đã lâu không chơi, trong khi đó Diệp Thần Tĩnh lại mở máy tính của anh trai mình, xem tiếp phim còn đang dang dở.
Mãi đến khi chạng vạng, các anh sắp trở về, hai đứa nhỏ mới thu dọn bãi chiến trường bị bọn họ bày biện rối tung, mang bao bì đồ ăn vặt ra ngoài vứt đi. Huyên nhi cầm sách tiếng Anh cậu mang tới, quay lại phòng làm việc của anh trai nhà mình, nằm trên bàn ôn lại các từ vựng của học kỳ này, ngoan ngoãn chờ anh trai trở về.
---------------------------------------------
02/04/2023.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip