Chap 19
Đây là đâu, tại sao lại tăm tối đến vậy? Bạch Hiền không biết mình đang lạc theo hướng nào nữa. Tất cả hiện tại cậu nhìn thấy chỉ là một màu đen một không gian tối đến mịt mùi. Bạch Hiền nhớ rất rõ mình đi lạc mà tại sao khung cảnh này lại tối đến mức không phân biệt chỗ nào cả. Còn nữa trước khi ngất đi cậu rõ ràng nghe ai đó gọi tên mình thật to nữa mà. Rồi lúc ấy trong đầu cậu nhớ nhiều hình ảnh lắm, tại sao bây giờ lại quên mất tiêu rồi. Không gian này tối quá, Bạch Hiền sợ hãi lắm, Chung Nhân đâu rồi Khánh Thù đâu rồi? Bạch Hiền mở miệng hét lớn nhưng sao có một tiếng âm thanh nào vang vọng vậy? Bạch Hiền rõ ràng có mở miệng nhưng sao không có tiếng động gì cả? Cậu gào lên nhưng ngoài không gian tĩnh mịch thì chẳng lấy đến một thứ khác đánh động. Ngỡ ngàng tất cả không phải sự thật, Bạch Hiền làm sao lại bị câm như vậy, nhất định không thể. Mắt đã không thấy đường rồi, chẳng lẽ ông trời nhẫn tâm cướp đi luôn giọng nói này sao?
Cậu bất lực ngồi xuống, chẳng biết hiện tại nơi này là ở đâu, vô thức mà khóc thét lên. Nhưng cố gắng bao nhiêu nước vẫn chảy nhưng mà giọng nói tiếng thét đến một chút cũng không bật khỏi cổ họng của mình. Đừng mà, Bạch Hiền ngàn lần cũng không muốn chuyện này xảy ra đâu. Bao nhiêu chuyện bao nhiêu thương tâm giáng xuống đầu cậu còn chưa chịu sao, hiện tại còn muốn dày vò tâm hồn lẫn thể xác này thêm bao nhiêu lần nữa cơ chứ? Đau quá, bây giờ còn gì đau hơn lúc này nữa cơ chứ? Tất cả mọi đau khổ chỉ một mình Bạch Hiền này gánh chịu. Làm ơn tha mạng cho cậu đi mà, tặng cho cậu một lần may mắn cũng khó khăn đến vậy sao?
Bạch Hiền.
Cậu nghe tên ai đó gọi mình vội vàng ngẩng đầu lên nhưng không gian vẫn là tăm tối. Muốn mở miệng trả lời nhưng càng không thể càng muốn quơ quào thì vẫn là số không. Người đó không biết có cảm nhận được hay không, Bạch Hiền muốn ra khỏi nơi này. Mong người ấy hiểu được tấm lòng của cậu mà dẫn dắt mình thôi. Bạch Hiền đứng dậy hơi đến giọng nói trong vô thức tìm được đôi tay đó. Sao nó lạnh thế, sao nó có cảm giác thân quen như vậy? Bàn tay đó nắm chặt lấy nhanh chóng kéo cậu đi. Không biết bản thân đã sẽ đi về đâu, chỉ cần thoát khỏi nơi tăm tối này là được. Cả thân hình phía trước, sao lại có một loại cảm giác đặc biệt đối với Bạch Hiền như thế này?
Không biết đã đi được bao lâu, càng đi Bạch Hiền cảm thấy mệt nhừ. Nhưng nhanh chóng cậu thấy được thứ ánh sáng mập mờ, trong lòng vui mừng khôn xiết rốt cuộc cũng đã thoát khỏi nơi tăm tối ban nãy.
Bạch HIền, đến nơi rồi.
Giọng nói này, hình bóng này, khuôn mặt này, Bạch Hiền hóa đá không kịp thốt nên lời. Không ai khác chính anh ta ,người đã bỏ rơi cậu khi nãy, Ngô Thế Huân. Sao lại dắt cậu ra đây, ánh mắt ấy là ý gì? Bạch Hiền sợ hãi lùi ra phía sau, càng lùi anh càng tiến tới. Vội quay đầu, Bạch Hiền muốn bỏ chạy khỏi tên ác ôn này nhưng không kịp. Anh ta bế xốc cậu lên chạy thẳng về phía trước, dùng sức lực mà ném mạnh cậu xuống.
Tạm biệt em.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...
Bạch Hiền bừng tỉnh cả người đầy mồ hôi mặt mày trắng bệch. Thì ra nãy giờ chỉ là mơ, không phải hiện thực, tất cả là mơ cậu không gặp anh ta.
Một giọt, hai giọt, ba giọt rồi cả một trận mưa nước mắt thấm đẫm trên mặt cậu. Sợ lắm, cái cảm giác khi nãy nếu như là sự thật Bạch Hiền sẽ ra sao? Cả người run lên bần bật, ôm sát thân người, Bạch Hiền hoảng hốt lắm. Ngô Thế Huân, cái tên độc ác này, chính anh ta đã gây ra những nổi đau trong lòng cậu. Rốt cuộc đã làm gì sai khiến anh hành hạ cậu đến tận cùng như vậy?
"Cạch."
Bạch Hiền giật mình khi cánh cửa mở ra, vội vàng nép sát vào trong giường. Những hình ảnh ban nãy cứ chập chờn hiện mãi trên đầu cậu. Nhưng khi hình ảnh là Khánh Thù, cậu thở phào nhẹ nhõm, ôm chầm lấy cậu mà khóc nức nở.
Khánh Thù... hức hức... tớ sợ quá... tớ sợ...
Ngoan, không sao, có tớ bên cạnh cậu rồi, ngoan nào mọi chuyện đã hết rồi. ~ Khánh Thù cũng nghẹn ngào.
Hức... hức... tớ sợ cái tên ôn thần đó hức.... hức... chỉ có một ngày đã như thế rồi...
Không sao cả, Chung Nhân sẽ giải quyết mọi vấn đề cho cậu. Ngoan, mau ngủ chút đi.
Không ngủ, tớ sẽ nhớ đến hình ảnh đó nữa hức... hức...
Nhưng cả người cậu vết thương nhiều lắm, đừng ngoan cố nữa, nghỉ ngơi một chút đi, trưa tớ gọi cậu dậy rồi đi băng bó lại vết thương, ngoan ngoãn nghe lời tớ.
Nhưng cậu hức... hức... phải ở bên cạnh tớ, không được đi đâu cả đấy.....
Rồi, tớ ngồi ở đây với cậu, giờ thì ngủ đi.
An tâm là Khánh Thù bên cạnh Bạch Hiền mới dần trở vào cơn buồn ngủ của mình. Bàn tay vẫn cứ nắm cháy lấy cánh tay của Khánh Thù không thôi, sợ lắm cái cảm giác buông ra một chút liền bị mất đi hết. Bạch Hiền dần trở về vị trí ban đầu ngủ ngon lành, mặt mày cũng đã bớt lo lắng hơn. Hiện tại đã cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, Khánh Thù vội thở phào nhẹ nhõm, lấy trong túi ra điện thoại nhắc tin cho ai đó.
Bạch Hiền vào bệnh viện rồi nhưng không sao cả, tâm trạng hiện giờ chưa ổn định. Xán Liệt, anh nếu có muốn thăm thì chiều hẳn đến nhé. Em Khánh Thù đây !!!
Đầu dây bên kia nhanh chóng hồi âm lại, tin nhắn đó về sau Khánh Thù vẫn là cảm thấy bị tổn thương gấp trăm bội lần.
Đừng tưởng gửi tin nhắn thì tôi sẽ cảm ơn cậu. Một loại đê tiện như cậu thì suốt đời cũng ngóc không nổi lên đâu.
Bàn tay siết chặt lấy chiếc điện thoại. Ừ thì đau nhưng mà hiện tại chỉ còn biết im lặng ngu ngốc mà chờ đợi thôi. Hình bóng này suốt cuộc đời cũng không dành riêng cho Độ Khánh Thù nữa rồi.
Tỉnh giấc cũng đã hơn hai giờ trưa rồi, Bạch Hiền có cảm giác mệt mỏi không thôi. Ngủ lâu như vậy người cũng chưa ăn cái gì nên thấy cồn cào ruột bụng cả lên. Nhìn sang bên cạnh Bạch Hiền thấy Khánh Thù vẫn còn đang say ngủ. Nhìn cậu ấy mà Bạch Hiền không khỏi đau lòng. Vì mình mà phải ở bên cạnh chăm sóc, giấc ngủ cũng không được yên ổn nữa. Ngồi ngây ngốc trên giường bệnh, Bạch Hiền mới cảm nhận được nỗi đau mà Khánh Thù nhận lấy. Cậu chỉ bị có một lần thôi mà thể xác lẫn tâm hồn đã đau đớn tột cùng như vậy, nhìn lại Khánh Thù xem, ngần ấy năm bị người ta ngược đãi mà một lời cũng không dám phàn nàn, nước mắt lại không kìm được mà rơi, tội cho cậu ấy quá.
Gạt nước mắt, Bạch Hiền nhẹ nhàng bước xuống giường tìm một cái chăn nhỏ đắp nhẹ lên người cho Khánh Thù. Chắc là hôm qua ở cả đêm bên cạnh cậu nên người mệt mỏi như vậy. Đồ ngốc này, nếu muốn về thì chỉ cần viết tờ giấy để cạnh giường cậu là được, hà cớ chi mà phải hành xác mình như vậy chứ? Bạch Hiền chỉnh lại tư thế giúp Khánh Thù, cố gắng không cho cậu ấy giật mình, chắc chắn Khánh Thù đã ngủ thoải mái hơn Bạch Hiền mới thở phào nhẹ nhõm. Người bệnh là mình đó, người thương tích là mình đó nhưng vẫn không nổi bản thân muốn bao bọc và che chở cho đứa bạn ngốc này của mình. Bạch Hiền tìm kiếm giấy bút rồi vội vã viết vài dòng gửi lại cho cậu ấy. Dù sao một mình đi rửa vết thương cũng không sao, nhờ vả lại tội Khánh Thù lắm, với lại Bạch Hiền cũng muốn đến bác sĩ để hỏi han lại tình hình sức khỏe của mình. Hình như thuốc cũng gần hết rồi, nhanh chóng viết vài dòng rồi để ngay cạnh bàn, Bạch Hiền vớ đại cái áo khoác mỏng của Khánh Thù treo ở đầu giường mặc vào, cẩn thận đóng cửa rồi sải bước đến nơi rửa vết thương.
Bước vào trong Bạch Hiền đôi phần không quen ngột ngạt khó chịu không thôi. Mùi thuốc sát trùng rồi mùi tanh nồng của máu cứ sộc thẳng vào mũi, phải kiềm bản thân dữ dội lắm mới không thoát khỏi nơi này. May là Bạch Hiền không ăn uống gì cả chứ không là ói hết ở đây rồi quá. Nhanh chóng đến lượt mình, Bạch Hiền vội vội vàng vàng bước vào trong. Bác sĩ nhìn thấy cả người đầy thương tích của cậu mà không khỏi ngạc nhiên. Thanh niên bây giờ cả bản thân cũng không muốn giữ gìn nữa sao hả trời? Nhanh chóng vị bác sĩ tháo hết tất cả băng cũ ra rửa bằng nước muối cho sạch vùng da, những nơi nào đụng đến Bạch Hiền đều đau không thể tả, rát kinh khủng khiếp luôn. Không kìm được mà rơi cả nước mắt, đâu phải chỉ một chỗ, cả người cậu không biết có biết bao nhiêu vết thương nữa là. Rất nhanh sau đó bác sĩ đã làm sạch sẽ vết thương cho cậu. Nhìn vào gương mà Bạch Hiền không khỏi giật mình, mặt mày tái mét trên trán có một miếng băng to đùng, cả người thì chi chít những băng cá nhân chỗ lớn chỗ nhỏ. Nhìn thân thể của mình mà Bạch Hiền đau lắm, nhớ đến Ngô Thế Huân hận không giết chết tên ác ôn đó.
Bác sĩ à, cháu có chuyện muốn hỏi.
Chuyện gì nữa cháu?
Mấy bữa nay cháu lại hay gặp ác mộng, nhiều lúc lại nhớ ra gì nữa nhưng sau một hai giờ thì quên mất tiêu, hiện tại cháu phải làm sao ạ?
Chuyện này... hiện tại quá khó để xác định vì cơ thể cháu vốn ốm yếu rồi như vậy đi. Trong khoảng tuần này cháu lo cho vết thương này trước, sau đó nếu tình trạng cứ diễn biến như vậy thì bác sẽ kê một đơn thuốc khác cho cậu. Vết thương còn độc sợ cháu uống thuốc khác sẽ bị nhiễm gì nữa. Như vậy nhé, thôi ta có việc đi trước.
Dạ tạm biệt bác.
Đứng dậy chào bác sĩ Bạch Hiền mở cửa bước ra ngoài, dù sao vẫn còn sớm cậu muốn ra khuôn viên hít thở một chút bầu không khí trong lành. Dạo bước trên khuôn viên không khí nơi đây làm cậu dễ chịu muôn phần. Nhớ lại lần cậu tát vào mặt Thế Huân cũng ở nơi đây, nếu bây giờ anh ta mà xuất hiện Bạch Hiền không chắc đủ bình tĩnh mà tát hay không, sợ lúc đó mất bình tĩnh mà giết chết cái tên ôn thần ấy. Trong mắt Bạch Hiền bây giờ chỉ là một nổi hận thù mang tên Ngô Thế Huân mà thôi. Đang lơ mơ màng màng nhìn ngó xung quanh, Bạch Hiền hốt hoảng khi có một thân hình kéo mình vào lòng. Cả người cứng đờ không biết nên làm sao muốn thoát khỏi cũng không được.
Buông tôi ra, mau buông tôi ra.
Bạch Hiền, là anh, là Xán Liệt đây.
Xán Liệt, mau buông ra, Khánh Thù nhìn thấy sẽ không vui mà.
Cho anh năm phút thôi năm phút thôi mà
Bạch Hiền đã thôi không giãy giụa nữa rồi, buông thõng hai tay để Xán Liệt ôm vào lòng. Cảm giác này cậu mong muốn lâu lắm rồi nhưng người con trai này không mang lại loại cảm xúc cậu cần. Xin lỗi Khánh Thù, cho Bạch Hiền này mượn Xán Liệt của cậu ấy năm phút thôi nhé.
Cả hai im lặng ôm nhau không hay biết rằng có hai người chứng kiến tất cả. Một thân hình nhỏ bé im lặng ngậm ngùi rơi nước mắt, Độ Khánh Thù này thua rồi. Một thân hình cao lớn trong đáy mắt ẩn đầy một sự hận thù tức giận tột cùng, Ngô Thế Huân này nhất định phải thắng trong cuộc chơi này !!!!
Im lặng, một sự im lặng đến tột cùng. Cái thứ đáng sợ ấy gây ra biết bao hiểu lầm cho nhau, sai lầm lớn nhất chính là đây.
End chap 19
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip