Chương 16

Giang Duy Tự luôn hành động nhanh như vậy.

Sáng sớm hôm sau anh đã đến phòng Kỷ Dịch đưa cho Kỷ Dịch một tờ giấy, trên đó viết nhiệm vụ Kỷ Dịch cần phải hoàn thành hôm nay. Kỷ Dịch vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tờ giấy kia, liếc mắt nhìn một dọc chữ rậm rạp, Kỷ Dịch nhịn xuống xúc động muốn xé nó, vò nó lại thành một mẩu ném vào cặp sách.

Đi đến nhà bếp liền phát hiện Giang Duy Tự đã ăn một nửa bữa sáng, Kỷ Dịch không cao hứng đá ghế. Giang Duy Tự ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kỷ Dịch cũng không để ý tới cảm xúc nhỏ bé của cậu. Kỷ Dịch rầu rĩ ăn sáng, đem bất mãn của mình đều phát tiết lên thức ăn.

Cuối cùng Kỷ Dịch vẫn nhịn không được, không khỏi mở miệng nói với Giang Duy Tự: "Em không muốn làm những nhiệm vụ kia."

"Lý do?"

Hai chữ đơn giản lại làm cho Kỷ Dịch trầm mặc, suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được lý do nào thuyết phục.

"Dù sao em cũng cảm thấy ta không quen."

"Không quen cũng phải làm, thích ứng là quy luật đầu tiên của sinh vật."

Giang Duy Tự giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói với Kỷ Dịch: "Thao tác nhanh lên một chút, nếu không sẽ trễ đấy."

Kỷ Dịch nghe xong cầm một miếng bánh mì theo Giang Duy Tự ra cửa.
Tự do luôn là tương đối, ở thế giới nhân loại vĩnh viễn sẽ có một số xiềng xích trói buộc người khác, Kỷ Dịch đối mặt với những áp lực bất thình lình này rất không quen, liều mạng muốn thoát khỏi.

Trên đường đi, Kỷ Dịch cũng trầm mặc, thỉnh thoảng nhìn Giang Duy Tự, trong đầu đều là tờ giấy đầy chữ lúc nãy, nhiều nhiệm vụ bổ sung như vậy sẽ chiếm rất nhiều thời gian rảnh rỗi của Kỷ Dịch, cậu không muốn từ bỏ quyền phân phối thời gian rảnh rỗi của mình. Một mảnh giấy giống như một vòng tròn, khoanh tròn rất nhiều thời gian tự do.

"Ai cũng yêu thích sự tự do, nhưng trên thế giới này, không thuận ý luôn chiếm tám chín phần, em cần phải biết đây là một vấn đề rất thực tế, nếu em không muốn cố gắng em lấy cái gì  thi đại học?"

Giang Duy Tự đột nhiên mở miệng nói, Giang Duy Tự luôn hiểu rõ những cảm xúc nhỏ trong lòng Kỷ Dịch thế nên mỗi lần nói là đều gọi nhắc đến ý tưởng, làm cho Kỷ Dịch không còn lời nào để nói.

Đợi đến lúc lên lớp Kỷ Dịch mở cặp sách ra, tờ giấy bị nhào nặn thành một nắm lăn ra, Kỷ Dịch nhặt nó lên đặt ở trên bàn dùng tay vuốt lại tờ giấy. Kỷ Dịch cầm lấy mảnh giấy tỉ mỉ nhìn một chút, phát hiện trên tờ giấy kia cũng không phải tất cả đều là nhiệm vụ Giang Duy Tự bố trí, nhiệm vụ chân chính chỉ có một dòng, học 100 từ tiếng Anh, còn lại là một đoạn Giang Duy Tự viết.

"Nếu như anh đoán không sai, em nhất định đem nó vò thành một đoàn, nhưng nếu bây giờ em đã nhặt lên, vậy thì hãy xem xong lời nói phía dưới. Yêu cầu đầu tiên là vô điều kiện phải hoàn thành, thứ hai không nên phàn nàn bất cứ điều gì, cố gắng chấp nhận thực sự không xấu như em nghĩ, thứ ba mặc dù nỗ lực và kết quả không phải là tỷ lệ thuận, nhưng chúng cũng không phải là không có liên quan, thứ tư làm thế nào để đạt được thành tích trong một thời gian ngắn là hiệu quả. Đừng bận tâm kết quả thế nào vì đó là thứ em không thể dự đoán, tất cả những gì em có thể làm là cố gắng hết sức, vậy thôi."

Đọc xong đoạn này, tâm tình Kỷ Dịch dường như tốt lên không ít, không phải như cậu tưởng tượng, nhiệm vụ chồng chất như núi. Đây chỉ là một đoạn văn không dài lại mang theo ấm áp, có yêu cầu bắt buộc, nhưng cũng tồn tại cảm xúc cổ vũ rất nồng đậm, không cần nói nhiều, người hiểu tự nhiên hiểu. Kỷ Dịch rất khó có được những lúc tan học cũng không có rời khỏi chỗ ngồi, ôm sách từ vựng, mọi người vẫn còn đang ôn tập cật lực đây.

Đến tám giờ tối, lúc Giang Duy Tự tới kiểm tra, Kỷ Dịch một chữ cũng không sai.

"Nhóc con, em làm tốt lắm. Nhưng nhiệm vụ của em sẽ dần dần tăng lên, anh nghĩ nhiệm vụ ngày mai sẽ không được ít hơn, anh hy vọng em có thể tận tâm để hoàn thành."

Kỷ Dịch giờ phút này mới ý thức được, sự tình quả nhiên không thoải mái như vậy. Sáng sớm hôm sau, Kỷ Dịch nhận được một tờ giấy mới, nhiệm vụ học tập phía trên so với hôm qua có thêm ba hạng mục.

Trong đó có 3 bài thi, cộng với 15 bài đọc tiếng Anh. Hôm nay cậu nhìn nhiều nhiệm vụ như vậy, hoàn toàn không còn cảm giác thích thú nữa. Hiển nhiên đây đều là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, nhưng suy nghĩ một chút hậu quả mà Giang Duy Tự nói, Kỷ Dịch vẫn không thể không kiên nhẫn hoàn thành. Dù cậu đã cố gắng tập trung nhưng vẫn không tránh khỏi bị phân tâm, kết quả là đến giờ tan học, cậu chỉ mới hoàn thành 1/3 nhiệm vụ của anh.

Trên đường tan học, Kỷ Dịch mặt mày ủ rũ nhìn Giang Duy Tự.

"Em chưa làm xong. "

Kỷ Dịch suy nghĩ thật lâu, dứt khoát vẫn thẳng thắn nói đi. Giang Duy Tự không trả lời Kỷ Dịch, bộ dạng giống như đang chờ Kỷ Dịch tiếp tục nói tiếp.

"Em cảm thấy đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành!"

Kỷ Dịch nói ra bất mãn trong lòng mình.

"Em đã thử rồi sao? "

"Em nghĩ vậy."

Giang Duy Tự liếc nhìn Kỷ Dịch một cái, tiếp tục nói: "Chờ em thật sự tận tâm cố gắng hoàn thành, lại nói chuyện với anh đó có phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không."

Kỷ Dịch không khỏi dừng bước, sau đó lại đuổi theo hai bước, đi tới bên cạnh Giang Duy Tự, muốn mở miệng nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hai người cứ như vậy trầm mặc đi tới, cách nhà không xa, Giang Duy Tự đột nhiên ngừng lại, vỗ vỗ đầu Kỷ Dịch, cúi người hỏi: "Cứ như vậy không muốn?"

Không nói còn tốt, vừa nói Kỷ Dịch liền đột nhiên cảm giác được một trận ủy khuất, không rõ ủy khuất này rốt cuộc đến từ đâu. Kỷ Dịch lắc đầu, lập tức cúi đầu nhìn tảng đá nhỏ trên mặt đường. "Nếu thật lòng không muốn, chúng ta có thể nói chuyện, em có thể nói ra suy nghĩ của em, nhưng nếu nguyên nhân chính là lười biếng, anh nghĩ em không cần phải nói. Anh thật sự không thích một cái cớ cho sự lười biếng."

Kỷ Dịch suy nghĩ một chút, mấy tháng nay Giang Duy Tự xem như khoan dung với cậu rất nhiều rồi vì rất nhiều vấn đề có thể tha thứ đều tha thứ. Nhiệm vụ hôm nay,  bản thân Kỷ Dịch cũng không thể không thừa nhận, sở dĩ khó hoàn thành như vậy vẫn là bởi vì tồn tại cảm xúc mâu thuẫn rất mạnh.

"Anh cho ngươi một cơ hội, cũng là lần duy nhất, đem nhiệm vụ hôm nay bổ sung xong, anh sẽ không so đo. Em muốn có món đồ gì đó nhưng lại không muốn trả tiền, có nói với em điều này là có thể?"

Giang Duy Tự xoa xoa tóc Kỷ Dịch, kéo kéo quần áo cậu ý bảo cậu tiếp tục đi. Chính là một phần bao dung như vậy, làm cho Kỷ Dịch mâu thuẫn trong lòng tiêu tan hơn phân nửa, nhưng nhớ tới những nhiệm vụ kia, chân chính đi thực hiện, cũng không phải là một cái dễ dàng.

Gió tháng mười có một chút lạnh, Kỷ Dịch quấn chặt áo khoác, đi theo Giang Duy Tự, ai có khát vọng tự do lại không có áp lực, nhưng đối mặt với hiện thực luôn muốn phớt lờ chúng đi.

Màu đen quét qua thành phố, ánh trăng trong trẻo rơi xuống, Kỷ Dịch ngồi trước đèn bàn, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ. Đồng hồ im lặng di chuyển, chờ Kỷ Dịch viết xong, thời gian đã lặng lẽ trôi qua. Kỷ Dịch ra khỏi phòng của mình, ngẫu nhiên nhìn thấy phòng Giang Duy Tự cư nhiên cũng có ánh đèn, Kỷ Dịch tiến lên gõ cửa, sau đó liền đẩy cửa đi vào, Giang Duy Tự tựa hồ đang đọc báo, thấy Kỷ Dịch cũng hỏi một câu: "Viết xong rồi? Nghỉ ngơi sớm đi, à nhà bếp có một ly sữa vẫn còn ấm."

___________
Lòng buồn, muốn trốn khỏi thành phố vài ngày.....

16/05/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip