Chương 1:
Thần là siêu thoát, không dục không cầu, cô độc là lẽ thường tình.
Cửu Tiêu Thiên cung, vừa hàn vừa lãnh.
Áo bào trắng buông xuống, yên tĩnh độc lập.
Ngay cả gió cũng không dám xúc động phiến lũ góc áo chí tôn.
Càng là yên tĩnh càng là cô độc.
Nhìn lên nơi từng là ngân hà lấp lánh kia, lại không thấy nửa điểm ánh sao.
Dạ thần năm nào, lâu chưa tái hiện.
Cuối cùng chỉ còn lại đêm dài, không còn ngân hà lộng lẫy, trong lòng chỉ còn cô tịch.
Thiên Đế Nhuận Ngọc, đạm nhiên nhìn huyền không.
Hắn tựa như đêm dài vô tận này, tâm đã sớm rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Đã từng trải qua, sớm là quá khứ, nhưng luôn xuất hiện, lặp đi lặp lại.
Lại không có khả năng, lại không....
Nhuận Ngọc đột nhiên muốn cười, lại không cách nào gợi lên nửa phần độ cung nơi khóe môi, trong mắt trúc trắc, trong mắt phiếm hồng, lại không có nửa phần lệ quang.
Mọi người đều có cuộc sống tốt đẹp, độc chỉ có hắn vẫn luôn cố chấp lại điên cuồng.
Hắn đã từng có ý muốn xa rời chúng sinh, nhưng vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Những việc này là do hắn phải trả giá đại giới, đây chính là một loại đau đớn trường kỳ không thể siêu thoát.
Hắn bất luận dù là phúc hay là họa, hắn giãy giụa, hắn thống khổ, không người nào có thể thấy được, cũng không một người nào có thể hiểu.
Hắn không bằng Húc Phượng quang minh lỗi lạc, không bằng Cẩm Mịch đơn thuần thiện lương, không bằng Thiên Đế vô tình không hối hận, không bằng Thiên Hậu bá đạo độc đoán.
Hắn luôn là không bằng, hắn cũng luôn là không thể tránh thoát.
Chỉ có mình hắn bị tầng tầng trói buộc, nửa phần hơi thở cũng khó khăn như thế.
Hắn nguyên cả đời này có thể chỉ cần là một con Ứng long bình thường tự do tự tại, lúc này nực cười thay hắn lại bị trói buộc trên Đế tọa lạnh lẽo kia.
Bởi vì lúc này đây hắn trừ bỏ Thiên Đế chi vị này, chính là chỉ còn hai bàn tay trắng.
Không người an ủi, thương tiếc cho hắn, không người nào vì hắn mà ưu lo.
Thiên địa vạn vật đều có tình, độc chỉ có hắn sớm đã bị thế nhân bài trừ ra một bên.
Hết thảy là hắn lựa chọn, hắn quyết định làm tất cả.
Chỉ là hắn tính nhiều như vậy, trả giá nhiều như vậy, chung quy vẫn chỉ là hai bàn tay trắng.
Hắn còn nhớ rõ ngày ấy Húc Phượng chất vấn hắn, vì sao hắn lại có thể tàn nhẫn như thế.
Vì sao hắn tàn nhẫn
Húc Phượng, ngươi có biết tư vị tam vạn lôi đỉnh là như thế nào hay không, ngươi có từng thấy đôi mắt của chính mình được nhuộm máu của người thân hay chưa, ngươi có hiểu cảm giác khi biết chính mình bất quá chỉ là một quân cờ hèn mọn nằm trong tay kẻ khác hay chưa?
Hắn đã từng là một Đại điện ôn nhuận như ngọc, hào phóng hiền hoà.
Vì sao ôn nhuận, bởi vì không muốn tranh giành, liền có thể thong dong đối mặt tất cả biến chuyển.
Vì sao không tranh
Bởi vì hắn căn bản không có tư cách để đi tranh giành!
Nhân tộc có một câu nói, hài tử biết khóc sẽ có cái ăn.
Nhưng hắn vì cái gì sẽ không khóc, bởi vì sẽ không có người nào đi dỗ ngươi, không có người nào sẽ để ý đến cảm thụ của ngươi, không có người nào để ý tới suy nghĩ của ngươi.
Hắn đã từng bởi vì dập tắt lửa của Húc Phượng mà khiến hắn khóc, liền bị Thiên Hậu phạt cấm túc rất rất lâu.
Hắn khóc cầu, hắn xin lỗi, hắn nhận sai.
Lại không không có một ai tới cấp cho hắn nhiều hơn một ánh mắt, khi đó hắn liền biết chính mình không chiếm được nửa phần yêu thương của người khác.
Nếu không thể có được, vậy thì liền không thể cưỡng cầu, bởi vì tâm biết lại càng thêm đau.
Vì thế hắn hoàn toàn từ bỏ.
Hắn cho là nếu ta ngoan ngoãn nghe lời có phải hay không sẽ tốt một chút!
Đáng tiếc hắn luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời cũng không đổi được nửa phần thương tiếc.
Sau khi hết thảy mọi việc phát sinh, hắn liền quyết định, hắn trả giá tất cả những gì mình từng có, đổi lấy một lần tùy hứng làm bậy.
Hắn cả đời duy nhất chỉ có một lần tùy hứng.
Hắn cũng không dám tùy hứng, bởi vì hắn không có tự tin để tùy hứng.
Hắn không dám lại phải nhận lấy những hậu quả mà mình từng gặp.
Nhưng lúc này đây ta liền đánh bạc hết thảy!
Ta cũng biết yêu, cũng biết hận!
Ta sẽ để cho Lục giới đều nhìn đến rõ ràng!
Cẩm Mịch trách cứ hắn không hiểu yêu là gì, nói hắn âm mưu quỷ kế, khinh bạc nàng, lừa dối nàng.
Hắn không nghĩ sẽ nói cho nàng, hắn mưu tính chỉ là bởi vì yêu nàng, kế hoạch của hắn cũng có rất nhiều bất đắc dĩ.
Bởi vì hắn quả thức không xứng nói ra chữ ái, hắn không biết chính mình đến đến cùng có biết yêu là gì hay không, hắn không biết chính mình có được nhiều hay ít, hắn chỉ là làm hết khả năng của chính mình, tận lực đem toàn bộ tình cảm của hắn trao hết cho Cẩm Mịch.
Nàng sạch sẽ, thuần túy như vậy, nàng đáng giá nhận được hết thảy mọi điều tốt đẹp trên thế gian này.
Ái là cái gì là toàn tâm toàn ý trả giá?
Là suốt cả cuộc đời này chỉ chuyên tình với một người.
Là nguyện ý vì hắn kiên định trả giá hết thảy mọi thứ
Hay là bách tử không hủy si niệm
Nếu chỉ là hai người đơn thuần trong sáng hiểu nhau tương hứa.
Cái đó hắn quả thực là không có, hắn sớm đã không còn là tiên nhân trong sáng ôn như kia nữa rồi, hắn đã biến thành một Thiên Đế tâm tư thâm trầm.
Hắn tính kế, hắn mưu toan, hắn máu lạnh vô tình.
Thì làm sao
Nhuận Ngọc gợi lên một mạt ý cười, khinh miệt mà nhìn xuống thương sinh.
Các ngươi hạnh phúc mỹ mãn, ta độc hưởng vạn năm cô độc, đó là đạo lý thiên hạ sao?
Húc Phượng, ngươi dựa vào cái gì sống luôn là may mắn như thế.
Ta cảm thấy may mắn vì ngươi tồn tại bao nhiêu, lại hận ngươi tồn tại bấy nhiêu.
Ngươi là một phần ấm áp quan trọng nhất trong trí nhớ thuở ban sơ của ta.
Cho nên ta vẫn luôn nghĩ rằng sẽ đối với ngươi tốt một chút, chính là thẳng đến khi ngươi lấy rượu nói với ta bảo ta tha thứ cho Mẫu Thần ngươi, ta mới biết được ngươi so với ta sống tốt hơn rất nhiều.
Cho nên ngươi không hiểu, không biết qua được bao nhiêu đau đớn, như thế nào có thể thông cảm cho ta đây.
Ta sẽ không ghen ghét với ngươi, ta chỉ là muốn cười nhạo chính mình.
Tìm tìm kiếm kiếm, lao lực tâm lực.
Đều chỉ là công dã tràng.
Mịch nhi, không yêu thật là một cái lý do đả thương người khác nhất nhưng lại không thể bắt bẻ.
Nếu là có kiếp sau, ta tất sẽ không lại ái ngươi!
Có lẽ đúng là giống như lời ngươi nói ta không hiểu ái là gì, ta cũng biết ta cực đoan mà tư tâm.
Thì làm sao
Ta liền giữ mãi tư tâm.
Thiên hạ thương sinh, Lục giới sinh linh, có được mấy người không có tư tâm.
Ngươi tư tâm còn không phải là muốn cùng Húc Phượng song túc song phi sao?
Nhuận Ngọc duỗi tay nhìn ngón tay chính mình đã hóa thành một đạo ánh sáng, nở nụ cười, cười đến tuyệt cuồng lại tàn nhẫn.
Hắn từ nhỏ đã không còn nghịch lân, long chi nghịch lân, thất chi nhược thọ, lại lấy bí thuật đưa cho Cẩm Mịch một nửa tiên nguyên, trước khi đại chiến Thiên Ma đã là toàn thân mang trọng thương.
Sớm đã là dầu hết đèn tắt.
Cẩm Mịch, Húc Phượng, các ngươi hiện tại sống vui vẻ, hạnh phúc nhiều như vậy, chí ái ở bên, ấu tử trong ngực.
Tất cả đều là tàn nhẫn dạp lên thi hài của ta, các ngươi cảm thấy thoải mái sao?
Các ngươi tự nhiên không sợ cũng sẽ không hối hận, bởi vì người tàn nhẫn độc ác vốn chính là ta.
Người cả đời chỉ có hai bàn tay trắng luôn có khát vọng muốn bắt lấy một cọng rơm rạ không cho chính mình chìm xuống, nhưng thế sự vô tình ta ngay cả một cọng rơm đều bắt không được.
Nếu ta đã trầm luân, vậy các ngươi hẳn là cùng ta bồi táng!
Cẩm Mịch, ta đã từng tư tâm hy vọng ngươi có thể cùng ta sóng vai,
Húc Phượng, ta đã từng nghĩ muốn san sẻ hết thảy mọi thứ cùng ngươi.
Hiện tại ta chỉ cần các ngươi hai người từ nay về sau đời đời kiếp kiếp tam thiên khiếp luôn luôn vô tình!
Chỉ nghe trong phút chốc, tiếng sấm nổ vang, từng đạo lôi điện chợt hiện.
Thần ma đều hoảng sợ.
Đột nhiên tiếng sấm kêu rên phía xa xa không dứt bên tai, quỷ khóc thần gào!
Thiên địa tụ biến, mây đen áp đỉnh, kinh tâm động phách!
Giống như trời sập đất lún, ảnh hưởng tới tận Ma Giới, Vong Xuyên cuồn cuộn, cuốn vào vô số vong linh!
Sấm sét ầm ầm lúc sau.
Cửu Tiêu Vân diện lại đã không còn Thiên Đế Nhuận Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip