36. Quay về nhà
Siết chặt tay trên tay cầm vali, Thành An cảm nhận lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi. Nó hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua cánh cửa sắt quen thuộc. Một mặt, nó khao khát sự ấm áp từ mái nhà mà nó đã bỏ lại để chạy trốn. Nhưng mặt khác, nỗi lo sợ về sự phán xét, những câu hỏi mà nó chưa chuẩn bị đối mặt, khiến bước chân như bị níu lại.
Minh Hiếu đứng phía sau, khoanh tay tựa lưng vào xe, nhìn vẻ do dự của An mà thở dài. "Mày còn đứng đó đến bao giờ? Định làm tượng trước cửa nhà luôn à?"
An lúng túng quay lại nhìn Minh Hiếu, "Từ từ rồi vào..."
"Mày không vào thì tao gõ cửa hộ nhe. Lát mẹ mày mở cửa ra hỏi, tao bảo thằng An nhát quá, đứng ngoài như ăn trộm."
"Ê-"
Chẳng để Thành An nói hết câu, Minh Hiếu đã tiến lên trên rồi ấn vào chuông cửa.
Tiếng chuông cửa vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, làm Thành An giật nảy mình. Nó trừng mắt nhìn Minh Hiếu, "Ê! Tao bảo từ từ mà!"
Minh Hiếu nhún vai, bước lùi lại, nở một nụ cười trêu chọc. "Yên tâm, tao đứng đây chống lưng cho mày."
"Chống cái đầu mày..." An lầm bầm, nhưng trong lòng rối như tơ vò. Nó siết chặt vali trong tay, chân nửa muốn bước vào, nửa muốn quay đầu bỏ chạy.
Cánh cửa bật mở.
Mẹ của An đứng đó, ánh mắt ngạc nhiên lẫn chút mừng rỡ khi nhìn thấy nó. "An? Con về rồi hả? Sao không vào đi, đứng ngoài làm gì thế?"
Thành An cứng đờ, đôi môi mấp máy nhưng chẳng thốt nên lời. Ánh mắt mẹ tràn đầy sự ngạc nhiên và ấm áp, nhưng cũng đủ để làm lòng nó quặn thắt. Nó cúi đầu, cố tránh ánh mắt bà, siết chặt tay trên vali như bám víu vào một điểm tựa mong manh.
Mẹ của An khựng lại trong giây lát khi ánh mắt bà dừng lại ở vùng bụng nhô lên rõ rệt của con trai. Một cơn sóng cảm xúc lướt qua gương mặt bà—ngạc nhiên, buồn bã, nhưng cũng có gì đó như sự thương xót. Dù đã được nghe qua từ Hiếu và những người bạn của An, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn là một chuyện khác.
"An, lại đây" Mẹ Lan đứng thẳng người, dang tay như chờ đợi cái ôm mà An luôn dành tặng cho bà mỗi khi nó trở về nhà
Thành An cứng người, đôi chân dường như không chịu di chuyển. Ánh mắt nó dao động giữa sự do dự và nỗi khát khao được chạm vào vòng tay của mẹ. Một phần trong lòng nó muốn chạy ngay đến, nhưng phần khác lại sợ hãi những lời trách móc, những ánh mắt buồn bã mà nó không dám đối diện.
"An..." Giọng mẹ Lan nhẹ nhàng, nhưng cũng chất chứa sự kiên nhẫn và yêu thương. "Lại đây, con."
Nghe đến đó, đôi chân An cuối cùng cũng bước về phía trước. Nó ngập ngừng, từng bước chân như lún sâu vào nền đất. Khi chỉ còn cách bà vài bước, An buông chiếc vali xuống, đôi mắt đỏ hoe và ngấn nước
"Mẹ..." Giọng nó nghẹn ngào, rồi bất ngờ lao vào vòng tay mẹ, tựa như một đứa trẻ tìm lại sự che chở. "Con mệt lắm"
"Ừ, mẹ thương" Mẹ Lan ôm chặt lấy nó, bàn tay bà nhẹ nhàng vỗ về lưng đứa con trai bé bỏng của mình.
Nước mắt An bắt đầu rơi, ướt đẫm bờ vai mẹ. "Con xin lỗi... con xin lỗi mẹ..." Nó nức nở, những lời xin lỗi cứ liên tục bật ra khỏi miệng, như thể chỉ có vậy mới xoa dịu được nỗi dằn vặt trong lòng.
"Rồi rồi, đang mang thai không được khóc nhè, giờ mình lớn rồi"
"Con không có khóc nhè..."
Mẹ Lan khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng như một làn gió xoa dịu tâm hồn Thành An. "Ừ, không khóc nhè. Là con trai lớn rồi"
Bà dịu dàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên má An. "Giờ vào nhà, nghỉ ngơi đi. Ba với mấy anh cũng có ở nhà đó"
"Con không đói..." An lí nhí, nó từ chối sự yêu thương của mẹ như thói quen mấy tháng nay, nhưng khi ánh mắt nó chạm vào ánh mắt đầy yêu thương của mẹ, lời từ chối bị nuốt ngược vào trong. "Dạ"
Mẹ Lan vỗ nhẹ vào vai An, tay kia kéo chiếc vali vào trong nhà.
Bước chân nó theo mẹ vào trong, bỗng thấy lòng mình được lấp đầy bởi sự ấm áp mà bấy lâu nay nó khao khát.
Ngôi nhà không thay đổi gì nhiều từ lần cuối nó ở đây, vẫn là không gian ấm áp và đầy ắp kỷ niệm của gia đình. Nhưng đối với An, cảm giác trở lại lại lạ lẫm vô cùng. Nó bước vào, lòng ngổn ngang những cảm xúc lẫn lộn.
Từ phòng khách, tiếng cười nói vọng ra, pha lẫn giọng nói quen thuộc của ba và các anh nó. Nghe thấy tiếng bước chân, mọi người ngừng lại và quay sang nhìn An.
"An!" Giọng của một trong những người anh trai của nó vang lên đầy ngạc nhiên. "Về mà không báo trước hả nhóc?"
Thành An mỉm cười gượng gạo, nhưng lại không nói được gì. Đôi mắt nó rơi vào ánh nhìn của ba mình, và một lần nữa, nó cúi gằm mặt xuống.
Ba của An chỉ ngồi yên, ánh mắt trầm ngâm nhìn đứa con trai út của mình. Ông không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái, như thể thay lời chào.
"Ba, nhớ bé An thì đứng lên ôm nó đi, cứ tỏ ra vậy làm gì?" Thành Quang húc cùi chỏ vào tay ba mình rồi đá mắt sang đứa em mình đang đứng lúng túng phía cửa.
Thành Trí từ khi An bước vào đã cao hứng đi thẳng đến chỗ em mình, cậu quan sát An từ trên xuống dưới, chắc rằng nó chẳng bị mất miếng thịt nào thì mới hài lòng mà khoác vai kéo vào trong. "Thằng nhóc này, mất tích lâu vậy giờ lại chịu ló mặt về rồi hả?"
"Về đúng dịp gần Tết thế này là hay đấy, coi như mày còn nhớ đường về nhà."
"Thôi thôi, để em nó ngồi nghỉ chút đi, thấy cái dáng nó có vẻ mệt rồi." Thành Quang lên tiếng, đứng dậy rót ly nước đặt trước mặt An.
Thành Trí ấn An ngồi xuống ghế rồi theo chân Thành Quang xuống bếp, đi được nửa đoạn, cậu quay phắt lại kéo cả Thành Bảo - Người anh lớn hơn Thành Trí 2 tuổi - đi theo mình, để lại An ngồi chưng hửng kế bên cha nó.
"Bao nhiêu tháng rồi?"
"Được... gần 18 tuần rồi, ba," An lí nhí trả lời, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Nó lại cúi đầu, tránh ánh mắt của ông.
"Đã đi khám chưa?"
"Dạ rồi, con mới đi khám ở Hà Nội hôm bữa"
"Ừm..."
"Ba không hỏi hả?"
"Cái gì?"
"Thì... ừm..." Thành An lúng túng đảo mắt, "Là của ai... chẳng hạn..."
"Có quan trọng với con không?"
An suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu, "Cũng không hẳn"
"Thế thì thôi, chẳng việc gì ba phải quan tâm"
ba Thành An nói một cách bình thản, ánh mắt vẫn dịu dàng và trầm tĩnh như mọi khi. "Ba chỉ cần biết rằng con là con ba, đứa nhỏ là cháu ba. Vậy là đủ rồi."
Thành An cúi đầu, lặng lẽ siết chặt tay trên đầu gối.
"Ba... ba không thấy phiền sao?"
"Phiền gì mà phiền?" Ba nó bật cười nhẹ, đặt tách trà xuống bàn. "Cháu của ba thì ba nuôi, không nghèo đến mức không nuôi nổi. Còn mấy chuyện ngoài lề, nếu con đã không thấy quan trọng, ba càng không bận tâm."
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết, thằng kia không lo được cho mày, thì để cả nhà này lo cho mày, chả sao, chả việc gì phải sợ"
Không... ý là sao mọi người ai cũng mắng anh Hùng hết vậy...
Hình như là có hiểu lầm gì mà nó không biết hả ta.
An hoang mang, nhưng nó chẳng dám hỏi.
"Mà... đừng có bỏ đi như vậy nữa, lâu lâu về thăm nhà một lần, mẹ mày buồn lắm đấy"
"Dạ"
Câu trả lời đơn giản, nhưng ánh mắt An như đượm buồn. Những lời nói của ba nó tuy không trách móc, nhưng đủ để chạm vào nỗi day dứt trong lòng. Nó biết, việc bỏ đi mà không nói một lời đã khiến cả gia đình lo lắng thế nào.
Gia đình vẫn là nơi duy nhất mà nó có thể dựa vào, dù cho mọi thứ bên ngoài có sụp đổ thế nào đi nữa.
.
_Suny_
***Tất cả đều là sản phẩm của trí tưởng tượng
**Chap này giống văn mẫu quá má
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip