5

_Tiểu Vũ đâu rồi?

_Cậu ấy đang trên phòng ạ!

_Umh,tôi biết rồi.-anh vuốt nhẹ tóc cậu thầm thì nói.

_Bảo bối này đến ngủ cũng đáng yêu đến thế.Nhưng anh phải làm sao đây chứ!

Cậu giật mình dậy thấy anh đang ngồi bên cạnh thì liền nói.

_Anh về khi nào vậy.

_Mới về.

Mắt cậu nheo lại,tỏ vẻ mệt mỏi cậu lại ôm gối nói.

_Em muốn lười thêm chút nữa.

_Dậy đi,anh làm đồ cho em ăn.

_Chẳng phải anh nói sau khi về nhà xong là phải đến công ty sao?

_Cũng giải quyết xong rồi nên anh không đến nữa.

_Tiểu Vũ em định về nhà không?-cậu lắc đầu

_Hiện tại em vẫn chưa muốn về,nếu em về thì ba mẹ nuôi chắc chắn sẽ không chấp nhận anh.-cậu hiểu rõ tính khí ba nuôi của cậu nên mới nói những lời đó.

_Nhưng sao anh lại hỏi những điều đó.

_Anh chỉ thuận miệng thôi.

_Dạ,mà hôm nay anh về nhà vẫn ổn chứ.

_Umh,rất ổn.

_Nếu như anh không còn gì cả,em có thương anh không?

_Tại sao anh lại nói như vậy,anh nghĩ em là người ham vật chất sao?

_Anh không có ý đó.

_Vậy tại sao chứ,anh có chuyện gì giấu em đúng không?

_Không có..-Tiểu Vũ tỏ giọng hờn dỗi đưa mắt nhìn sang hướng khác.

_Thôi được,anh đã trả lại toàn bộ tài sản cho ba,ngày mai anh sẽ đi kiếm nhà rồi đi xin việc làm.-Tiểu Vũ hơi bất ngờ nhìn anh.

_Anh là vì em sao?-anh không trả lời chỉ nhẹ gật đầu ôm cậu.

_Vì em anh có thể từ bỏ tất cả.

_Tại sao anh lại ngốc đến thế chứ.

_"Hì" bữa nay dám chê anh ngốc nữa chứ.

Sáng hôm sau..

_Anh đã tìm qua mô giới rồi căn nhà đó tuy nhỏ anh sợ em sẽ cảm thấy không thỏa mái.

_Em sao cũng được,dù gì em cũng đâu có ngậm chìa khóa vàng ra đời đâu.Chỉ cần bên cạnh anh em không cần gì cả.

_Chỉ giỏi dẻo miệng.

Cậu nhìn anh cười,trong khoảng khắc này cậu cảm thấy rất rất hạnh phúc.Hai người cùng nhau dọn qua căn nhà nhỏ đó,anh đi kiếm việc,còn cậu thì ở nhà lo nấu nướng.

Anh cầm bộ hồ sơ đi khắp các công ty nhưng không ai nhận,họ chỉ nói với anh một câu.

"Chủ tịch Mạn công ty chúng tôi không dám nhận anh".

Cuối cùng anh đến làm bốc vác tại một công trình,cởi đi bộ áo vest nhưng không hề giảm đi nét đẹp trai vốn có.

Tới cuối ngày anh đi về,áo lấm lem cát đất anh liền khoác chiếc áo vest vào,mặc một cách chỉnh chu xuất hiện trước mặt cậu.

_Anh về rồi sao!

_Umh.-anh tươi cười nhìn cậu.

_Em làm cơm xong rồi anh vào ăn đi.-anh liếc nhẹ cái tay cậu đã thấy miếng băng keo cá nhân mặt lạnh lùng nói.

_Lần trước anh nói với em sao hả?

_Chuyện gì anh..-cậu liền giấu đi ngón tay út.

_Anh đã bảo không được vô bếp,hôm nay lại dám vào là sao?

_Vì...vì anh đi làm,em ở nhà làm chút việc nhỏ.

_Em nghe cho kĩ đây,anh không cho phép,em hiểu chứ?-cậu gật gật đầu nhìn anh.

_Em chỉ cần đi chợ mua đồ về,anh đi làm về sẽ nấu cho em ăn,hoặc em có thể kêu bên ngoài về ăn không cần đợi anh.

_Dạ.

_Lần này anh tha cho em đó,còn có lần sau anh phạt em khỏi xuống giường luôn.

_Dạ,anh mau đi tắm đi rồi ra ăn cơm.

_Umh.

_Để em cởi áo cho anh.

_Không cần đâu,anh tự vào cởi sẵn giặc luôn.

_Để đó em giặt cho anh.

_Em không cần làm gì cả chỉ cần ở đây,mọi việc anh sẽ làm.

_Mạn Dương sao anh lại tốt như thế chứ.

Những ngày sau anh vẫn như vậy, cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc một công tử như anh lại có thể làm việc nặn nhọc như thế cho đến một ngày khi cậu thấy trên vai anh bắt đầu xuất hiện những vết trầy sướt,có lúc thì quần lấm lem hầu như ngày nào về anh ngủ cũng rất sớm không như lúc trước,cũng trong anh đen đi hẳn.Có lúc cậu gặng hỏi anh chỉ nói là cùng sếp đi công trình nên mới bị như vậy nên cậu cũng không nghi ngờ gì nữa cho đến khi anh trai của Mạn Dương xuất hiện.

_Chào em.

_Dạ anh,đã lâu không gặp.

_Umh cũng lâu thật.

_Anh tìm Mạn Dương.-anh lắc đầu nhìn cậu.

_Anh tìm em.

_Tìm em?-cậu tỏ ra bất ngờ với câu nói này.

_Umh,anh muốn em chia tay Mạn Dương.-cậu im lặng chút rồi ngước lên nhìn anh hỏi.

_Vì sao chứ?

_Em xem đi..-anh để sấp ảnh trước mặt cậu,cậu nhìn một tấm rơi nước mắt một tấm.

_Em biết không vì em nó từ bỏ gia đình, vì em mà nó phải làm những công việc như vậy, anh biết mình không nên nói những lời này nhưng Tiểu Vũ à,em đừng biếng nó thành đứa con bất hiếu của gia đình cũng đừng để nó từ một chủ tịch cao cao tại thượng bây giờ phải cúi đầu đi làm những việc như thế này ,mong em hãy suy nghĩ kĩ lại. Vì nó mà cũng là vì bản thân em.

Cậu im lặng có lẽ anh nói đúng từ lúc quen Mạn Dương đến giờ cậu chưa bao giờ đem điều gì tốt đẹp đến cho anh cả,luôn là người đem lại nỗi lo lắng cho anh.Tối ấy anh về thấy cậu ngồi một cục ở góc ghế thì liền đến nói.

_Tại sao bảo bối lại buồn đến thế.

_Vì em đang suy nghĩ,em cảm thấy mình không thể sống cuộc sống này nữa.

_Em nói vậy là sao?

_Có phải anh từng hỏi em :"Nếu anh không có gì em có còn yêu anh không?"lúc ấy em chưa nghĩ anh sẽ từ bỏ tất cả như bây giờ,em đến bên cạnh anh chỉ là vì tiền của anh ngoài ra không còn mục đích nào khác.

_Em nói cái gì vậy?

_Để em nhắc lại cho anh nghe rõ em đến bên cạnh anh chỉ là vì tiền của anh.

Bốp..

Một cái tát dáng xuống nhưng không phải mặt cậu mà là mặt anh vì anh kiềm nén cảm xúc để không tổn thương đến cậu mà đánh chính bản thân mình.Tim cậu như rã ra từng mãnh rất muốn xem trên mặt anh nó có đỏ lắm không,muốn trách anh tại sao lại ngốc như vậy nhưng hiện tại cậu không thể hỏi những điều đó,cậu cắn răng mà tiếp tục nói.

_Anh cũng nghe rõ rồi đó,bây giờ tôi sẽ đi về nhà ba mẹ hưởng thụ một cuộc sống sung túc,tôi không thể chịu khổ được.Còn anh nên về làm lại cái chức chủ tịch của mình,đừng ngốc nghếch bị tôi lừa từ lần này sang lần khác nữa,hiểu chứ?-cậu hất cầm anh, nuốt nước mắt chảy ngược vào trong kéo vali đi một đoạn đường dài.

_____________Eng chap________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #tâm