Chương 5 - Hết


Tiếng thước đập vào da thịt trầm đục quanh quẩn trong không gian cả thư phòng.

Nhật An ghé người vào một góc bàn, quần kéo xuống tận mắt cá chân, vùi đầu trong hai cánh tay trước mặt, kiên cường giữ ổn định tư thế. Những giọt mồ hôi lấm chấm trên trán cậu, chảy thành hàng dài lượn theo sống mũi và quai hàm đang run nhè nhẹ.

Quang Thành luồn tay xoa lên mái đầu sạch sẽ mềm mại cậu vừa gội tối hôm qua, tâm trạng có hơi tốt lên một chút. Thằng nhóc này, ra đường thích vuốt keo làm dáng, về nhà ông lúc nào cũng trả lại cho thầy nó mái đầu dễ chịu này để ông suốt ngày xoa xoa, ngoan như cún.

Nghĩ vậy, thước đánh xuống lại chẳng giảm chút lực nào.

Nhật An đếm thầm trong lòng đến thước thứ mười, Quang Thành thoáng ngừng lại, cậu ngước lên nhìn thầy, trong đáy mắt đã có một tầng nước mắt sinh lí, chóp mũi hồng hồng phản ánh rõ cái con người mềm mỏng trước mặt thầy.

"Thầy nói rồi, 10 thước đầu là vì con chủ quan. Làm nghề này, đó là điều tối kỵ. Vì chủ quan, con có thể kiểm tra thiếu một cánh quạt, có thể quên bật hệ thống điều hoà áp suất, có thể bỏ qua những huấn lệnh quan trọng của ATC*. Những chuyện nhỏ đó có thể gây ra hậu quả rất nghiêm trọng." Nói đến đây, Quang Thành chợt nhớ ra chuyện gì, "Tại sao cậu Quân không gọi được cho con mà thầy gọi được?"

*ATC: Air Traffic Control, tức trạm kiểm soát không lưu, là hệ thống chuyên trách đảm nhận việc đưa ra các huấn lệnh đến máy bay nhằm tránh va chạm, điều hoà hoạt động không lưu một cách hiệu quả.

"Thầy nằm trong danh sách ưu tiên, hình như lúc cài đặt điện thoại con xếp thầy vào liên lạc khẩn cấp. Chắc vì vậy mà cuộc gọi đó thông ạ..."

"Vậy nếu lúc cài đặt điện thoại mà không nhớ ra danh sách ưu tiên, nghĩa là đến thầy cũng không liên lạc được với con đúng không?" Quang Thành nhịp thước trên bàn, "An, con lớn rồi, con sẽ bay rất xa, cứ để thầy cô phải tìm con như chim con tìm mẹ vậy mà được à? Chút nữa con thêm luôn số cậu Quân vào danh sách ưu tiên cho thầy, hãng liên lạc, mình luôn phải sẵn sàng, nhất là trong giờ trực, biết chưa?"

Nhật An đồng ý, lại cúi đầu não nề. Danh sách ưu tiên có thêm anh Quân, cậu sẽ tạo một danh sách yêu thích, trong đó chỉ có mình thầy!

Nói xong, thầy lại đánh tiếp tổ hợp tiếp theo. Thước của thầy rơi xuống đều đặn, có quy luật, không khiến cậu bất ngờ khó chịu nhưng cũng không hề thoải mái. Bản thước rộng, chỉ vài ba cái đã có thể phủ kín vùng da thịt phía sau, cảm giác cái này chồng lên cái kia thật sự khiến cậu đau muốn chết.

Sẵn sàng chịu phạt, biết sai thật đấy, nhưng ai lại thản nhiên đối diện được với đòn roi đau đớn giáng xuống người?

Lại mười roi đi qua, Quang Thành ngừng tay. Không biết là ông giảng giải răn dạy hay chỉ đơn giản là muốn tìm một cái cớ cho học trò nghỉ ngơi. Suy tính trong lòng ông, không ai đoán ra được.

"10 thước này, là vì con để xảy ra sai sót. Không cần biết vì lí do gì, chủ quan hay khách quan, cứ để sai phạm trong công tác thì tự mang thước sang đây chịu đòn. Chừng nào con còn chịu thước của thầy, nghĩa là chừng ấy sai phạm của con vẫn còn có thể cứu chữa kịp thời. Có những sai lầm phải trả những cái giá rất đắt, thầy tin con hiểu được, và phải luôn tự nhắc nhở bản thân thật cẩn trọng khi mặc lên bộ đồng phục này. Từ buồng lái, mọi quyết định của con đều cần suy xét trước sau, và mọi quyết định ấy đều không được có sai lầm."

Nhật An kiên định đáp vâng, lặp lại những điều thầy căn dặn trong lòng, rồi lại cúi người nâng mông, sẵn sàng cho mười thước cuối cùng.

Loạt thước cuối cùng hạ rất nhanh. Quang Thành tăng tốc độ, cũng tăng lực đánh, dường như muốn cho cậu nhớ kĩ bài học lần này. Thằng nhóc tròm trèm tuổi 30 rồi, không còn nhỏ nữa, ông bớt được trận phạt nào hay trận đó, đánh nặng nhớ lâu, đỡ phải nhắc đi nhắc lại.

Từng thước giáng xuống vùng da thịt đã sưng lên, tấy đỏ, những chỗ nặng thì đã dần tụ máu bầm, trông vừa đáng sợ vừa đáng thương. Nhật An run rẩy cả người, vẫn giữ vững được tư thế ban đầu, lòng tin yêu, kính trọng thầy cùng với sự tự tôn không cho phép cậu di động mảy may. Mái đầu mềm mại đã hơi ẩm mồ hôi, gương mặt góc cạnh lem nhem nước mắt, Quang Thành liếc nhìn một chút, trông đến là buồn cười.

Khi đánh xong thước cuối cùng, Quang Thành chậm rãi đặt thanh thước lên bàn, tiến về ngăn kéo cá nhân lấy ra một bình thuốc, quen tay đưa đến cho Nhật An.

Ông ngồi xuống một bên nghe thằng nhóc lí nhí cảm ơn, lại thở ra một tiếng, "An, con có thể sẽ chê thầy lớn tuổi, dong dài, nhưng thầy vẫn cứ muốn nói." Quang Thành đưa tay ra kiềm lại cái thằng nhóc đang muốn ngắt lời mình, ra hiệu để ông nói tiếp, "Thầy đi bay 8 năm, làm 3 năm cơ phó, 5 năm cơ trưởng, sau đó đi dạy 20 năm, tính đến nay đã trong nghề hơn nửa cuộc đời."

Nhìn về chiếc máy bay đang cất cánh phía xa ngoài cửa sổ, Quang Thành nghiêm túc dặn dò, "Cái nghề này đòi hỏi ở thầy, ở con, ở thằng Vũ và tất cả những phi công khác ngoài kia sự cẩn thận và chính xác từ những chuyện nhỏ nhất. Chuyện hôm qua về cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến an toàn bay, nhưng uy tín bản thân, uy tín của hãng nhất định sẽ chịu tổn hại, hơn hết, biết bao người khác phải chờ đợi và thay đổi lịch trình kế hoạch vì con? Sai lầm nhỏ mà dễ dàng bỏ qua sẽ dẫn đến sai lầm lớn, thầy phạt, cốt là để con nhớ, để con không lặp lại, biết chưa?"

Nhật An gật gật đáp vâng, lại dúi mái đầu bết rệt vào bàn tay thầy, chàng trai 28 tuổi trong phút chốc nhỏ lại, muốn tỉ tê với thầy chuyện nhỏ to. "Thầy không có dong dài, lời thầy nói, con đều muốn nghe hết. Là con sai, sẽ không có lần sau ạ."

"Ừ, thằng An ngoan nhất." Thầy cười cười, "Nhóc Vũ kia theo lịch là đáp cách đây hai, ba tiếng rồi, cũng không thấy gọi cho thầy, hư thân."

Nhật An cười rộ lên, "Anh Vũ trăm công ngàn việc, bận bịu quên mất thầy trò mình. Thầy, hay thầy nhận con làm con nuôi đi, con hứa sẽ chăm gọi cho thầy hơn cả ảnh luôn!"

"Cái thằng nhóc này, nói gì thế hả? Tí thầy gọi điện mách thằng Vũ là con tranh ba của nó, tự đi mà giải thích nhé."

"Thầy ơi, con nói bậy, con sai rồi..."

Chiều hôm đó, Quang Vũ gọi điện về. Chẳng biết một nhà ba người trò chuyện những gì, chỉ thấy Nhật An khúm núm ôm mông chui ra sau lưng thầy cầu người trong video tha thứ, thầy ngồi cười ha hả với mấy trò đóng vai nghịch bậy của 2 anh em đã quanh quẩn 30, còn chàng trai ở đầu dây bên kia, giây trước vừa vẻ mặt ngoan ngoãn nói chuyện với ba, giây sau đã nhíu mày trách mắng thằng em trời đánh.

Đêm dần buông với những cuộc trò chuyện dài đằng đẵng.

----

Một tuần sau, buổi bay huấn luyện cơ trưởng cuối cùng.

Mọi chuyện diễn ra theo đúng như những gì Nhật An luyện tập suốt mấy tháng trời. Thời tiết không hoàn hảo, gió mạnh và hơi có mưa dông, nhưng không phải là trở ngại lớn.

"Good day Tân Sơn Nhất Approach, VN565." (Xin chào Đài Tiếp cận Tân Sơn Nhất, chúng tôi là VN565.) Nhật An đã xử lí thành công các bài thi trên không, cậu đang liên lạc trạm kiểm soát không lưu Tân Sơn Nhất để chuẩn bị hạ cánh.

"Good day VN565, cleared descent 7000 ft." (Xin chào VN565, cho phép hạ xuống độ cao 7000 ft.)

Như thường lệ, Nhật An hướng chiếc máy bay từ Cần Thơ đến Mỹ Tho, vòng một hình chữ U ra phía biển Đông rồi quay về tiếp cận đường băng 25R ở Tân Sơn Nhất. Cậu nắm chặt cần lái, tự nhủ bản thân phải cẩn thận. Nhật An chỉ có tích tắc để nhấc đầu máy bay lên một ít trước khi chạm đất. Chậm một chút, khối kim khí bảy mươi tấn sẽ chìm vào giữa đường băng, sức dồng mạnh sẽ khiến hành khách, giả như có đang ở đằng sau, bật nảy ra khỏi ghế, mà nhanh một chút, máy bay sẽ hẫng lên, không thể đáp đất.

Hệ thống đếm ngược bắt đầu hoạt động.

500 m.

Bàn tay cậu ghì chặt lấy cần ga và cần lái.

400 m.

Ánh mắt cậu rời khỏi màn hình thiết bị, tập trung nhìn về phía khung cảnh trước mặt.

300 m.

Bấy giờ, bầu trời Sài Gòn hiện ra trong đôi ngươi sáng trong của Nhật An, mấy áng mây nhàn tản trôi trên vòm trời ám màu hoàng hôn,

200 m.

Vài ngọn đèn dần được bật lên giữa buổi chiều chập choạng, lấp lánh rọi lên những cung đường của thành phố,

100 m.

Dòng sông êm ái phẳng lặng soi bóng những dải sáng rẽ mây chiếu xuống, đẹp như một bức ảnh mà cậu đã đâu đó mường tượng ra trong những giấc mơ.

Những giấc mơ bao lấy những ước mơ của cậu.

50 m.

Đường băng 25R đã hiện ra trước mắt.

30 m.

Retard, retard, retard. (Cắt ga, cắt ga, cắt ga.)

Lại là một cú kiss landing tuyệt đẹp.

Đưa xong tàu bay vào bãi đỗ, Nhật An thoả mãn nhìn về phía kiểm tra viên đang hí hoáy ký giấy tờ bên tay phải, rồi lại ngắm nghía cầu vồng nhạt màu đằng xa đã hửng lên sau cơn mưa bất chợt.

Khóe miệng cậu nhếch lên, ánh mắt nhu hòa sáng lấp lánh từ buồng lái.

Hình như ông trời cũng đang chúc mừng cậu.

----

Quang Thành trịnh trọng đeo cầu vai 4 vạch cho Nhật An, nhìn cái điệu bộ tươi cười cầu khen thưởng của thằng nhóc trước mặt, lắc đầu ngán ngẩm. Hôm nay là ngày đầu tiên Nhật An đi bay với tư cách là Captain, mới 6 giờ hơn đã bấm thang máy lên tầng 23 gọi í ới véo von, nhất định bắt thầy đeo cầu vai cho mình.

Không phải hôm lên chức đã đeo cho rồi à?

"Thầy, cuối cùng con cũng là cơ trưởng rồi, thầy với anh không còn bắt nạt được con nữa." Nhật An nghịch ngợm cười, cúi đầu nhìn thầy đang sửa sang trang phục cho mình.

"Không lớn không nhỏ, thầy bắt nạt con bao giờ?" Quang Thành tỏ vẻ không hài lòng.

Nhật An đỡ Quang Thành ngồi xuống sô pha, chính mình lại ngồi xổm trước gối thầy, dúi mái đầu vào lòng bàn tay ông, "Thầy không bắt nạt con, là con đeo bám thầy."

"An, con nghe thầy nói." Quang Thành bỗng nhiên nghiêm túc lên, "Khoá huấn luyện kết thúc, nhưng hành trình huấn luyện từ đây mới bắt đầu. Khi là cơ trưởng, con là người đưa ra quyết định cuối cùng trong những tình huống khẩn nguy. Chỉ khi thấy cơ phó quay đầu sang hỏi ý kiến lần đầu tiên, con mới cảm nhận được vị trí ấy áp lực và cần tinh thần, kĩ năng cứng cáp đến thế nào. Không được lơ là bài tập, không được chủ quan, hãy cứ bay nghiêm túc và cẩn thận như khi là cơ phó và lúc huấn luyện, tin tưởng vào khả năng của bản thân, nghe chưa?"

Nhật An dỏng tai lắng nghe, sau đó nhìn thầy, trong ánh mắt là sự kiên định và tràn đầy niềm tin của một cơ trưởng trẻ, "Vâng, con biết rồi. Con sẽ làm tốt."

Lúc kéo vali ra khỏi nhà thầy, trong lòng cậu sôi sục khí thế.

Trên những tầng mây, bầu trời hôm nay là của cậu.

----

Quang Thành, Quang Vũ và Nhật An tạm biệt mọi người, có duyên sẽ gặp lại!

Đoạn huấn viết không tốt, lủng củng lại còn không đầu không đuôi cơ, cốt là vì mình ngại tả quá chi tiết nên gộp hết vào luôn í =)))))))

Bạn Nhật An ngoan ngoãn chúc mọi người tuần mới thiệt vui nhennn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip