4.

- cho truyền thái tử đến đây. Còn lại lui ra hết cho ta.
Tiêu Yến đế trầm trầm lên tiếng.
Trong phòng nhất thời chỉ còn có lại Tiêu Yến đế và Văn Hạo. Mỗi người đi theo 1 mạch suy nghĩ của mình. Không ai nói với ai câu nào. Không gian trầm lắng 1 cách đáng sợ. Cho đến khi Mộc Bắc đến.
- hài nhi tham kiến phụ hoàng.
Tiêu Yến đế còn không để Mộc Bắc bình thân. Lập tức đi đến, nắm lấy tay nó mà kéo tay áo lên.
Phụ hoàng ra tay quá nhanh, Mộc Bắc không kịp phản ứng. Đến lúc nó biết việc gì đang xảy ra thì vết thương đã bại lộ trước mặt phụ hoàng và tam ca.
Trên cổ tay trái Mộc Bắc cuốn băng trắng. Băng cuốn xiên xẹo, không hàng lối, vô cùng sơ sài. Nhìn là biết do hài tử tự cuốn lấy. Trên băng còn nhuốm chút máu do vết thương chưa kịp cầm máu.
- phụ....phụ hoàng...
- con làm gì hả?
- con....con....
- ta hỏi con đang làm cái gì vậy hả? Ai bảo con làm như vậy?
Phụ hoàng chưa bao giờ tức giận mà lớn tiếng với Mộc Bắc như vậy. Nó sợ hãi mà co rúm người lại. Run run giọng mà nói.
- không...không ai bảo con.
- vậy tại sao con có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy hả?
- con...chỉ muốn chữa bệnh cho tam ca.
- ai nói với con cách chữa bệnh đáng sợ như thế này?
- không...không ai nói. Nhưng...tứ ca nói con mang trong mình dòng máu thần gì đó. Được ông trời chọn là chân mệnh thiên tử. Vì vậy mới thuần phục được bạch hổ. Con...con nghĩ nó cũng sẽ chữa được bệnh cho tam ca.

Đoán là 1 chuyện. Chính tai nghe thấy lại là 1 chuyện khác. Văn Hạo nghe mình đã uống máu em trai mình, cả người liền muốn phát run, cổ họng nghẹn đắng lại. Ruột gan đều muốn đảo lộn. Người bình thường uống máu tươi đã là đáng sợ. Đây y lại uống chính máu của em trai mình. Còn là uống 3 ngày liền. Mỗi lần 2 bữa....đều là máu tươi em trai y cắt ra...

- tam ca....tam ca.
Mộc Bắc nhìn mặt Văn Hạo tái nhợt, cả người muốn phát run liền lo lắng mà gọi.
Tiêu Yến đế cũng bị phân tán lực chú ý mà quay lại.
- Hạo nhi....Hại nhi....
- con...con uống máu đệ đệ...con...con vậy mà lại uống máu đệ đệ ruột của mình...
- tam....tam ca. Đệ chỉ là muốn chữa bệnh cho huynh. Đệ không muốn huynh cả đời này sẽ không đi lại được. Việc đó tất cả đều là do đệ, do đệ không ngoan, đệ quậy phá. Đệ làm liên lụy huynh. Đệ không muốn người ta gọi tam ca là phế nhân. Ca ca của đệ là giỏi nhất. Không cho phép bọn họ nói huynh như vậy.
Mộc Bắc vừa nói vừa ầm ầm khóc. Lời nói lộn xộn nhưng cũng làm cho người ta hiểu ra vấn đề.
- ai trước mặt con nói ra những lời đó?
- con...con không biết. Con tình cờ nghe được.
- to gan.
Tiêu Yến đế vỗ bàn tức giận. Lập tức bước ra ngoài. Muốn moi ra tên lớn mật nào dám nói con hắn là phế nhân. Hại thái tử của hắn làm chuyện tổn hại thân thể như vậy.

Tiêu Yến đế bước ra. Trong phòng chỉ còn lại Mộc Bắc và Văn Hạo. Mộc Bắc vẫn khóc không ngừng. Ôm lấy Văn Hạo mà nói.
- đệ ngốc nghếch không biết làm sao. Chỉ nghĩ được cách đó thôi. Huynh đừng ghét bỏ đệ. Đệ xin lỗi. Đệ xin lỗi.

Văn Hạo nhìn đệ đệ đáng thương như vậy, lại nhìn vết thương trên tay nó mà lòng không khỏi đau đớn. Đệ đệ y từ nhỏ đã được yêu thương, chiều chuộng. 1 vết trầy cũng làm hoàng cung dậy sóng. Giờ trên tay chằng chịt những vết rạch đáng sợ. 3 ngày 6 phát. Nhóc con là lấy dũng khí ở đâu ra rạch lên tay mình 1 đống vết thương như vậy chứ? Đệ đệ y sợ đau như vậy mà. Phụ hoàng mới đánh mấy cái đã khóc đến đáng thương. Nó lấy dũng khí đâu ra mà làm đau bản thân như vậy chứ?
Còn là sau mỗi lần rạch ra 1 vết thương lại băng bó qua loa mà đem dược đến cho y. Mỗi lần băng vết thương còn chưa kịp cầm máu. Lần sau nó sẽ làm thế nào mà tháo băng ra được chứ?

Y xoa xoa lớp băng trên cổ tay Mộc Bắc. Trái tim đau nhói, mắt cũng nhòe đi.
Tam hoàng tử, đánh què 2 chân cũng không khóc, lại vì vết thương trên người đệ đệ mà rơi lệ.

- đau không?
Mộc Bắc đang khóc đến thương tâm. Thấy tam ca không có trách nó còn no cho nó thì liền len lén nhìn.
Thấy ca ca thật sự không giận mới thôi nước mắt cá sấu.
- đau a. Nhưng không đau bằng ca ca.

Văn Hạo cắn răng nhìn vết thương trên tay em trai.
- Tiểu Lộ tử. Truyền thái y.

Ngự thái y còn chưa ra khỏi cung đã bị gọi quay lại nên cũng không mất quá nhiều thời gian.
Lúc ông tháo vết thương trên tay Mộc Bắc ra. Phải ngâm nước ấm mất 1 lúc. Vết thương gặp nước làm Mộc Bắc đau đến 2 mắt đều hồng lên. Mà sợ tam ca lo lắng nên nó không dám khóc.
Lúc máu đông dần tan ra Ngự thái y liền nhíu mày. Cái vị lạ mà ông thấy trong bát dược kia....giống với mùi máu trên tay thái tử. Thực ra cái đó là cái gì? Thái tử chẳng nhẽ...đã từng ăn qua thứ thần tiên thảo dược gì sao?

Ngự thái y chỉ để ý đến máu của Mộc Bắc. Còn Văn Hạo lại chỉ nhìn đến những vết rạch nông sâu, chồng chéo trên cái cổ tay bé tí kia.

- thái tử, nhịn 1 chút. Vi thần đắp dược.
- đắp dược rồi có ảnh hưởng đến máu của ta không? Mai còn phải cho tam ca uống dược.
- không được.
Văn Hạo lập tức quát.
- đệ không được làm như vậy nữa.
- nhưng....
- hoàng tử, máu này...thực sự rất tốt. Vết thương của hoàng tử đã tiến triển rất tốt.
- Ngự thái y. Ông nói hàm hồ cái gì hả? Chức thái y này ông có muốn làm nữa hay không hả? Sau này để Mộc Bắc tránh xa dược thuốc của ta ra, chỉ cần nó đến gần ta sẽ không uống nữa.
- ca ca...
- không cần nói nữa. Đừng để ta xin hoàng thượng nhốt đệ ở Vĩnh An cung.
Mộc Bắc nghe vậy liền cúi đầu. Trong lòng đều là suy tính xem làm sao để sau này đưa máu vào dược của ca ca. Ngự thái y cũng nói là máu nó rất tốt. Nói vết thương của ca ca tiến triển. Nó không thể dừng lại giữa chừng được.
- Ngự thái y. Còn không mau
băng vết thương cho thái tử?
- vâng....Thái tử. Nhẫn 1 chút.
Mộc Bắc còn đang mải nghĩ cách nên cũng không phản ứng gì. Chỉ có Văn Hạo đầy lo lắng nhắc nhở thái y.
- nhẹ tay.

-------------------

Về sau vết thương của Văn Hạo vẫn có thể khỏi. Nửa tháng sau chân đã vận động được. Sau 1 quá trình tập luyện liền có thể ổn định lại.
Văn Hạo sợ Mộc Bắc làm càn, quả thật xin hoàng thượng giam lỏng Mộc Bắc ở Vĩnh An cung. Chỉ là y không biết đệ đệ nhỏ tuổi, ngây thơ của y đã không còn nữa rồi.
Mộc Bắc ngày đó đứng trước 2 tên thái giám đêm đó đã bàn tán trước mặt hắn. Lạnh lùng mà uy hiếp 2 tên đó phải nghĩ cách đem máu của hắn đổ vào dược của Văn Hạo. Nếu không hắn liền khai ra 2 người bọn họ.
Vậy là mỗi ngày Mộc Bắc đều đựng máu vào 1 chiếc bình nhỏ đưa cho 2 tên thái giám. Mỗi lần chỉ cho 1 ít, tránh cho Văn Hạo phát giác ra.

Mộc Bắc cũng từ đó dần dần thay đổi. Hắn vì bảo vệ người thân, bảo vệ các ca ca, tỷ tỷ, bảo vệ phụ hoàng mà cái gì cũng dám làm.
Năm lên 6 tuổi. Nữ nhi của thừa tướng có ý đồ với tứ huynh của hắn. Muốn hạ dược ép tứ huynh của hắn thú mình. Hắn tố cáo lên hoàng thượng nhưng lại không nói nữ nhân đó có tình ý, mà nén hạ thêm độc dược nói nữ nhân đó muốn giết chết tứ hoàng tử. Dùng dáng vẻ ngây ngô mà nói nghe thấy cô ta theo lệnh 1 ai đó. Hoàng thượng lập tức đặt ra nghi vấn thừa tướng tạo phản. Cô ta bị ngũ mã phanh thây. Còn thừa tướng vì không có bằng chứng định tội nên chỉ bị giáng chức, cả nhà bị đưa về quê.
Năm hắn 7 tuổi, 1 tên hoàng tử nước láng giềng đứng giữa đại điện, trước mặt bao nhiêu người khinh khi đại ca hắn. Đại ca hắn vì đại cục mà phải nhẫn nhịn. Hắn liền chỉ đạo bạch hổ tươi sống mà cắn xé tên kia cho đến chết. Còn cầm kiếm của tên kia tự đâm lên người mình 1 vết thương. Nói tên đó muốn tấn công mình nên bạch hổ mới vậy. Hộ thần đi theo tên hoàng tử kia thấy hắn bị thương liền không dám vấn tội nữa. Hoàng tử mất mạng nhưng cũng chỉ dám ngậm ngùi về nước.
Năm hắn 8 tuổi. 1 phi tần muốn dẫn dụ tam ca hắn tạo phản không thành liền vu oan tam ca hắn. Hoàng thượng tuy nói không tin còn dốt phi tần kia vào lãnh cung nhưng vẫn nảy sinh nghi ngờ.
Trên đường bà ta bị đẩy vào lãnh cung, hắn giả ngây thơ đến hỏi thăm. Về sau tự hạ độc bản thân mình để hoàng thượng tức giận. Trực tiếp ban chết cho bà ta.

Hắn trước mặt mọi người vẫn là 1 hài tử không hiểu chuyện. Cả ngày chạy nhảy ham chơi. Chỉ có hắn mới biết, trong người hắn tồn tại 1 con quái vật. 1 con quái vật mà làm chính hắn cũng phải sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip