Chap 24

Sau khi Chung Nhân tiễn bọn họ về, Bạch Hiền cũng nhanh chóng đứng dậy đi về phòng của mình nằm, trong đầu cứ suy nghĩ đến tình cảnh ban nãy. Khánh Thù tại sao đang yên đang lành lại đòi về nhà nhanh như vậy? Bữa nay còn ít nói nữa, mỗi lần chắc chắn cậu ấy sẽ thao thao bất tuyệt rồi mà. Còn Xán Liệt nữa, hắn ta hôm nay sao vui vẻ như vậy cả buổi, nói chuyện suốt với cậu. Hai người bọn họ rốt cuộc là có bị gì không, sao lại biến đổi một cách chóng mặt như vậy nhỉ? Nằm mãi cũng chẳng biết mình suy nghĩ đến gì nữa, Bạch Hiền vội đứng dậy. Mò vào tường đến tủ quần áo rồi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi ngủ thôi, dù sao ngày mai nhất định phải đối mặt với tử thần rồi, không biết sau này cậu sẽ phải bị gì nữa đây!!!

Lau người xong xuôi cậu lò mò bước ra khỏi nhà vệ sinh, mắt không nhìn rõ nên chợt chân té xuống nền nhà. May thay dưới sàn được trải một miếng lông nên không đau cho lắm. Bạch Hiền phải im lặng chịu đựng không dám hét, sợ Chung Nhân lo lắng lại chạy sang nữa, dù sao sáng giờ cậu ấy cũng mệt mỏi lắm rồi. Cố gắng đứng dậy cho dù cả người đau ê ẩm, Bạch Hiền lò mò bước vào giường. Nằm xuống giường nhưng đầu óc cũng cậu lại cứ suy nghĩ không đâu. Tại sao cậu lại phải hành động như vậy? Rõ ràng Bạch Hiền có quyền không chấp nhận lời uy hiếp đó của Thế Huân mà, nhưng mà sao cậu lại sợ sệt lại ngoan ngoãn đến như vậy? Cơ mà cậu làm trái ý anh có khi nào hậu quả sẽ lệch theo hướng khác không? Vốn dĩ quay về đây sinh sống chỉ là muốn yên yên bình bình mà thôi. Hiện tại thì sao, biết bao nhiêu chuyện đổ dồn hết lên cậu. Thở dài, kiếp trước nhất định Bạch Hiền đã ăn ở rất thất đức...

Cứ nằm mãi vẫn không thể ngủ được, đầu óc dạo này chỉ toàn suy nghĩ những chuyện không đâu, mà tất thảy đều liên quan đến Ngô Thế Huân. Anh ta rốt cuộc là cái gì mà khiến Bạch Hiền này bận tâm đến như vậy. Cứ cho rằng lần đầu tiên, Bạch Hiền sai khi tát anh đi, nhưng mà khi ấy anh ghê tợn như vậy, không phòng bị cậu nhất định là bị khùng mà. Rồi nhớ đến những hành động của Thế Huân, cho đến cả cái cách nói chuyện rồi ánh mắt nhìn cậu nữa, càng nghĩ càng thấy phức tạp. Rõ ràng Thế Huân là một con người nguy hiểm mà, anh luôn làm cho cậu có cảm giác vừa an toàn vừa lo sợ, nhưng lo sợ thì nhiều hơn, không biết anh sẽ hành động gì với Bạch Hiền nữa mà. Không phải Bạch Hiền ngu ngốc quay về chỗ địa ngục đó, nhưng không đi không được, Thế Huân nhất định sẽ làm hại đến những người xung quanh cậu, lời nói của anh nhất định không phải chuyện đùa. Mệt mỏi, Bạch Hiền đối với loại tình cảnh này chưa từng gặp qua, bây giờ đối mặt quả thật hết sức tưởng tượng mà.

Dù sao chuyện cũng đã đến nước này rồi, Bạch Hiền không thể trốn tránh mãi được. Khánh Thù cũng vì cậu mà bị anh uy hiếp đánh đập dã man như vậy, càng không nghe lời anh, cậu ấy nhất định sẽ càng nguy hiểm thêm. Còn Chung Nhân và Lộc Hàm nữa, cậu tin Thế Huân nhất định sẽ không tha cho bọn họ đâu. Thôi thì để Bạch Hiền này tự mình gánh lấy, anh ghét cậu vậy muốn hành hạ đánh đập cũng được, nhất định Bạch Hiền không để bọn họ lo lắng nữa, sẽ là người bảo vệ ngược lại bọn họ. Ngô Thế Huân, Bạch Hiền này sẽ chiến đấu tới cùng với anh!!!

"Cốc cốc cốc" 

Bạch Hiền, cậu ngủ chưa???

Ân, tớ chưa ngủ.

Tớ vào được không?

Ừ, cửa không khóa.

Bạch Hiền nheo mắt khi thấy thứ ánh sáng được phát ra. Sống trong bóng tối riết rồi quen nên khi tiếp nhận ánh sáng, Bạch Hiền có hơi khó chịu một chút. Một lúc, cậu cũng thoải mái rồi ngồi nhích sang một chút để chừa chỗ cho Chung Nhân. Mũi của cậu cảm nhận được hương vị thơm tho từ cốc socola, mùi hương quen thuộc mà Bạch Hiền hay uống. Chung Nhân thật tâm lý nha, biết cậu thích nên pha cho mà. Nhìn thấy cái bóng bước gần đến bên mình, Bạch Hiền mỉm cười.

Đây, ly socola cậu thích nhất.

Yahh Kim Chung Nhân là số một!!!

Bớt nịnh bợ tớ đi nhaaaa.

Hihi.

Bạch Hiền cười rồi cầm cốc đưa lên miệng thổi cho bớt nóng rồi uống. Hương vị socola chảy vào cổ họng, ấm nóng thật dễ chịu. Bạch Hiền nghiện nó mất rồi.

Bạch Hiền này, cậu thấy biểu hiện của Xán Liệt và Khánh Thù như thế nào??

Biểu hiện của bọn họ? Là sao?

Tớ cũng không rõ nữa nhưng mà tớ cảm thấy bọn họ thật kì lạ, biểu hiện của Xán Liệt cũng khác thường, còn Khánh Thù thì lại im lặng đến mức cho phép. Bọn họ thật sự có điểm gì đó kì lạ lắm.

Tớ cũng chả rõ nữa, khi nãy muốn mở miệng hỏi bọn họ lắm nhưng sợ nên im luôn.

Haizz, tớ cũng như cậu nhưng... Thôi, có gì khi nào tớ đưa cậu qua nhà Khánh Thù rồi tụi mình nói chuyện cho rõ ràng. Thôi trễ rồi, tớ về nói chuyện với vợ yêu mình đây, cậu ngủ ngon nhé!!!

Tớ biết rồi, cậu ngủ ngon, hỏi thăm Lộc Hàm giùm tớ.

Mà Bạch Hiền này, chuyện cậu đi làm tớ không có cấm nhưng cẩn thận một chút đừng làm người khác lo lắng quá cho mình nhé.!!!

Bạch Hiền không nói chỉ im lặng, đợi đến khi tiếng đóng cửa sập lại cậu mới nhẹ nhàng nằm xuống giường. Lời nói của Chung Nhân vẫn còn vang vảng bên tai, có lẽ cậu thật sự phải cẩn thận trước Thế Huân mà thôi. Đem theo dòng cảm xúc, Bạch Hiền mơ màng nhắm mắt trôi vào giấc mộng.

Ngày hôm sau, sau khi thức dậy Bạch Hiền dọn dẹp lại chăn gối rồi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, xong xuôi mọi thứ cậu ra dọn lại cái bãi chiến trường hôm qua. Lục đục một hồi cũng sạch sẽ chỗ đó. Bạch Hiền nhanh chóng vào bếp làm bữa sáng cho cậu và Chung Nhân, cẩn thận bỏ vào hộp lát nữa sang kia ăn. Đặt mọi thứ vào bàn xong xuôi, Bạch Hiền viết vài dòng vào giấy ghi nhớ rồi chuẩn bị xách đồ đạc đi. Đột nhiên cảm nhận mũi ướt ướt, đưa tay quẹt thử và hốt hoảng khi thấy một dòng máu đỏ tươi. Cậu nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa ráy, mặt mày trắng bệch. Có lẽ cậu suy nghĩ quá nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe mà. Bữa nào thu xếp Bạch Hiền phải vào viện tái khám lại. Mang theo mối lo lắng Bạch Hiền vội vã bước ra khỏi nhà, cậu chính là không hay biết được rằng Chung Nhân đã nhìn thấy hết tất cả. Tay run run vì sự thật cậu sắp nói ra nhất định sẽ giết chết Bạch Hiền một lần nữa mà.

- Flashback -

Để Bạch Hiền ở phòng bệnh, Chung Nhân đi đóng viện phí. Đứng đợi một hồi cũng đến lượt mình, cậu nhanh chóng làm rồi quay về. Đang tính trở về thì Chung Nhân bất ngờ bị vị bác sĩ khám bệnh cho Bạch Hiền gọi lại. Nghĩ là căn dặn vụ chăm sóc vết thương nên cũng ngoan ngoãn đi theo. Nhưng sự thật sau đó làm cậu bàng hoàng và đau lòng mức chừng nào.

Bác sĩ, cái này nhất định không phải thật đúng không? Các người đang nói đùa cậu ấy... cậu ấy... rõ ràng tôi và vợ tôi đã cứu mạng cậu ấy... rõ ràng...

Có lẽ thật sự cậu sẽ rất sốc nhưng sự thật hoàn toàn một trăm phần trăm. Não cậu ấy phát ra khối u ác tính rồi. Thật sự rất tiếc, chúng tôi...

Nói láo, nhất định cậu ấy không sao, ông nói láo....

Cậu đừng kích động có được không?? Sự thật mà nói di chứng đã quá rõ ràng, muốn hay không cậu liệu mà nói rõ với cậu ấy.Thời gian không còn lâu nữa đâu.

Thời gian?

Ba tháng, cậu ấy sống còn ba tháng nữa thôi.

Không biết bằng cách nào Chung Nhân quay trở về phòng của Bạch Hiền. Chuyện này quá sức đối với cậu. Liệu sẽ ra sao nếu Bạch Hiền biết được, liệu Lộc Hàm sẽ thế nào khi biết người em ấy thương nhất sắp ra đi vĩnh viễn?

- End flashback -

Chung Nhân nắm chặt tay, cảm giác đau lòng dâng trào, người bạn mà cậu trân trọng nhấ. Tại sao lại đối xử với Bạch Hiền như vậy? Ông trời, công lý nơi đâu?

Con người một loại sự tình khó lường trước được, cuộc sống là một bể khổ nhân gian, liệu chúng ta có thể vượt qua???

End chap 24

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip