Chap 18


Sau một đêm dài mệt mỏi anh thức dậy trong mơ màng, như thói quen hằng ngày anh liền quay sang ôm người bên cạnh, nhưng điều anh cảm nhận được bây giờ chỉ là một chiếc gối ôm mang đầy hơi lạnh. Anh liền mở mắt, nhìn xung quanh phòng nhưng không thấy đứa nhỏ đâu.

Anh nghĩ chắc là cậu xuống nhà làm bữa sáng nên nhanh chóng đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà giúp cậu một tay.

Tầm 10p sau anh xuống nhà với tâm trạng phấn khởi một phần vì nhớ bảo bối phần còn lại là do anh và cậu sẽ được nghỉ lễ một tuần. Anh sẽ dẫn cậu đi đâu đó du lịch để thoải mái tinh thần, với cả đêm qua không biết có chuyện gì mà cậu lại buồn như vậy? Phải xuống dưới nhà dụ dỗ đứa nhỏ nói ra mới được.

Xuống hết cầu thang anh nhanh chóng tiền vào nhà bếp, nhớ mùi bảo bối lắm rồi phải hít mùi cho đã mới được. Nhưng đáp lại sự vui vẻ của anh chỉ là một căn phòng bếp trống rỗng không một bóng người. Anh liền đi lên phòng khách, nhưng cũng chẳng thấy cậu đâu.

Đi lòng vòng hết mấy căn phòng trong nhà cũng không thấy, bỗng nhiên có dự cảm không lành. Anh liền đi tìm điện thoại gọi cho cậu nhưng bên đầu dây bên kia chỉ đáp lại " thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được..." vội vàng chạy đi tìm cậu.

Đêm hôm qua

"Cốc...cốc...cốc...cốc"

Tiếng gõ cửa liên hồi làm đánh thức một người đàn ông lớn tuổi trong nhà. Ông ta khá là bực mình khi đã tối thế này mà còn có n)gười gõ cửa làm phiền mình. Dạo gần đây ông bị mất ngủ, khó khăn lắm mới có một giấc ngủ ngon mà lại bị phá thế này đây thật là bực mình mà. Ông tức giận nằm xuống ngủ tiếp, nhưng vừa mới nhắm mắt lại nghe thấy tiếng gõ cửa mà còn gõ liên tục không ngừng. Nghĩ là bị ai phá nên ông quyết định xuống nhà xem là ai.

"Này... ở ngoài cửa là ai đấy, sao lại gõ cửa nhà tôi giờ này, không biết mấy giờ rồi à? Nếu không có gì quan trọng thì xin hãy quay lại vào ngày mai. Tạm biệt"

"Ba...là con Tần Mạc đây...ba mở cửa cho con với"

Sau khi nghe tiếng con trai ông liền vội vàng mở chốt cửa.

"Tần Mạc? Sao giờ này con lại ở đây? Thôi vào nhà đi rồi nói chuyện, ở ngoài đây từ nãy giờ rồi thế nào cũng bị cảm lạnh cho xem"

"Ba...con muốn nghỉ ngơi một chút...con lên phòng trước nhé"

"Ờ... ùm vậy con lên phòng thay đồ rồi nghỉ ngơi đi...để ba nấu cái gì ngon ngon cho con ăn"

"Dạ thôi không cần đâu, ba cũng nghỉ ngơi đi, trễ lắm rồi"

Ông cảm thấy có gì đó không đúng, con trai do mình nuôi từ nhỏ đến lớn, thở một cái thôi ông cũng biết nó muốn gì, hôm nay bỗng nhiên lại về nhà trong đêm khuya như vậy, mặt còn lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhìn sâu trong đôi mắt, ông còn cảm thấy con trai vừa trải qua một chuyện gì đó rất buồn nữa.

Sau khi đứa nhỏ lên phòng, ông loay hoay dưới bếp nấu món mà con trai ông thích nhất.

"Cộc...cộc..."

"Tần Mạc con ngủ chưa"

"Dạ chưa, ba vào đi" nhanh chóng lau hết nước mắt trên mặt

Cạch

"Con khóc sao?"

"Dạ không có"

Nói không có nhưng mắt thì cứ liên tục tuôn lệ không ngừng, cộng thêm ngửi được mùi món canh mà cậu yêu thích từ bé nữa bỗng nhiên bao nhiêu ủy khuất trong lòng đều biến thành nước mắt rồi trào ra.

Ông thấy con trai khóc lớn liền đặt mâm thức ăn lên bàn rồi đi đến bên cạnh đứa nhỏ.

"Con và Giang Hàn cãi nhau sao?"

Cậu trợn mắt, ba hỏi một câu đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề khiến cậu cứng miệng.

"Ba biết chuyện của con và Giang Hàn rồi, con không phải lo. Ba không cấm cản hai đứa, con chỉ cần sống hạnh phúc thôi là ba đã vui lắm rồi. Ba luôn ở phía sau ủng hộ con."

"Hức...hức....baaaaaaa"

"Bây giờ con có chuyện gì kể ba nghe được không?"

"Dạ, hức"

Sau một hồi đứa nhỏ kể ra hết mọi chuyện, ông cũng an ủi vỗ về đứa nhỏ một chút.

"Ba nghĩ là con nên ngồi xuống nói chuyện với Giang Hàn cho nó hiểu. Chứ con chạy sang đây trốn tránh cũng chẳng giúp ích được gì cả."

"Nhưng con không muốn nói chuyện với anh ta nữa, anh ta là đồ đáng ghét."

"Ba biết là bây giờ con rất giận và cũng rất buồn, nhưng chẳng lẽ con cứ để mọi chuyện tiếp diễn theo hướng tiêu cực như thế này hay sao? Con vì thương Giang Hàn nên con mới giận nó chứ không thì con đã mặt kệ nó rồi, con cứ thế này mà không giải quyết thì con chính là người thiệt đấy Mạc Mạc."

"Nhưng ba, con..."

"Nghe lời ba, đế sáng ngày ba gọi cho nó, bây giờ thì ăn một chút rồi đi ngủ đi." 

"Dạ, ba ngủ ngon"

Đêm đó có một người ngủ không được vì nhớ người yêu....

----------------
"Ba"

"Dậy rồi sao? Xuống đây ăn sáng ba nấu xong hết rồi"

Ăn xong thì lên tắm rửa thay đồ đi rồi ba gọi cho Giang Hàn sang, chắc bây giờ cũng đang tìm con tắt mặt tối mày đấy"

"Sao ba biết??"

"Ngày xưa lúc quen mẹ con ba cũng thế, cứ mẹ giận ba là chạy về nhà ông bà ngoại con tìm chắc chắn sẽ thấy. Nhưng mà lúc đầu ba đâu có biết đâu, chạy đi tìm khắp nơi, đi hết mẫy chỗ mà mẹ con với ba hay đến cũng chẳng thấy, tới chỗ mẹ con thích đến cũng tìm không ra, đi gần cả ngày trời cho tới khi ông con gọi cho ba thì ba mới biết rồi chạy sang dỗ mẹ con"

"Anh ấy chẳng tìm con làm gì đâu. Chắc giờ này vẫn đang còn ngủ rồi nhớ đến người cũ đấy" trên mặt hiện rõ nét ghen tuông.

"Ôi coi đứa nhỏ nhà tôi ghen kìa, thôi lo ăn đi ông tướng."

"Ba này, ai đâu mà thèm ghen chứ"

Cốc cốc cốc

"Hình như có ai gõ cửa, để ba ra mở, con ăn tiếp đi"

"Dạ"

"Là ai đó"

"Dạ là cháu, Giang Hàn đây ạ"

Ở trong nhà đứa nhỏ liên tục làm dấu kêu ba đừng mở cửa. Nhưng tiếc thay, ông đã giả vờ không thấy và vẫn mở cửa cho người ở ngoài vào. Cậu lật đật chạy lên lầu nhưng đã bị anh nhìn thấy.

Thấy đứa nhỏ ở đây lòng anh cũng nhẹ đi được phần nào. Lỡ đi lạc ở đâu ngoài kia chắc anh chết mất.

"Cháu sang đây tìm Tần Mạc sao?"

"Ơ...dạ vâng" anh bất ngờ trước câu hỏi này của ông.

"Không có gì phải ngạc nhiên bác biết chuyện của cháu và Tần Mạc rồi , nó đang ở trong bếp ăn sáng, cháu vào đi sẵn bác làm đồ ăn cho cháu luôn."

"Dạ thôi, bác không cần làm đồ ăn cho cháu đâu, cháu chỉ muốn nói chuyện với Mạc Mạc một tí thôi ạ."

"Ùm, cứ vào nhà trước đã không cần phải vội."

"Dạ"

"Để bác gọi nó"

"Con thấy Mạc Mạc chạy lên phòng rồi ấy bác"

"Vậy hả, thế thì cháu lên đó đi rồi hai đứa ngồi xuống nói chuyện với nhau.  Chuyện tình cảm của hai đứa bác không biết thế nào, nhưng đêm qua nó chạy về đây nó khóc nhiều lắm, chắc là có hiểu lầm gì đó về con, bác biết con là người tốt nên bác tin tưởng và giao con trai bác cho con. Trong tình yêu thì phải có cãi nhau, gây gỗ. Nhưng quan trọng là có đủ yêu thương và sự kiên nhẫn để thấu hiểu nhau hơn hay không thì nó lại là một chuyện khác."

"Dạ con hiểu điều bác muốn nói voiw con rồi, con cảm ơn bác"

"Ùm, phòng Tần Mạc ở lầu hai phía bên tay phải, con lên đi"

"Dạ"

Cốc cốc cốc

"Ai đó? Là ba hả?"

"Không phải, là anh đây, em mở cửa cho anh đi."

"Anh đi về đi, tôi không muốn gặp anh"

"Tần Mạc mờ cửa cho anh đi, anh muốn gặp em"

"Khônggggggg"

"Em có chuyện gì thì em phải nói cho anh biết chứ, sao lại chạy sang đây mà không báo cho anh tiếng nào, em có biết anh lo cho em lắm không?"

"Không cần anh lo, anh về đi"

"Tôi không muốn thấy anh"

"Nếu như em đã không muốn nhìn thấy anh đến vậy thì anh về đây, khi nào em hết giận anh sẽ quay lại...."

_________________

Ôi trời ơi cuối cùng cũng ra được chap mới mừng muốn khóc luôn vậy đó
Thực sự xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu như thế😔
Một phần là do năm nay là năm cuối cấp tui học không thấy mặt trời luôn nên không có thời gian viết nhiều, thêm wattpad của tui còn bị lỗi nữa cho nên mới lâu đến vậy. Hic
Lâu lâu tự nhiên thấy hiện lên thông báo có bạn bình chọn hay cmt là tui vui lắm luôn
Sợ mọi người quên mất YALNDK luôn rồi:(((
Lúc đầu tui chỉ định làm one chap thui í ai mà có dè nó dài vậy đâu cái phải theo luôn tới giờ.
Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ truyện của tui và hãy tiếp tục ủng hộ tui trong tương lai nữa nhaaaaa♡
Bật mí là trong tháng này tui ra thêm chap nữa á, hong để mọi người chờ lâu như thế nữa đâu nèeeeee luv uuuuuu
À nhớ bình chọn cho chap mới nha mụi người ơiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip