8
_Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện em giấu anh nữa hả?
_Hic..em..chỉ có..chuyện..này thôi!
_Em nghĩ tội em đăng bao nhiêu roi hả?
_Dạ..-cậu suy nghĩ 50 thì sợ anh nhân 3 thôi thì 100 cho cầu toàn.Anh chờ câu trả lời của cậu.
_Dạ là 100 ạ.
_Cũng biết định lượng quá ha.
_Cậu nói xong thì anh liền đánh,anh không cởi quần cậu mà đánh trực tiếp lên luôn,roi cứ thế vung lên hạ xuống.Lực đạo cũng không hề nhẹ,lúc nãy anh đánh trên dưới cũng đã tầm 50 roi rồi,giờ cậu không biết mình có thể chịu thêm bao nhiêu nữa.
Chát...chát...chát...chát...chát.
.chát...chát...chat..chat..chat...chat...chat...chát... Chát... Chát.... Chát... Chát.
Cậu cứ uốn mình đi theo,lúc thì lấy tay liền xoa rồi nhìn ánh mắt anh thì liền thụt tay lại,miệng bắt đầu có tiếng rên nho nhỏ,cậu cắn môi chịu đựng.
Chát...chát...chát...chát...chát.
.chát...chát...chat..chat..chat...chat...chat...chát... Chát... Chát.... Chát... Chát.
Anh cứ đánh một chỗ cậu nói.
_Hức...anh...đánh...chỗ khác..được..không?
Nhưng roi vẫn không vì thế mà ngừng lại,cậu nhìn anh ánh mắt ươn ướt nhưng dường như anh không để ý đến khuôn mặt cậu,cậu lại núp mặt sau tay chịu đựng tiếp.
Aaaaa
_Anh...hức..em..đau..hức..quá.
Anh nghe thấy thì dời chỗ khác sẵn lên giọng giáo huấn.
_Lúc em làm những việc đó sao không nghĩ đến chuyện này hả?sức khỏe không lo,em nghĩ em uống nhiều rượu như vậy tốt cho sức khỏe của em lắm hả.
Chát...chát...chát...chát...chát.
.chát...chát...chat..chat..chat...chat...chat...chát... Chát... Chát.... Chát... Chát
_Em..hức..xin..lỗi.
_Em biết nhìn em làm như vậy tôi đâu lòng lắm không?còn em thì hay rồi định bán thân hả.-cậu mơ màng nghe cái gì đó bán thân liền nói.Anh dừng tay lại.
_Sao..hức..anh..lại..nói..như..vậy..chứ?
_Vậy tôi nói không đúng hay sao,em hằng ngày đi hầu rượu người ta,em thích lắm đúng không?
_Mạn Dương anh thật quá đáng.-cậu nói xong câu đó ức tới nỗi nước mắt cứ tuôn xuống,đỏ âu.Môi thì rỉ máu giận ráng lết dậy vào phòng,đóng cửa chặt lại.
Sau một hồi trấn tĩnh anh biết mình đã nặng lời nên đi tới trước cửa phòng cứ đứng đó không gõ cũng không kêu,còn Tiểu Vũ vì quá mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào không biết chỉ là lúc cậu tỉnh dậy đã hơn 10h tối,bụng đói cồn cào nhưng vì vết thương sau mông đang kêu gào thảm thiết kia nên cũng không muốn lếch ra khỏi phòng.
_Tiểu Vũ..-cậu nghe tiếng gọi của anh nhưng không lên tiếng cứ nhớ lại câu "bán thân" là cậu lại ức.Anh nghe tiếng rột rột trong phòng liền biết rằng cậu đã tỉnh dậy.
_..........
_Tôi vào được không?
_.........
_Tôi có để cháo trước phòng em ăn đi.
_........
Ting..ting.(tin nhắn Đông Đông).
"Tiểu Vũ chẳng phải hôm nay cậu nói đến nhà tôi lấy tiền về đưa cho anh Mạn Dương sao?tôi chờ sáng giờ cậu đang định chơi tôi đó hả?".
_Đưa cho mình là sao ta?-Mạn Dương tự hỏi rồi anh nhắn lại.
"Tôi bận,bây giờ gặp cậu ở quán Thanh Cầm"
"Hôm nay cậu lại đổi địa điểm hả người anh em?"
30 phút sau anh đã có mặt ở quán ấy,thật ra anh cũng chả lạ lẫm gì Đông Đông cậu là người bạn học duy nhất mà Tiểu Vũ hay nói với anh,có lần anh đã gặp sơ qua một lần đi uống cafe cùng Tiểu Vũ.
Đông Đông tới trước anh khoảng 5 phút vừa ngồi ở ghế đã thấy mặt anh bước vào quán cậu liền lấy tay che mặt lại,anh thấy vậy cũng đoán được cậu nên đi tới.Rồi gõ bàn 2cái,cậu ngốc đầu lên tươi cười giả bộ nói.
_Chào anh,Tiểu Vũ đi chung với anh hả?
_Anh tới một mình.
_Dạ,vậy em gửi cho anh luôn,cái thằng này thật là.-cậu nói rồi đưa cho anh một cái thẻ.Anh nhìn không hiểu cậu liền giải thích.
_Đây là tiền tiết kiệm và tiền Tiểu Vũ đi làm được,mỗi lần đi làm về là nó lại quăng qua bên em kêu em đi gửi trong thẻ giúp nó.Nó có nói là anh đang cần tiền làm dự án gì đó,nên nó nói cố đi làm để cho anh bất ngờ.Mà hôm nay là ngày làm cuối của nó ở đó,nó kêu em hôm nay đưa cho nó để về nó đưa anh,nhưng chờ mãi cuối cùng anh là người đến lấy.
_Umh,cám ơn em.Anh biết rồi.
_À,cái mật khẩu là sinh nhật anh đó.
_Cám ơn em nhiều Đông Đông.
_Vậy em đi trước nha.-cậu nói xong liền rời khỏi quán.
Anh suy nghĩ rất nhiều về việc đó,anh không ngờ cậu vì anh mà suy nghĩ nhiều đến thế cũng vì anh mà đi làm,còn anh lại vì chút ghen đó mà đánh cậu nhưng anh lại không hiểu vì sao mỗi lần cậu làm gì cũng chưa bao giờ giải thích hay nói một lời với anh.
Đến nhà cháo vẫn ở trước cửa,lần này anh không nói gì mà mở cửa trực tiếp bưng luôn tô cháo vào,thấy anh cậu liền nhìn hướng khác.Anh ngồi cạnh giường thấy vết thương trên mông vẫn chưa xử lý anh chau mày rồi đi đến cái tủ lấy cái chai thuốc mỡ cùng một ít bông gòn tới vừa đụng cái quần cậu giật mình giữ lại.
_Bỏ tay ra.-Cậu nhất quyết nắm lại anh leo luôn lên giường kéo ngang người cậu để qua đùi anh,cậu cứ ngỡ là anh định đánh tiếp nên nhắm mắt nhắm mũi lại,anh kéo quần xuống thấy roi này chồng lên roi kia có chỗ phá da chảy máu anh nhìn mà đau lòng,sau những lần đánh cậu như vậy anh lại rất day dứt nhưng anh không muốn cậu cứ như vậy mà không lo cho bản thân,cứ như vậy mà tự phá đi sức khỏe của mình.
Đến lúc anh sứt thuốc mát mát lên cậu mới mở mắt ra đương nhiên cậu vẫn không nói gì.
_Tại sao không xử lý vết thương hả?-anh nghiêm giọng hỏi.
_Không thích.
_Ở đâu ra cái kiểu ăn nói vậy hả?
_.......
_Em làm gì tôi cũng có thể chấp nhận nhưng nếu em tự tổn hại đến sức khỏe của mình thì đừng trách tôi tại sao.Thoa thuốc xong rồi,ngồi dậy đi.-cậu vẫn nằm ườn ra đó,thấy không nhút nhích,anh lấy tay đánh một phát vào mông cậu khiến cậu vừa giật mình vừa có cảm giác cháy bỏng ở mông giật mình ngồi dậy xoa xoa rồi lùi về sau.Nhưng cũng câu nói đó khiến cậu mềm lòng vì biết anh rất quan tâm cậu.
_Há miệng ra.-cậu làm ngược lại,mím chặt môi vì sợ anh thấy vết thương lúc nãy cậu tự cắn.Anh nghiêm giọng kết hợp với gương mặt tảng băng vốn có ra lệnh.
_Nhanh mở miệng.-cậu nhìn anh rồi từ từ mở miệng ra,anh thấy vết thương trên môi liền nói.
_Ai cho em cắn môi hả,có phải dạo này cưng chiều em quá rồi nên quên hết quy tắc rồi đúng không?-cậu không nói chỉ lắc đầu.
_Em ăn một chút rồi tôi xuống lấy sữa cho em.Từ nay về sau mà dám cắn môi nữa tôi sẽ cho em cả tháng không xuống được giường luôn cho em biết.-tuy là câu nói có chút bá đạo nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút mật ngọt.Ăn uống xong cậu nằm xuống ngủ người có chút rung,anh rờ người cậu phát hiện con người kia đã phát sốt liền chạy đi mua thuốc về cho cậu uống,cả đêm cứ thức chăm cậu hết dùng khăn ấm lau tay rồi lại lau trán còn con người kia có lẽ vì có tác dụng của thuốc mà ngủ say như chết,sáng mai cậu tỉnh dậy đã thấy anh ngồi ngủ bên cạnh cậu vuốt vuốt tóc mái anh nói.
_Đồ hung dữ,em yêu anh.
_____________End chap______________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip