71. Mất trí nhớ
Ánh sáng mờ nhạt từ khung cửa sổ len lỏi vào mắt. Tâm trí trống rỗng, trống đến mức đáng sợ. Những hình ảnh, âm thanh, thậm chí tên gọi của chính mình đều như bị xóa sạch, để lại một sự ngơ ngác tê liệt.
Không gian xung quanh mờ mịt, như một bức tranh nhòe nhoẹt. Trần nhà trắng toát, những thiết bị kỳ lạ kêu lách cách bên tai. Tiếng máy móc vang lên đều đặn, như hòa làm một với tiếng ù ù trong đầu, tất cả tạo nên một bản hợp âm xa lạ và chói tai.
Nó cố cử động nhưng chẳng thể. Cơ thể dường như không còn thuộc về mình, mỗi cái nhấc tay, nhấc chân đều nặng nề, mơ hồ như đang chìm trong nước. Bên tai là tiếng ù đến nhức nhối, mọi âm thanh khác chỉ là những tiếng vọng mờ nhạt, vỡ vụn, không rõ hình hài.
Mọi thứ diễn ra trước mắt như một cuốn phim câm. Một người phụ nữ ngồi gần, ánh mắt đầy đau thương, đôi môi bà khẽ động nhưng nó chẳng nghe rõ lời. Một người thanh niên đứng kế bên, khuôn mặt mệt mỏi, và một thanh niên trẻ tuổi phía xa, gương mặt đờ đẫn như đang cố kiềm nén điều gì.
Những gương mặt đó, dường như quen thuộc, nhưng lại quá xa lạ. Nó cố gắng nhìn từng người, tìm kiếm chút manh mối về sự tồn tại của họ trong trí nhớ của mình. Nhưng mọi thứ chỉ là khoảng không. Không một cái tên, không một ký ức, không một hình ảnh nào trồi lên.
Mỗi chuyển động, mỗi ánh mắt của họ đều gợi lên một thứ cảm xúc nhức nhối trong lòng, nhưng nó chẳng biết đó là gì. Nỗi buồn? Sợ hãi? Giận dữ? Hay chỉ đơn giản là sự hoang mang?
Cảm giác như tất cả những gì thuộc về mình đã bị xé toạc và quẳng đi đâu đó xa xôi. Những âm thanh rời rạc, những hình ảnh không kết nối, tất cả chỉ là một mớ hỗn độn ùa đến và tan biến. Não bộ như bị che phủ bởi một làn sương dày, mọi nỗ lực tìm kiếm sự rõ ràng đều vô ích.
Nó chỉ nằm đó, bất động, để mặc những xúc cảm mơ hồ dày vò. Dường như chẳng còn gì trên thế giới này thuộc về nó, chẳng còn gì nó có thể bám víu. Không một cái tên, không một ký ức, không một lý do để hiểu vì sao nó lại ở đây, trên chiếc giường này, giữa những con người xa lạ.
Nó... là ai?
Thử đảo mắt thêm lần nữa quanh căn phòng lạ lẫm, bỗng dưng ánh mắt nó dừng lại. Một bóng hình đứng ở góc phòng. Đôi mắt người đó như chứa đựng cả đại dương cảm xúc – lo lắng, xót xa, và cả sự nhẹ nhõm khi thấy nó tỉnh lại.
Không biết vì sao, nhưng một hơi ấm kỳ lạ bắt đầu len lỏi qua sự rỗng tuếch trong tâm trí nó. Nó không biết người kia là ai, không nhớ tên, nhưng có điều gì đó thật quen thuộc. Như một mảnh ký ức mơ hồ, như bản năng, nó muốn bước đến, chạm vào sự quen thuộc ấy, như thể đó là sợi dây duy nhất níu giữ nó lại với thế giới.
_
Trước biểu hiện kỳ lạ của Thành An từ khi tỉnh dậy, Minh Hiếu cùng mẹ của An vội vã ấn nút gọi bác sĩ bên cạnh giường rồi chạy ra ngoài tìm y tá.
Sau một loạt câu hỏi để kiểm tra, bác sĩ mới thận trọng thông báo. "Có vẻ bệnh nhân đang gặp phải chứng mất trí nhớ dài hạn do sang chấn."
Câu nói ấy như một nhát dao xé toạc mọi hy vọng mong manh trong lòng bà Lan. Bà khuỵu xuống, bàn tay run rẩy bấu chặt lấy tay Minh Hiếu.
"Bác sĩ... con tôi... liệu có nhớ lại được không?" Giọng bà Lan nghẹn ngào, yếu ớt như cầu xin một lời giải đáp.
Bác sĩ lắc đầu, ánh mắt lộ rõ sự thông cảm. "Mất trí nhớ do sang chấn là hiện tượng khá phức tạp. Chúng tôi không thể khẳng định thời gian hay khả năng hồi phục hoàn toàn. Điều quan trọng nhất bây giờ là tạo môi trường ổn định, không gây thêm áp lực tinh thần cho bệnh nhân."
Bà Lan đưa tay lên che miệng, cố gắng ngăn tiếng nấc nghẹn bật ra. Minh Hiếu bên cạnh cũng im lặng, ánh mắt anh đục ngầu, trong giờ phút này anh cũng chẳng biết nên nói gì nữa, lại càng lo sợ bản thân nói gì sai sẽ làm em nhỏ hoảng sợ.
An đã mất trí nhớ, chẳng ai có thể biết được bây giờ nó đang cảm thấy như thế nào.
Cả quá trình mọi người nói chuyện với nhau về tình trạng bệnh tình của An, nó luôn luôn hướng mắt về phía Quang Hùng, người duy nhất mà nó có cảm giác quen thuộc ngay lúc này.
An muốn gọi người đó, muốn níu kéo sợi dây mong manh của sự quen thuộc. Nhưng ngay khi nó thử hé môi, một cơn đau buốt xuyên qua cổ họng, như thể từng thớ cơ trong cổ bị kéo căng, rách toạc. Môi nó khô rát đến mức chỉ cần mấp máy thêm chút nữa thôi cũng có thể nứt ra, chảy máu.
Nó lại im lặng. Đôi mắt đau đớn khép hờ, không biết làm cách nào để diễn đạt được cảm xúc của mình. Cảm giác bất lực xâm chiếm, khiến cơ thể vốn dĩ đã rệu rã lại càng thêm kiệt quệ.
Quang Hùng nhận ra ánh nhìn của An. Anh ngồi xuống bên giường, cẩn thận cúi người gần hơn, bàn tay run run khẽ chạm vào bàn tay nhỏ bé của em. Nhưng khi anh vừa đặt tay xuống, An lại giật mình, rụt tay lại như sợ hãi.
Trái tim anh đau thắt khi nhìn thấy sự xa cách trong đôi mắt từng thân thuộc đến mức khiến anh thấy mình trọn vẹn.
Hùng muốn nói nhiều điều, nhưng nhìn dáng vẻ rụt rè, hoang mang của em, anh chỉ có thể im lặng. Anh sợ rằng bất cứ lời nói hay hành động nào của mình cũng có thể làm An thêm hoảng loạn.
An cố mấp máy môi, "N...ươ...c"
Giọng nó nhỏ đến mức Hùng phải cúi xuống thật gần mới có thể nghe thấy được, "À, rồi rồi, anh lấy nước cho em"
Chị y tá nhanh chóng bước đến, cẩn thận nâng phần thân trên của Thành An dậy. Cơ thể em mềm oặt, gần như không còn chút sức lực nào để tự giữ thăng bằng. Quang Hùng luống cuống vớ lấy bình nước trên bàn, rót ra ly một lượng vừa phải rồi đưa tới bên miệng An.
"Chậm thôi, An..."An hé môi, để dòng nước mát chạm vào cổ họng khô rát. Mỗi giọt nước trôi qua, cơn đau buốt dần dịu đi một chút. Nhưng cảm giác bất an, trống rỗng trong lòng vẫn không hề giảm bớt. Đôi mắt em vẫn dõi theo Hùng, như cố gắng nắm bắt một điều gì đó, nhưng càng cố gắng, nó càng mơ hồ.
Sau khi chắc chắn An đã uống đủ, chị y tá nhẹ nhàng đặt em nằm xuống, chỉnh lại gối và mền cho ngay ngắn. "Cậu ấy cần nghỉ ngơi thêm. Đừng cố ép buộc trí nhớ quay lại, cứ để tự nhiên," chị nhắc nhở trước khi theo bác sĩ rời đi.
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Bà Lan đứng cách đó không xa, ánh mắt dõi theo từng cử động nhỏ của con trai, vừa xót xa vừa lo lắng. Bà đi lại gần phía An, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Thành An mờ mịt nhìn người phụ nữ trước mặt, nó không biết đây là ai, trong vô thức người nó dịch sát hơn về bên phía giường có Quang Hùng đang đứng.
"Tên của con là An, Đặng Thành An" Bà Lan cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng sự nghẹn ngào rõ ràng làm run rẩy từng lời bà nói. Tựa như 20 năm về trước, khi mà bà cố gắng dạy cho con trai mình biết được tên của chính mình trước khi vào mẫu giáo.
An không phản ứng, ánh mắt vẫn đờ đẫn nhìn người phụ nữ trước mặt, như đang cố gắng ghi nhận thông tin vừa được nghe. Một khoảng trống sâu hoắm trong tâm trí ngăn cản nó, khiến mọi thứ chỉ như những tiếng vọng xa xăm, không có ý nghĩa.
An, Đặng Thành An.
Cảm nhận được sự mơ hồ của An, bà Lan cắn chặt môi, đôi tay run rẩy vươn về phía em. Nhưng trước khi tay bà chạm vào, An khẽ lùi lại, cơ thể tự động dịch sát hơn về phía Quang Hùng.
Hành động đó như một nhát dao cắt ngang trái tim bà Lan. Bà hạ tay xuống, cố gắng che giấu nỗi đau trong ánh mắt. "Không sao... không sao đâu," bà thì thầm, giọng nói vừa như trấn an An, vừa như tự trấn an chính mình.
Nhận ra hành động nép vào Quang Hùng trong vô thức, Minh Hiếu im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, "Em nhận ra ảnh không?"
Thành An lắc đầu, rồi lại gật đầu, nó biết người kia, cảm thấy thật quen thuộc, nhưng không cách nào nhớ ra tên hay bất cứ ký ức nào liên quan đến anh.
Đôi mắt An tiếp tục dán chặt vào Quang Hùng, như thể anh là mảnh ghép duy nhất còn sót lại trong bức tranh trống rỗng của nó. Nhưng dù nhìn chăm chú bao lâu, mọi thứ vẫn chỉ là một màn sương mờ mịt, không có bất kỳ hình ảnh nào rõ ràng.
"Không sao đâu," Minh Hiếu lên tiếng, giọng anh trầm và nhẹ, cố gắng phá vỡ sự im lặng nặng nề trong phòng. "Không cần tự ép mình phải nhớ làm gì, cũng... không quan trọng"
Ánh mắt Quang Hùng khẽ nhìn về phía Minh Hiếu, chỉ trong một chốc thôi, rồi anh lại nhìn sang Thành An đang ngồi trên giường. Không quan trọng. Anh không biết ý Hiếu 'không quan trọng' ở đây là anh hay nói về những ký ức kia không quan trọng bằng việc An đã tỉnh dậy.
Hi vọng rằng đó là ý thứ hai.
Quang Hùng vẫn ngồi im, anh không muốn nói quá nhiều, cũng không muốn ép em, sợ rằng mọi chuyện sẽ khiến em thêm hoảng loạn. Nhưng khi nhận thấy ánh mắt An không rời khỏi mình, anh khẽ nghiêng người, chạm tay nhẹ nhàng lên chăn của em.
Nhìn sang người con trai kế bên, lại nhìn sang người đang đứng đối diện, cả người phụ nữ ở phía giường còn lại, An do dự một lát, nó hạ mi mắt, thận trọng chạm vào tay người mà bản thân cảm thấy thân thuộc.
Cái chạm nhẹ nhàng từ bàn tay An như một tia sáng nhỏ len lỏi vào trái tim Quang Hùng, xua tan chút nào đó những lo lắng và sợ hãi mà anh đang gánh chịu. Câu hỏi từ An, dù đơn giản và mơ hồ, cũng đủ khiến anh nghẹn ngào không thốt lên lời ngay lập tức.
"Em... có quen anh đúng không?"
Quang Hùng khẽ gật đầu, ánh mắt anh dịu dàng nhưng cũng đong đầy cảm xúc. "Có," anh thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng. "Chúng ta quen nhau... rất quen."
An nhìn anh, đôi mắt vẫn đầy do dự nhưng không còn quá xa cách. Sự thân thuộc đó, dù không rõ ràng, lại như một bản năng trong lòng nó. Nhưng mớ hỗn độn trong tâm trí chẳng cho nó câu trả lời nào. Nó chỉ biết... tin vào cảm giác kỳ lạ ấy.
Bà Lan im lặng, đôi mắt bà dõi theo cử chỉ nhỏ nhặt ấy của Quang Hùng và An. "Có nên... gọi bác sĩ không?" Bà hỏi nhỏ.
Hùng khẽ gật đầu, vẫn cứ nên hỏi ý bác sĩ vẫn là tốt nhất.
.
_Suny_
***Tất cả đều là sản phẩm của trí tưởng tượng
**Tới lúc anh Hùng nhận được hào quang nam chính rồi 🫰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip