Chương 24.
Mặc Chấn chăm sóc Mặc Vũ 1 ngày. Lúc nhìn con trai đã ngủ say mới bước đến hình thất.
Mặc Vũ bình thường cũng không hay ngủ say, nhưng trên người mang thương tích, mất máu khá nhiều. Vừa đau đớn vừa mệt mỏi. Mặc Chấn đốt thêm chút hương an thần y liền ngủ đến an ổn.
Lúc bước vào hình thất. Nhìn giá hình, lại nhìn từng hình cụ trong phòng. Nghĩ đến những thứ đó đều đã nhuốm máu con trai mình. Tâm Mặc Chấn không khỏi nhói.
1 tên cai ngục hôm đó rất nhanh liền được áp giải đến. Ảnh Nhất đẩy hắn ngã quỳ trước mặt Mặc Chấn liền im lặng đứng phía sau.
- Ngày đó ngươi có mặt ở đây?
- Dạ...dạ vâng thưa tướng quân.
Từ khi hoàng thượng đưa người đó đi liền giam họ vào đại lao. Tất cả những người hôm đó liền biết người kia là người không thể động đến. Sớm hay muộn cũng sẽ có người hỏi đến. Vì vậy Mặc Chấn vừa hỏi 1 câu hắn liền biết ông muốn hỏi gì.
- Tên súc sinh đó...là đã dùng roi nào đánh con trai ta?
Cai ngục nhìn đại tướng quân trước mắt. Ánh mắt lạnh lùng như 1 lưỡi đao sắc lém, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt ngang yết hầu hắn mà không khỏi run lên.
- Cái....Cái đó.
Mặc Chấn nhìn ngọn roi dài kia. Bên trên vẫn còn vương máu ngày hôm đó. Cầm trên tay mà nhìn.
Vút....Chát...
Mặc Chấn vung 1 roi, đánh ra trước ngực cai ngục 1 vệt máu thật dài. Còn làm hắn ngã lăn ra đất. Tên cai ngục lập tức hét thảm.
- Đại tướng quân tha mạng. Đại tướng quân tha mạng.
- Uy lực thật lớn.
- Đại tướng quân tha mạng.
- Câm miệng. Ngày đó Vũ nhi bị hành hạ như vậy nó cũng không ồn ào như ngươi. Ngươi còn dám kêu...ta không chắc đầu lưỡi ngươi sẽ còn.
Cai ngục lập tức ngậm miệng. Run rẩy mà nhìn Mặc Chấn.
- Tiếp theo là cái nào?
- C...Cái...cái đó.
Cai ngục đã muốn ngất. Run rẩy chỉ lên chậu than kia.
- Là vết thương trên ngực phải của nó?
- V...vâng.
Mặc Chấn siết chặt 2 tay. Cố kìm nén không lập tức đưa tên Tề Túc kia ra xẻo từng miếng thịt.
- Vết thương trên bàn tay nó từ đâu mà có?
- Là...là Tề đại nhân...
- Hửm?
- Là...là Tề Túc dùng đinh sắt lớn...đóng...đóng tay Mặc... Mặc thiếu gia...lên...giá hình.
Mặc Chấn nhắm mắt lại. Hít sâu 1 hơi.
- Còn...Còn dùng dây xích...xuyên...xuyên qua bả vai...Mặc thiếu...gia.
- Nó...có lên tiếng?
Mặc Chấn nhìn giá hình còn nhuốm máu kia. Thanh âm cũng có chút run rẩy.
- Mặc thiếu gia...từ đầu đến cuối....đều không...không kêu 1 tiếng.
Hắn nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi. Mặc Vũ kia nhìn có chút gầy yếu. Lại cả nửa ngày tra tấn. Ngoài lúc ngất đi bị tạt tỉnh, ý thức mơ hồ mà kêu lên 1 tiếng. Ngoài ra chỉ cần lúc y còn thanh tỉnh. Đều sẽ không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Mặc Chấn nhắm mắt mà nói ra 2 chữ.
- Cứng đầu.
Sau đó lại tiếp tục hỏi.
Lúc Mặc Vũ tỉnh lại, Mặc Chấn đã ngồi bên cạnh giường. Khuôn mặt trầm ngâm mà nhìn y.
- Nghĩa...phụ.
- Phụ thân.
Mặc Vũ vừa nghe đến đó mắt liền dò xét mà nhìn xung quanh. Mặc Chấn cốc đầu con trai 1 cái. Giờ cũng chỉ còn đầu nó là ông có thể hạ thủ.
- Bớt lo lắng linh tinh.
- Dạ, phụ thân.
- Ừm.
- Người đang suy nghĩ chuyện gì sao?
- Vết thương của con hiện tại có thể di chuyển không?
- Người muốn đi đâu?
- Đến nơi an tĩnh cho con dưỡng thương. Tiếp tục ở đây...ta sợ mình sẽ không kìm được mà giết vài chục người.
Mặc Vũ ngủ 1 giấc dậy phụ thân sao liền như vậy rồi?
- Ta đưa con đến nơi của mẹ con.
- Dạ?
Hoàng hậu sau khi chết không phải ở trong lăng mộ hoàng thất lưu giữ sao?
- Mẫu thân con thích thơ mộng. Lăng mộ quá tẻ nhạt. Nàng sẽ không muốn ở đó.
3 ngày sau Mặc tướng quân liền khởi hành, đưa Mặc Vũ dời khỏi kinh thành. Nơi chôn cất mẫu thân Mặc Vũ không xa kinh thành. Nằm trong 1 sơn cốc bình sơn họa thủy.
Đi theo không quá nhiều người. 1 cỗ kiệu lớn. Bên ngoài có Vô Thanh, Vô Hạ. Bên trong là Mặc Chấn và 1 thái y đi cùng để tiện đường chăm sóc Mặc Vũ. Ngoài ra không còn ai nữa.
Mặc Chấn không vội, lại càng chú trọng đến sức khỏe của Mặc Vũ. 1 đoạn đường không xa đi đến 10 ngày đường. 10 ngày đó vết thương trên người Mặc Vũ đều đã ổn định, kết vẩy. Tay cũng đã ổn định. Chỉ có đôi chân là Mặc Vũ luôn chần chừ không động. Chỉ dùng dược duy trì lưu thông khí huyết, kinh mạch. Mặc Chấn cũng hỏi vài lần. Mặc Vũ chỉ nói vẫn còn thiếu 1 loại dược. Y đã cho người đi lấy.
Lúc đoàn người đến được sơn cốc đã là sáng ngày thứ 10. Điều làm Mặc Vũ ngạc nhiên là nơi này không chỉ là mộ phần của hoàng hậu Thiên Á. Còn có 1 căn nhà nhỏ. Giống như...có người ở.
Mặc Vũ còn đang dò xét đã thấy phụ thân bước xuống, quỳ trước cửa.
- Sư phụ. Đệ tử Mặc Chấn cùng nhi tử Mặc Vũ đến thăm người.
Cánh cửa kia rất nhanh liền mở ra. Từ trong nhà 1 lão nhân tóc đã bạc trắng bước ra.
- Tiểu tử ngươi biết đến thăm ta rồi?
Lão nhân gia còn đang muốn nói gì đó, vừa nhìn đến Mặc Vũ ngồi trên xe lăn liền nhíu mày.
- Ngươi vừa nói đây là nhi tử của ngươi? Cùng ai?
- Thiên Á.
- Sao?
Lão nhân gia đầy kinh ngạc mà nhìn Mặc Vũ. Mặc Vũ không thể đứng dậy, chỉ có thể cúi đầu hành lễ.
- Đệ tử Mặc Vũ diện kiến sư tôn.
Lão nhân gia còn muốn nói gì đó liền bị Mặc Chấn ngắt lời.
- Sư phụ, truyện này rất dài, con sẽ từ từ kể với người. Vũ nhi đang bị thương, đường xa mệt mỏi, người để nó vào nhà nghỉ ngơi trước.
Trên chân Mặc Vũ đắp 1 lớp chăn mỏng. Lão nhân gia nhìn y ngồi xe lăn nghĩ là y vốn luôn như vậy. Nhưng khi Vô Thanh, Vô Hạ đỡ Mặc Vũ lên giường. Nhìn đôi chân của Mặc Vũ lão nhân gia liền trợn trắng mắt.
- Đây....đây.....
- Vũ nhi bị người khác đả thương. Con đưa nó đến đây để nó có thể yên tĩnh dưỡng thương.
- Kẻ nào lại có thể ra tay tàn độc đến vậy?
Lão nhân gia tuy lần đầu gặp mặt nhưng nhìn vết thương của Mặc Vũ vừa lo lắng lại vừa đau lòng. Mặc Vũ rất giống Mặc Chấn, đôi mắt lại mang 7 phần giống Thiên Á. Cả 2 đều là đệ tử ông thương yêu. Vừa nhìn Mặc Vũ ông liền cảm thấy vô cùng thân thiết.
Đứa trẻ mang đôi phần lạnh lùng như Mặc Chấn. Khuôn mặt cũng không mấy biểu cảm. Nhưng ánh mắt lại trong trẻo vô cùng. Mang đôi mắt giống Thiên Á, nhưng Thiên Á là 1 người hồn nhiên, tinh nghịch. Đứa trẻ này lại trầm tư, tĩnh lặng, đoan chính, kiên định. Thực sự là 1 hạt giống tốt. Nhưng hiện tại....
- Ngươi là phụ thân cái kiểu gì vậy chứ? Có thể để con trai bị thương đến như vậy?
- Không trách phụ thân. Là Mặc Vũ kém cỏi, để kẻ khác có điểm bầy mưu tính kế.
- Ngươi thì là cái gì để người khác bày mưu. 8/10 là bày mưu phụ thân ngươi, nếu không cũng là tên tiểu hoàng đế ngốc nghếch kia.
Mặc Vũ có chút không biết nói sao. Mặc Nguyên đế gần 40 bị gọi là "tên tiểu hoàng đế ngốc nghếch" người có biết không?
- Xương nát như vậy...
- Sư tôn, người không cần lo lắng. Mặc Vũ có thể tự mình chữa khỏi.
- Ngươi học qua y thuật?
- Mặc Vũ hồi nhỏ đi cùng quỷ y.
- Sao?
- Sư phụ, đủ rồi. Người để Vũ nhi nghỉ ngơi đi. Con sẽ kể lại với người mọi chuyện.
- Ngươi cũng biết thương xót người khác? Ta tưởng tim ngươi chết luôn rồi?
- Sư phụ, nó là nhi tử của con.
- Nghiệp.
- Dạ?
- Lão thiên gia phái tiểu tử này xuống chắc chắn là để chỉnh ngươi. Quả báo của ngươi đến rồi. Thật tốt.
Lão nhân gia nói xong liền bước ra ngoài. Để lại 2 phụ tử cứng họng nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip