Chương 37
Cơn mưa tháng sáu đến không hề báo trước, cùng tia nắng mặt trời len lỏi chiếu rọi, mang theo cầu vòng treo lửng lơ giữa bầu trời trong xanh, cảm xúc của Huyên nhi cũng giống như một trận mưa này. Đêm trước còn nằm trong lòng anh trai ủy khuất khóc lóc đến thương tâm, sáng hôm sau lại quên hết mọi thứ, đôi mắt lanh lợi kia lại tràn ngập tinh thần, mỗi ánh nhìn đều phát ra tia sáng.
Hôm nay, Huyên nhi là người đầu tiên trong nhà thức dậy, trên tủ đầu giường đồng hồ tích tắc từng nhịp trôi đi, nhìn thoáng qua mới sáu giờ rưỡi, cậu mông lung dùng sức dụi hai mắt, xoay người rời giường. Việc đầu tiên cậu làm sau khi đứng dậy là gọi điện thoại thúc giục Diệp Thần Tĩnh dậy chuẩn bị.
Nghĩ đến anh trai muốn dẫn bọn họ ra ngoài chơi, Huyên nhi liền kích động không thôi, cơn buồn ngủ liền bị vứt xó, nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt, chỉnh trang tóc tai.
Mục Chí Lạc thức dậy thấy em trai đã chuẩn bị mọi thứ tươm tất, không khỏi thở dài một hơi, thật sự vẫn là đứa nhỏ a. Anh một tay cầm túi hành lý, một tay đưa tới trước mặt em trai, nhìn người đang khẩn trương nói.
"Đi thôi."
Huyên nhi nắm lấy tay anh trai hưng phấn đi theo phía sau. Gió ngoài trời rất lớn, thổi tung áo khoác Huyên nhi, cậu liền dịch chuyển bước chân sang trái, nấp sau lưng anh, đợi anh đem đồ đạc bỏ vào cốp xe, liền xuất phát đi đón Diệp Thần Tĩnh. Một chiếc xe, ba người, cứ như vậy bắt đầu một chuyến đi ngắn.
Ở một thành phố khác, bầu trời không còn sương mù, sau khi bọn họ xuống xe, tâm tình mỗi người đều rất phấn khởi, Diệp Thần Tĩnh nhìn quanh nơi xa lạ này, nơi này tất thảy đều mới lạ, ngay cả màu sắc của bầu trời cũng khác.
Tuy rằng lần này anh trai cậu không đi cùng, nhưng Diệp Thần Tĩnh sẽ không cảm thấy mất mát như lần trước, bởi vì cậu biết, mỗi một ngày mai kia anh trai của cậu sẽ luôn ở đây, cậu vẫn chri là một đứa nhỏ, trên đường đi ắt hẳn sẽ gặp phải những chướng ngại không biết phải vượt qua như thế nào, không nắm lấy tay anh, không có sự dẫn dắt của anh liền sẽ mất phương hướng.
Mấy ngày nay, Mục Chí Lạc mang theo hai đứa nhỏ du ngoạn khắp nơi ở thành phố cổ kính này, tường gạch xanh, đường lát đá, đèn lồng đỏ rực trên đường phố...
Mỗi khi họ đi qua một đoạn đường, lại bắt gặp một vài người với khuôn mặt hiền lành, họ hoặc ngồi ở cửa, dệt giỏ, hoặc đặt một quầy hàng lưu niệm nhỏ bán một số đồ trang sức tinh tế.
Diệp Thần Tĩnh đứng trước một sạp hàng, nhìn chăm chú một chiếc đồng hồ đeo tay cổ màu đồng đến xuất thần, Huyên nhi đi phía trước trên tay cầm vài xiên thịt nướng, chờ anh trai bên cạnh trả tiền cho cậu.
Mục Chí Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua Thần Tĩnh còn bị bỏ lại phía xa kia, bảo với em trai nhỏ nhà mình một tiếng liền quay trở lại.
"Em thích không?"
Mục Chí Lạc đi tới bên cạnh đứa nhỏ đang mê mẩn hỏi, Diệp Thần Tĩnh nghe thấy thanh âm hơi giật mình, sau đó lại nhìn anh Chí Lạc ngượng ngùng gật gật đầu.
Ông chủ sạp hàng nhỏ thấy bọn họ có ý muốn mua, liền dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm giới thiệu với bọn họ chất liệu của chiếc đồng hồ và điểm độc đáo của nó.
Mục Chí Lạc chỉ hỏi giá, khi Diệp Thần Tĩnh nghe được cái giá đắt đỏ kia, cậu bất giác sờ sờ túi tiền, rước cổ, nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không thấy ngân hàng nào, trên mặt không khỏi lộ ra chút tiếc nuối, nhưng khi cậu quay đầu lại, anh Chí Lạc đã trả xong tiền, ông chủ sạp hàng nhỏ đang đếm từng tờ một.
"Anh Chí Lạc."
Diệp Thần Tĩnh nhìn trên tay anh Chí Lạc đang cầm chiếc đồng hồ mà cậu nhìn trúng, mang theo ngượng ngùng gọi một tiếng, Mục Chí Lạc nắm lấy tay Diệp Thần Tĩnh, đem đồng hồ đặt vào tay cậu.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, dường như trong ba ngày chỉ làm rất ít việc, nhưng khi nhớ lại là rất nhiều rất nhiều a. Ngày trở về nhà, tuyết bỗng nhiên rơi dày đặc, trắng xóa cả một khoảng không, Huyên nhi cùng Diệp Thần Tĩnh hứng khởi chạy xuống đường, mặc cho bông tuyết rơi thẳng trên người, mặc dù như thế, bọn họ cũng không cảm thấy lạnh.
Mục Chí Lạc đứng bên cạnh một cửa hàng đồ uống lẳng lặng nhìn, tiếng cười đùa của hai đứa nhóc vang vọng lúc xa lúc gần, đối mặt với em trai thỏa sức đùa nghịch kia anh cũng không ngăn cản, cho đến khi bọn chúng đều đã thấm mệt, thở hồng hộc quay lại bên cạnh anh, lúc này mới đem áo khoác đã chuẩn bị sẵn mặc lên người hai đứa nhỏ, đem chúng trở về trong xe, đưa mỗi đứa một ly nước nóng.
"Được rồi, quay về thôi."
Mục Chí Lạc bật hệ thống sưởi của xe, quay đầu nhìn hai đứa nhỏ kia, tuyên bố.
"Anh hai ~ ngày mai hẳn về có được không? Sáng mai rồi về, được chứ? Anh hai ~~"
Hai người các cậu còn chưa chơi đủ a, Huyên nhi ra sức mặc cả với anh trai, muốn ở đây chơi thêm một ngày, Diệp Thần Tĩnh cũng có ý nghĩ như vậy nhưng lại không dám lên tiếng.
Nghe đứa nhỏ nhà mình cực lực cầu xin, Mục Chí Lạc bất mãn cực độ với tật xấu này, rõ ràng đã thỏa thuận mà giờ đây lại đổi quẻ, vừa lái xe vừa trầm giọng nhắc nhở.
"Trước khi đi đã nói với em rồi, lúc ấy em đã hứa thế nào? Nói hôm nay về hôm nay liền về, không muốn thực hiện lời hứa sao?"
Giờ phút này, Huyên nhi ở ghế sau có nghĩ thế nào cũng không dám lên tiếng nữa. Anh trai mặc dù quay lưng về phía cậu, nhưng chỉ nghe ngữ khí kia cũng có thể làm cậu yên ổn lại.
Diệp Thần Tĩnh lại càng khẩn trương, ngồi yên tại chỗ không dám động, tuy rằng không phải nói chính mình, nhưng bầu không khí như vậy cũng làm cậu không được tự nhiên.
Mục Chí Lạc nhìn thoáng hai đứa nhỏ phía sau qua gương chiếu hậu, trong lòng cảm thấy có chút thương xót, chỉ là không có nhiều thời gian hơn, cuối cùng cũng dịu giọng nói.
"Lần này về trước, sau này rảnh rỗi, anh lại dẫn hai em đến đây."
Cảm giác được hơi thở ấm áp, Diệp Thần Tĩnh vội vàng ngoan ngoãn đáp một tiếng dạ được, nhưng Huyên nhi vẫn còn rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ tỏ vẻ không nỡ.
Quả thật mỗi lần ra ngoài chơi, Huyên nhi đều như vậy, cậu vĩnh viễn vẫn là bộ dáng chơi không đủ. Mặc kệ không nỡ thế nào, hôm nay vẫn phải quay trở về.
Sau quãng đường mấy tiếng đồng hồ, hai đứa nhỏ đã sớm ngủ say trên xe, lúc về đến nhà đã là chạng vạng, Diệp Thần Tĩnh mơ mơ màng màng xuống xe, đi theo anh Chí Lạc đến cửa mới tỉnh táo, nắm lấy chiếc đồng hồ anh Chí Lạc mua cho cậu, nóng lòng muốn về nhà mình.
Mục Chí Lạc nhìn đồng hồ, không cho Diệp Thần Tĩnh về, đem hai đứa nhỏ mang vào nhà, muốn cho cậu nghỉ ngơi ở đây trước, chờ anh trai cậu đến đón về.
Diệp Thần Tĩnh lúc đầu cũng đồng ý, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán kế hoạch, chờ anh Lạc đến 'Mị Quyển' cậu liền gấp gáp thu dọn đồ đạc rời đi, Huyên nhi đành phải cô đơn đưa Diệp Thần Tĩnh ra cửa, nhìn bóng dáng cậu dần dần đi xa.
Trước cánh cửa quen thuộc, Diệp Thần Tĩnh trong lòng ấm áp lạ thường, cậu cởi ba lô phồng to trên vai xuống đất, khom lưng lấy chìa khóa, trên khóe môi còn treo một nụ cười ngọt ngào, nghĩ đến việc sẽ làm sắp đây vừa phấn khích vừa thẹn thùng.
Cậu chà xát hai bàn tay lạnh cóng đến đỏ bừng rồi mở cửa, nhưng cảnh tượng trong phòng lại làm nụ cười ngọt ngào của cậu trong nháy mắt đóng băng, sau đó dần dần biến mất, đến khi khóe miệng mím thành một đường thẳng.
Diệp Thần Tĩnh đứng yên ở cửa không bước vào, cậu có chút không thể tin được tất cả những gì mình thấy trước mắt, chìa khóa còn nắm trong tay, cậu dùng sức ấn mạnh một cái, cảm giác đau đớn truyền vào lòng bàn tay rất chân thật.
"Tiểu Tĩnh về rồi."
Trong phòng, ba của Diệp Thần Tĩnh đứng dậy từ sô pha, tách trà trên bàn còn bốc hơi nóng, nhìn thấy đứa con trai út trở về trong lòng ông liền vui mừng, chỉ là gương mặt không chút biểu tình, thấy đứa con trai nhỏ không đáp lại không khỏi khiến ông có chút không vui, lần thứ hai lên tiếng hiển nhiên không còn sự nhiệt tình như vừa rồi.
"Đứng ở đó làm gì? Còn không vào."
Diệp Thần Tĩnh vẫn không trả lời, ánh mắt của cậu bắt đầu di chuyển, bắt đầu tìm kiếm, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh trai.
Người đàn ông lần thứ hai không nhận được lời đáp có chút tức giận, ông thở hắt ra một hơi, hy vọng làm cho mình thêm một chút uy nghiêm. Ông đường đường là một người ba quyền uy, nhưng ông đã quên mất một điều, người ba này cho tới tận bây giờ chưa từng vì con trai mình mà làm chuyện gì ấm áp, giờ phút này lại nói ra những lời lạnh lùng như thế.
"Con đây là làm sao? Ai đắc tội với con? Bộ dáng này là sao? Con ở cùng anh hai phải biết điều một chút, anh hai con bận rộn như thế, lại còn muốn phải tốn thời gian quản con sao? Còn không biết giúp anh con bớt lo một tí sao?"
Những lời này từng chữ từng chữ đâm thẳng vào màng nhĩ Diệp Thần Tĩnh, trái tim như thể bị xé nát ra trăm mảnh, cậu có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm của sự vỡ vụn. Đôi mắt dần dần sinh ra sự chán ghét, cậu một khắc cũng không muốn nhìn thấy người trước mặt này, không muốn nghe được giọng nói kia, cậu lùi về sau hai bước sau đó liền chạy hết sức lực của mình, càng chạy càng xa, không một cái quay đầu.
Người đàn ông giật mình, bước ra hai ba bước, ông không ngờ đứa con trai út sẽ phản ứng như vậy, nhìn ba lô bị mở khóa trước cửa, sắc mặt ông kém đến cực hạn, không để ý người đã chạy xa, quay lại phòng khách cầm điện thoại trên bàn, mang theo tức giận bấm số điện thoại của đứa con trai lớn.
Lúc này Diệp Thần Tịch đã đặt một phòng ở khách sạn năm sao, ba đột nhiên đến thăm anh không quá kinh ngạc, chỉ có chút lo lắng, may mà đứa nhỏ nhà mình còn đang trên đường về nhà.
Sau khi ba mẹ ly hôn, căn nhà đương nhiên thuộc quyền sở hữu của mẹ, hiện tại ba anh trở về không có chỗ ở. Đối mặt với ý định muốn ở lại hai ngày của ba, anh không chút do dự liền cương quyết cự tuyệt, anh biết em trai nhất định sẽ không muốn, liền báo Mục Chí Lạc để em trai đi chơi đừng về nhà sớm, rồi dùng một lý do đơn giản bảo rằng phòng khách trong nhà đã lâu không quét dọn, sau đó liền ra ngoài sắp xếp khách sạn xa hoa nhất nơi này, đây cũng coi như là tận hiếu, dẫu sao người đàn ông kia cũng đã cho anh em Diệp Thần Tịch một sinh mệnh.
______________
26/6/2023.
Alo mn có ai đang đọc truyện tui mà sắp phải thi đại học thì cho tui gửi lời chúc các bạn thi tốt nhé, nhớ Bình tĩnh, Tự tin, Chiến thắng. Cố lên, tui hong biết rõ là ngày nào thi mà dù sao thì cũng phải cố gắng tới phút cuối nha, đừng nản, đừng bỏ cuộc. Chúc các bạn đạt được số điểm mà mình mong muốn. Mãi iu🤗🤗
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip