Chap 23

Tình cảm là một thứ khó đoán nhất, một loại cảm xúc ngờ ngệch nhất. Vốn dĩ chúng ta không tài nào chạm đến được. Càng muốn chinh phục nó lại càng xa vời tầm tay. Tựa như không khí chỉ cần một chút ít cũng sẽ tan thành mây khói, rất muốn cảm nhận rất muốn thử yêu là sao. Cái cảm giác được người khác che chở, được người khác quan tâm là như thế nào? Đối với con người loại tình cảm này như một thứ gắn chặt suốt đời. Cơ mà chúng ta có biết rằng muốn có được tình yêu phải hi sinh và đánh đổi rất nhiều thứ? Cho dù rằng người ấy mãi mãi cũng không cần đến mình không xem bản thân mình là ai đi nữa. Con người chính là loài động vật ngu ngu ngốc ngốc như thế đó, rõ ràng biết tất thảy đều là sai lầm nhưng vẫn mặc kệ mà lao vào. Nhu nhược, khờ khạo, Độ Khánh Thù chính là điển hình của sự việc này.

Sau khi trở về từ bệnh viện, Khánh Thù mệt mỏi nằm xuống giường mà nghỉ ngợi. Phải chăng ngay từ đầu làm vậy đã là sai lầm? Bạch Hiền bị thương như vậy rõ ràng là do Thế Huân làm. Nhưng có thể chính là sự hiểu lầm, sự im lặng của Khánh Thù mà dẫn ra tất thảy mọi thứ. Khi ấy can đảm kể hết mọi thứ thì sự tình sẽ không đảo lộn như thế này. Cơ mà bây giờ đã quá trễ rồi, liệu Khánh Thù còn đủ thời gian nữa không? Nhưng nếu nói ra thì sao, hình ảnh Xán Liệt và Bạch Hiền ôm nhau ở khuôn viên lại hiện ra. Chẳng lẽ chia cách tình yêu của hắn, chẳng lẽ không giúp hắn? Tại sao mọi thứ lại dồn lên người Khánh Thù cơ chứ? Còn Thế Huân thì sao, rồi ngay cả tính mạng của Bạch Hiền nữa. Ngay từ đầu Khánh Thù đã đi sai đường rồi, hiện tại muốn quay đầu lại cũng không còn nữa. Bước cũng đã bước xong làm sao có thể lùi lại phía sau được cơ chứ? Bản thân biết rằng chính mình là người đau nhất, là người hi sinh nhiều nhất, vậy mà vẫn đâm đầu vẫn cứ giúp đỡ cho người khác được hạnh phúc. Nhìn lại bản thân mình, có ai thấu hiểu đau trong lòng này cơ chứ? Không kìm được nước mắt, Khánh Thù nức nở khóc, càng khóc trái tim càng quặng đau hơn nữa. Loại tình huống này không muốn đối mặt nữa, không muốn, không muốn...

Xán Liệt, anh tại sao... hức hức.. không thể yêu em... hức hức... không thể nhìn em đến một lần...

Sáng hôm sau, Khánh Thù mệt mỏi đứng dậy thay quần áo. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi thử việc, nếu mà đi trễ sẽ làm cho người khác dị nghị. Nhìn mình trong gương, không khỏi hốt hoảng khóc đến hai mắt sưng vù, mặt mũi bơ phờ. Từ khi nào Khánh Thù lại trở thành như vậy chứ. Lấy nước tạt vào mặt, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình. Tuyệt đối không được mệt mỏi, mọi chuyện đã xảy ra rồi, có muốn hay không cũng phải đối mặt, hiện tại chỉ có thể im lặng giúp tất thảy bọn họ mà thôi. Nhanh chóng thay quần áo, rồi tiện tay lấy cái balo, Khánh Thù bước ra khỏi nhà. Hôm nay là ngày đi làm phải thật bình thường, cố gắng nở ra nụ cười bước nhanh đến công ty.

Ghé ngang một cửa hàng ăn nhanh, Khánh Thù mua thức ăn rồi vừa đi vừa ăn. Nhanh chóng đến trước cửa công ty, hít một hơi thật mạnh bước vào trong. Được tiếp tân chỉ Khánh Thù bước lên tầng tám nơi làm việc sau này của cậu. Không khó để xác định được vị trí của mình, cất đồ rồi Khánh Thù thân thiện đi chào hỏi mọi người. Mấy người ở đây cũng rất tốt vui vẻ trò chuyện cùng Khánh Thù. Được một chút thì có người quản lý dẫn Khánh Thù đi thăm thú mọi thứ. Người này bảo Diệc Phàm bận công tác cho nên không đến dẫn Khánh Thù đi được. Tỏ ý thông cảm, chỉ mỉm cười nhẹ. Sau đó người ấy chỉ cách làm việc để tiện sau này làm thư ký cho Diệc Phàm nữa. Xong xuôi mọi thứ, trở về vị trí của mình, Khánh Thù lấy tài liệu ra tham khảo, dù sao cũng phải chăm chỉ siêng năng một chút, để người khác nhìn thấy mình lười biếng, sẽ không hay chút nào. Ngồi mải mê đọc tài liệu cho nên điện thoại rung cũng chả biết, đến khi Tiểu Ly bàn đối diện nhắc nhở Khánh Thù mới xấu hổ nhận nghe điện thoại.

Khánh Thù aahh, tớ Chung Nhân đây.

Ân, có chuyện gì thế?

Bạch Hiền xuất viện rồi, cậu ấy bảo mời cậu chiều nay 5 giờ sang nhà chơi đãi tiệc đó mà.

Aahh. chiều nhất định tớ sẽ đến sớm. Hiện tại đang làm việc không tiện tán gẫu với cậu.

À, Bạch Hiền nhờ mời Xán Liệt đến nữa, thôi cúp máy nhé, cậu ấy gọi tớ rồi.

Cả người Khánh Thhuf nhất thời đông cứng, điện thoại trên tay cũng không buồn mà đặt xuống. Rõ ràng chính mình là người mong muốn bọn họ đến với nhau, thế mà khi nghe Bạch Hiền muốn mời Xán Liệt lòng lại nặng trĩu đến vậy. Là do mình muốn mà hiện tại ông trời đã giúp rồi đấy, nhưng mà sao trái tim lại đau như thế này? Phải chăng khi quyết định như vậy, Khánh Thù sai lầm thật rồi. Miệng mấp máy cái tên đến quen thuộc. Con người mà Khánh Thù thầm ao ước có thể ôm lấy một lần, có thể được chạm tay một cái nhẹ nhàng. Tưởng chừng như bản thân sẽ không đau lòng nhưng sự thật rõ ràng hơn Khánh Thù nghĩ. Cứ tưởng bản thân mình mạnh mẽ lắm, ai ngờ cũng chỉ là chưa bộc lộ sâu sắc mà thôi. Có lẽ Khánh Thù sai lầm sai hết tất cả rồi. Nắm chặt điện thoại trong tay, nhấn từng chữ mà lòng nặng trĩu.

Anh Xán Liệt, chiều nay năm giờ Bạch Hiền mời chúng ta sang nhà ăn cơm. Có thể đến đón em được không??? Em sẽ chỉ đường cho anh.

Tin nhăn vừa được gửi đi Khánh Thù đã hối hận khôn cùng, nhưng biết làm sao bây giờ chứ. Bản thân mình chính là ngu ngu ngốc ngốc như vậy rồi, thừa biết rằng hắn chẳng bao giờ yêu thương mình nhưng vẫn khù khờ hi sinh vì hắn. Khánh Thù, một kẻ mu muội vì tình yêu của mình quá rồi. Chiếc bàn rung lớn, ngẩng xuống nhận thấy tin nhắn, vội vội vàng vàng mở ra xem. Liệu Khánh Thù đang chờ đợi gì từ Xán Liệt cơ chứ?

Đã biết, chiều nay 5 giờ sẽ đến rước cậu đưa địa chỉ cho tôi. À mà đừng nghĩ chỉ cần dùng chiêu này tôi sẽ động lòng, loại rác rưởi như cậu đủ trò trên đời này thật.

Rốt cuộc đến phút cuối hắn vẫn là căm ghét, khinh tởm con người Khánh Thù này. Một chút yêu thương, một chút quan tâm đối với Khánh Thù cũng không có sao? Loại người như mình không đáng để người khác trân trọng sao? Không ngăn được giọt nước mắt sắp chảy ra, nhanh chóng chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Trốn ở phòng cuối cùn mà khóc nức nở, đến cuối cùng chính mình làm bản thân mình tự đau thôi. Thừa biết tình cảm này không hướng về mình vậy mà vẫn cứ lì lờm giữ chặt lấy nó, giờ tự mình cười tự mình khóc tự mình đau thôi.

Từ lúc trở về phòng làm việc, Khánh Thù không tài nào tập trung nổi cả. Những dòng chữ cứ lúc ẩn lúc hiện làm mệt mỏi vô cùng. Rốt cuộc thời gian cũng trôi qua, năm giờ cũng đã đến. Dọn dẹp đồ đạc, Khánh Thù chạy nhanh xuống dưới. Sợ chậm trễ một chút hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình, lôi mình ra mà đánh mà đập. Mới nghĩ đến thôi sống lưng đã lạnh toát cả ra. Xuống đến dưới đã thấy xe của hắn đậu ở đối diện, nhanh chóng chạy qua đó. Trèo vào trong, Bạch Hiền mỉm cười với hắn nhưng đổi lại vẫn thái độ thờ ơ ấy. Tự an ủi mình, được ngồi chung với hắn cũng là hạnh phúc rồi. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, Khánh Thù lâu lâu cứ quay sang nhìn hắn. Nhìn đến ngỡ ngàng rồi bật cười khanh khách. Mọi chuyện sáng nay, xem như chưa từng diễn ra.

Có cần tôi dừng xe để cậu ngắm thỏa thích không?

Em... em...

Đê tiện.

Em xin lỗi...

Tôi nói cho cậu biết, đừng thừa cơ hội tôi dễ mà làm càn, lát nữa qua nhà Bạch Hiền làm ơn bình thường một chút. Tôi không muốn em ấy hiểu lầm, nếu làm sai ý tôi hậu quả cậu tự nhận đi. Loại tiện tì như cậu thật rẻ mạt!!!

Nên nói Khánh Thù hiện tại vui hay buồn đây. Ban nãy còn hạnh phúc thì bây giờ chỉ còn một nỗi đau không biết nói cùng ai. Xán Liệt tại sao cứ thích dồn ép như vậy, cho Khánh Thù hạnh phúc một ít không được sao? Im lặng, Khánh Thù không dám nói gì nữa sợ mình sai sẽ bị hắn ta ghét bỏ nữa. Nhanh chóng cũng đến nhà của Bạch Hiền. Hai người cùng nhau đi lên, Bạch Hiền là người ra mở cửa. Khi nhìn thấy cậu ấy Khánh Thù cảm thấy chua xót vô cùng nhưng không dám làm gì hơn, chỉ im lìm bước vào nhà, cũng không vào bếp phụ bọn họ. Nhìn Xán Liệt cùng Bạch Hiền vui đùa cũng đã đủ rồi, chen vào chỉ như kì đà mà thôi. Đến khi vào bàn ăn Khánh Thù cũng chẳng nói lời nào, cứ cắm cúi ăn lấy ăn để. Khánh Thù sợ nhìn bọn họ quan tâm lẫn nhau, sợ ánh mắt của hắn khi nhìn Bạch Hiền, ôn nhu biết bao, cái thứ mà Khánh Thù này hằng ao ước. Cho đến khi Xán Liệt mở miệng bảo Bạch Hiền đi lấy nước, Khánh Thù mới giật mình. Rõ ràng cậu ấy hiện tại không rõ đường làm sao có thể lấy cho Xán Liệt được? Đánh liều Khánh Thù chạy vào lấy cho, mặc kệ sự ngỡ ngàng của hắn. Đợi khi hắn uống xong xuôi, Khánh Thù nhanh chóng nói lời tạm biệt bọn họ rồi kéo hắn đi. Cho dù lát nữa có ra sao cũng mặc, chỉ cần bây giờ cứu Bạch Hiền trước thôi.

Lôi tay hắn ra ngoài, Khánh Thù cứ cắm đầu đi không biết người con trai đằng sau đang tức giận khôn cùng. Đôi bàn tay này đang nắm nhưng có thể cảm nhận nó lạnh lẽo cỡ nào. Hắn giật phăng tay ra rồi đá cậu một cái thật mạnh, cả người ngã nhào xuống đất.

Cậu dám làm trái ý tôi hả? Cậu to gan quá.

Xán Liệt... em...

"CHÁT" 

Câm mồm cho tôi, cậu không có tư cách ở đây mà nói chuyện. Hôm nay tôi sẽ cho cậu không có đường mà về.

Những cú thúc những cú đấm cứ tiếp tục dán vào người Khánh Thù. Đau quá, cả người nhức mỏi vô cùng. Miệng muốn cầu xin nhưng sức lực không còn nữa rồi. Mi mắt nặng trĩu, giơ tay muốn hắn giúp đỡ nhưng không có gì cả. Nhìn thấy hắn quay đầu bỏ đi, nước mắt Khánh Thù lăn dài. Đừng bỏ mặc mà, đừng bỏ rơi Khánh Thù chứ. Mi mắt càng lúc càng nhắm lại, có lẽ cuộc đời của mình hết thật rồi. Bên tai nghe được tiếng gọi tên mình, mỉm cười hạnh phúc, khi chết cũng có người chịu gọi mình rồi, xung quanh chỉ toàn một màu đen.

Khánh Thù.

End chap 23


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip