chap 29

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rọi xuống phòng khách ngổn ngang.

Kiều dụi mắt ngồi dậy, nhăn mặt than:

– "Trời ơi, ê ẩm hết người..."

Dương vật vã tìm dép, Quang Anh lồm cồm ôm gối.
Duy ngáp tới ngáp lui, vừa lết vừa lầm bầm:

– "Tao về nhà ngủ bù đây... chết mẹ cái lưng luôn rồi."

Chỉ mất một lúc, cả bọn đã lục tục thu dọn đồ đạc, vẫy tay chào nhau.
Bầu không khí náo nhiệt đêm qua bỗng chốc lắng lại, chỉ còn những dư âm vui vẻ còn đọng trong nụ cười.

Anh Tú quay sang Song Luân:

– "Luân, qua nhà em chơi đi. Cho hai đứa nó ở đây riêng tư"

Song Luân cười cười, huých vai Anh Tú:

– "Đi chớ. Ở đây làm kỳ đà cản mũi cũng kỳ."

Hùng đứng khoanh tay tựa cửa, nhướng mày:

– "Cản ai?"

Song Luân cười ha hả, vỗ vai em trai:

– "Mày nghĩ coi?"

Anh Tú cũng nháy mắt trêu An, khiến An đỏ bừng cả mặt.

Họ rời đi, không quên đóng cửa nhẹ nhàng, để lại không gian yên tĩnh cho hai đứa nhỏ.

Căn nhà trở nên yên tĩnh.
Hùng ngồi trên ghế sofa, cầm tách cà phê, còn An thì đứng bên cửa sổ, đôi mắt mơ màng nhìn ra ngoài, như thể muốn lưu giữ từng khoảnh khắc yên bình này.

Hùng nhìn An, đôi mắt anh ngập tràn tình cảm, rồi anh nhẹ nhàng gọi:

– "An."

An quay lại, mỉm cười dịu dàng:

– "Dạ?"

Hùng đặt tách cà phê xuống, đứng dậy, đi về phía An. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trên trán An.
Ánh mắt anh nhìn cậu trìu mến đến mức An cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.

– "Em biết không, anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này. Chỉ có em mới khiến anh cảm thấy cuộc sống này thật sự trọn vẹn."

An hơi bối rối, nhưng trái tim cậu lại ấm áp lạ kỳ.
Cậu cúi đầu, rồi mỉm cười, không biết nên nói gì, chỉ cảm nhận được những lời Hùng nói đều chạm đến trái tim mình.

Hùng nhẹ nhàng nắm tay An, kéo cậu lại gần hơn, thì thầm:

– "Anh không cần gì ngoài em. Chỉ cần em ở đây với anh."

An cảm thấy hơi nghẹn ngào, lòng cứ dâng trào một cảm giác hạnh phúc khó tả.

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hùng, ánh mắt trong veo, đầy yêu thương:

– "Em sẽ luôn ở đây,không đi đâu cả."

Hùng dịu dàng kéo An vào lòng mình, ôm chặt cậu như thể không muốn rời.
An không phản kháng, chỉ khẽ tựa đầu vào ngực Hùng, cảm nhận nhịp tim đều đều, ấm áp và vững chãi.

Cả hai không cần phải nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ở đó, tận hưởng cảm giác được ở bên nhau.
Trong những khoảnh khắc yên bình như thế này, Hùng và An cảm nhận được tình yêu chân thành, không cần phải phô trương, chỉ cần sự hiện diện của đối phương là đủ.

Một lúc sau, An quay sang nhìn Hùng, nụ cười ngọt ngào nở trên môi:

– "Hùng, chúng ta sẽ luôn như thế này, đúng không?"

Hùng cúi xuống, khẽ hôn lên trán An, rồi cười:

– "Đúng. Luôn như thế này, mãi mãi."

An ngước mắt nhìn anh, đôi mắt lấp lánh, cười tươi.

Hùng đưa tay ôm nhẹ eo cậu, khẽ nhún vai:

– "Vậy thì, chúng ta cứ yêu nhau thật lâu, thật hạnh phúc nhé."

Và thế là, trong căn nhà nhỏ ấy, giữa những buổi sáng bình yên, tình yêu của Hùng và An càng ngày càng ngọt ngào hơn, chân thành hơn.
Không cần phải ồn ào hay vội vã, chỉ cần hai người, bên nhau là đủ.

Khi chiều đến, Hùng và An cùng nhau nấu bữa cơm đơn giản, vừa nói chuyện, vừa cười đùa.
An luôn thích sự chăm sóc của Hùng, từ việc anh cẩn thận cắt rau cho đến từng động tác anh làm khi nấu ăn.
Hùng thì lại thích nhìn An, ngắm nhìn từng nụ cười, từng cái nhướn mày, như thể mọi thứ xung quanh đều đẹp đẽ vì có An.

Bữa tối hôm đó, hai người ngồi cạnh nhau trong ánh nến mờ ảo, bữa ăn tuy đơn giản nhưng lại trở thành bữa tối tuyệt vời nhất, khi có người mà mình yêu bên cạnh.

Khi ánh đèn trong phòng tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng dịu nhẹ từ nến, Hùng và An vẫn ngồi đó, tay trong tay, ánh mắt không rời nhau.
Họ không cần nói gì thêm, chỉ cần là chúng ta là đủ.


Bí quá :<

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: