Phần 9

Bạch Hiền nhìn một đống tranh vẽ bừa bộn trên bàn.

Mấy ngày nay cậu vẽ nhiều nhất chính là hôn.

Cha mẹ hôn môi con nhỏ, đứa nhóc hôn môi con thú nhỏ, học trò hôn môi thầy giáo......

Tóm lại, cậu vẽ các loại hôn môi,

Cũng tự thuyết phục chính mình ngày đó Xán Liệt hôn cậu kỳ thật cũng giống mấy kiểu hôn qua quít bình thường này......

Ân......

Qua quít bình thường cái quỷ a!!!

Này căn bản rõ ràng là một màn quấy rối tình dục a!!!

Bạch Hiền nhụt chí ném bút vẽ.

Sau buổi tối ngày hôm đó, Bạch Hiền phát hiện chính mình dường như không có cách nào mang tâm tình bình tĩnh mà nhìn Xán Liệt như trước kia.

Chính cậu cũng có chút chẳng hiểu nổi vì sao,

Theo lý thuyết nếu cậu đã từng thượng Xán Liệt, hiện tại đổi lại là hắn hôn môi mình một cái thôi, cũng không có gì quá đáng nha.

Nhưng tình hình thực tế là, mỗi khi cậu đi làm, vừa nhìn thấy Xán Liệt thì cả người không được tự nhiên.

Xán Liệt thật ra lại cực kì bình tĩnh, nên sai vặt thì cứ sai vặt, tán gẫu thì cứ tán gẫu,

Giống như ngày ấy chuyện ấy chưa hề phát sinh.

Nghĩ vậy Bạch Hiền liền cảm thấy bực mình:

Bị cấp trên quấy nhiễu tình dục rồi kết quả lại chột dạ giống như là mình quấy nhiễu tình dục hắn.

Cậu thở dài một hơi nằm ở trên ghế, cầm trong tay bức vẽ hoàn thành trước khi ngủ gật ngày hôm đó - [Ở trong mắt]

Khi đó cậu nhìn thấy ảnh phản chiếu rõ nét của mình trong ánh mắt sáng ngời của Xán Liệt,

Làm cho cậu nhịn không được bắt đầu tưởng tượng chính mình từ trong ánh mắt hắn nhìn thấy cả một thế giới.

Tưởng tượng như vậy làm cho cậu tràn ngập linh cảm mới, vẽ ra bức tranh này.

Bạch Hiền đang xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Vừa nhìn thấy tên người gọi, Bạch Hiền có loại xung động muốn đem điện thoại ném xuống đất mà đạp nát, bất quá mong muốn vẫn chỉ là mong muốn, cậu vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi:

Xán Liệt: Uy, lại đây đón tôi, tôi ở hộp đêm XX phòng số 817.

Bạch Hiền:...... Tuy rằng bởi vì tôi đang vẽ, còn chưa có đi ngủ. Nhưng là, 12 giờ rạng sáng mùa đông, anh bảo tôi đi đón anh......

Xán Liệt: Tôi uống rượu, thật sự không thể lái xe.

Bạch Hiền: Anh có thể gọi xe.

Xán Liệt bật cười, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: Được rồi, nếu tôi nói tôi muốn cậu đến đón tôi, cậu có tới không?

Bạch Hiền:...... Anh thật đáng ghét!

Cậu ngắt điện thoại, sau đó sờ sờ mặt: Ân, điều hòa mở hơi lớn, có chút nóng.

Đến chỗ phòng nhỏ mà Xán Liệt chỉ, a vừa mới chuẩn bị gõ cửa, liền thấy cửa gian phòng mở ra lộ một khe nhỏ, bên trong truyền đến thanh âm Xán Liệt cùng người khác nói chuyện.

Bạch Hiền núp ở ngoài cửa theo khe hở mà nhìn vào trong, Xán Liệt đang cùng một người tai to mặt lớn trò chuyện vui vẻ.

Xán Liệt: X tổng, ngài là ông chủ, còn tôi ngày mai vẫn còn phải đi làm. Cái chỗ tắm hơi ngài nói kia chúng ta ngày khác hãy đi đi.

X tổng: Tiểu Liệt a, vậy là không được rồi. Cậu không chịu đi, có phải là đang khinh thường tôi không đó?

Xán Liệt: Sao ngài lại nói vậy, tôi nào dám a.

X tổng: Vậy thì đi thôi. Tôi nói chứ, chỗ kia, thật sự rất là được nha......

Bạch Hiền chậc lưỡi: Xa hoa đồi trụy.

Nhìn lại Xán Liệt, xem ra đã uống không ít, tuy nhiên tựa hồ còn rất thanh tỉnh. Bất quá tuy rằng trên mặt tươi cười, miệng nói mấy lời niềm nở, nhưng mà vẻ mặt ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn.

Mấy cái tiệc xã giao này, quả nhiên thật là đáng ghét a.

Bạch Hiền nghĩ nghĩ một chút, nói như thế nào thì Xán Liệt hiện tại cũng là sếp của cậu, vẫn nên giúp hắn một chút đi.

Vì thế cậu chạy ào vào, giáng cho Xán Liệt một cái tát.

Này một cái tát trực tiếp làm cho Xán Liệt cùng X tổng đang ngồi bên cạnh sửng sốt.

Bạch Hiền bi phẫn nhìn Xán Liệt: Anh muốn bỏ rơi tôi sao!!!

Xán Liệt:......

X tổng:......

Bạch Hiền: Gọi điện thoại nói với tôi là phải tăng ca, kết quả là đây!!!

Bạch Hiền vẻ mặt dữ tợn nhìn Xán Liệt (kỳ thật cậu là muốn làm ra vẻ mặt thống khổ), Xán Liệt yên lặng tránh né ánh mắt cậu.

Bạch Hiền lại lập tức phẫn hận nhìn X tổng, gần như rít gào mà lao vào, nắm lấy bả vai X tổng mà lắc điên cuồng: Ngươi vì cái gì lại muốn tranh hắn với ta, Vì! Cái gì! Hả!

X tổng lau mồ hôi trên trán: Cậu hiểu lầm -

Bạch Hiền vừa khóc vừa kể lể: Ta đã nghe được hết!!!

Cậu lại lần nữa ai oán nhìn về phía Xán Liệt, sau đó ánh mắt buông xuống, tay trái vuốt bụng, nói: Anh làm như vậy, đối với trong bụng tôi -

Xán Liệt nhẹ giọng ho khan một cái, X tổng lại kinh ngạc nhìn Bạch Hiền.

Bạch Hiền:...... dạ dày thì làm sao đây?

Xán Liệt:......

X tổng:......

Tóm lại, lời đề nghị đến chỗ tắm hơi của X tổng cứ như vậy bị Bạch Hiền gây rối loạn mà quên mất tiêu,

Không, nói đúng ra, là X tổng cực lực tỏ vẻ đêm đã khuya vẫn là để hôm khác hoặc là không bao giờ gặp lại nữa.

Vì thế Bạch Hiền vui vẻ lái xe đưa Xán Liệt về.

~~~~~~~~~

Đến khi lên xe rồi, Bạch Hiền vẫn hưng phấn liến thoắng nói không ngừng.

Bạch Hiền: Thế nào, thế nào, tôi vừa rồi diễn cũng quá đạt đi?

Xán Liệt ngồi ở ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn cậu.

Bạch Hiền: Nói nhanh lên nha, thấy tôi diễn xuất thế nào? Tôi vậy nhưng mà cuối cùng thành công giải cứu anh đó nha.

Xán Liệt vẫn là chỉ nhìn cậu, không nói lời nào.

Bạch Hiền nhăn mặt: Anh không phải là uống đến ngốc rồi đó chứ? Quên đi, trước tiên mua cho anh một ly trà sữa, vừa lúc tôi cũng có chút đói bụng.

Bạch Hiền vừa chuyển động tay lái, chuẩn bị chạy đến một tiệm KFC gần nhất, mua đồ ăn nước uống, Xán Liệt đột nhiên mở miệng: Chúng ta đi ngắm sao đi.

Bạch Hiền:...... A?

Xán Liệt: Lúc mới đi ra tôi cũng đã nhìn qua, thời tiết đẹp, sao nhiều cũng rất sáng.

Bạch Hiền:...... Ngắm sao? Anh không bị gì chứ?

Xán Liệt: Hơn nữa tôi biết một chỗ ngắm sao rất tốt.

Bạch Hiền: Xin anh...... trước tiên không nói đến bây giờ đã khuya rồi, anh đàn ông con trai lớn như vậy còn đi ngắm sao? Anh là phụ nữ sao? Anh chịu thừa nhận anh là phụ nữ thì tôi liền đi ngắm sao với anh.

Xán Liệt: Được, tôi là phụ nữ.

Bạch Hiền một phát đạp thắng, sau đó mặt mang biểu tình muốn hộc máu mà nhìn Xán Liệt.

Xán Liệt thì lại mang cái bộ dáng không sao cả: Dù có nói vậy cũng không mất miếng thịt nào. Hơn nữa cho dù cậu có đem nói với người khác, chắc chắn chẳng ai tin.

Bạch Hiền:...... Anh thắng .

Hai người trước tiên đến tiệm KFC mua ít đồ ăn thức uống, sau đó Bạch Hiền lái xe theo chỉ dẫn của Xán Liệt đến chỗ ngắm sao hắn nói.

Nơi đó là bến đò cổ trên dòng kênh đào chạy qua thành phố X, đương nhiên, hiện tại đã là di chỉ được bảo tồn cẩn thận,

Bất quá gần đó mọc lên không ít nhà thủy tạ, thật sự là một nơi tốt để ngắm cảnh.

Bạch Hiền và Xán Liệt cũng không đi xuống mấy chỗ đó, chỉ tùy ý ngồi dựa vào xe.

Phía trước là dòng nước kênh đào lặng lẽ trôi, vừa ngẩng đầu lên là vạn dặm sao trời.

Quả thật rất đẹp.

Bạch Hiền nhìn một hồi, tế bào nghệ thuật trong cơ thể bắt đầu quấy phá.

Nhịn không được tìm giấy bút để trong xe, bắt đầu vẽ,

Vừa vẽ vừa hưng phấn nói: Nơi này quả thật rất đẹp. Bất quá anh nghĩ gì mà lại nổi hứng muốn ngắm sao?

Xán Liệt uống một ngụm cà phê làm ấm người, nói: Không có gì. Bình thường quá nghiêm chỉnh, ngẫu nhiên cũng muốn thử bắt chước người khác làm mấy chuyện kì quái.

Bạch Hiền nghe xong "hắc hắc" cười không ngừng: Xem ra lần đó tôi vẽ anh cũng rất chuẩn đi. Nhìn qua thì thấy đứng đắn, kỳ thật cũng khát cầu kích tình a.

Xán Liệt liếc Bạch Hiền một cái, xoay xoay cái ly trong tay: Tuần sau cậu cũng không cần phải tới nữa. Chủ nhật tuần này, đến phòng nhân sự quyết toán đi.

Bạch Hiền sửng sốt, buông bút, quay đầu nhìn Xán Liệt: Vậy là có ý gì?

Xán Liệt nở nụ cười: Chẳng lẽ cậu tưởng tôi bị cậu thượng thật à. Vốn chỉ là nói đùa với cậu thôi, tôi đã bảo phòng nhân sự tuyển trợ lý cho mình rồi. Chúc mừng cậu, lại có thể mỗi ngày lười biếng mà ngủ.

Bạch Hiền: Sao đột ngột vậy? Không giống phong cách làm việc của anh a.

Xán Liệt: Có gì mà đột ngột, vốn chỉ là đùa với cậu một chút mà thôi. Bất quá cậu cũng giúp tôi không ít, cho nên yên tâm, tiền lương của cậu một phần cũng không thiếu.

Bạch Hiền:...... Nhưng mà......

Xán Liệt: Nhưng mà cái gì? Trời, cậu không phải còn tưởng là ngày đó chúng ta làm thật, còn muốn phụ trách này nọ đi chứ.

Bạch Hiền:......

Xán Liệt: Chúng ta, thật sự, cái gì cũng không có.

Bạch Hiền:...... Vậy anh hôm đó vì sao hôn tôi?

Xán Liệt:......

Bạch Hiền: Tôi còn nghĩ rằng anh hôm đó là muốn trả thù tôi cho nên mới quấy rối tình dục tôi một chút. Anh đã biết chúng ta không hề quan hệ, vậy tại sao hôm đó lại hôn tôi?

Không biết có phải do buổi tối lạnh làm cho người ta minh mẫn hơn không, Bạch Hiền chỉ cảm thấy tư duy của cậu từ trước tới giờ chưa bao giờ được rõ ràng như bây giờ.

Xán Liệt trầm mặc một hồi, nói: Được rồi. Tôi là cong, hiện tại cậu hiểu chưa?

Bạch Hiền suy nghĩ một chút: Nhưng là hôm đó chúng ta dựa vào gần như vậy, anh hôn tôi nhưng không hề cứng lên nha. (=]]] chết với ẻm, ẻm hoàn toàn nghĩ ngoài lề)

Xán Liệt:...... Cứng với không cứng có liên quan gì ở đây?

Bạch Hiền: Anh nếu là cong, khi hôn tôi hẳn là phải cứng lên đi.

Xán Liệt:...... Nói thật ra, cậu cũng chẳng phải là cực phẩm (nghĩa tốt) đến mức làm tôi mới đụng một chút đã cương. Hơn nữa......

Bạch Hiền: Hơn nữa cái gì?

Xán Liệt rất nhanh kéo đầu Bạch Hiền sang, chuẩn xác phủ lên môi cậu. Đầu lưỡi ẩm ướt gian xảo hệt như con rắn nhỏ luồn vào miệng Bạch Hiền, cưỡng bách ôm lấy Bạch Hiền mà hôn môi hồi lâu, mới buông cậu ra.

Xán Liệt: Hơn nữa cho dù muốn cứng lên, tối thiểu cũng phải hôn như vậy mới......

Bạch Hiền hai tai đỏ rực thở hổn hển nhìn Xán Liệt, qua một hồi lâu, cậu mới bừng tỉnh ngộ ra: Cho nên, anh là sợ hãi bị thân thể của tôi làm cho mê đắm, mới đột nhiên quyết định làm cho tôi rời đi?

Xán Liệt:...... Cậu cho là vậy thì cứ vậy đi. Cậu dù sao cũng là thẳng, cho nên vốn hai ta cũng không phát sinh quan hệ gì, vậy tốt cho sau này hơn.

Bạch Hiền lắc đầu: Anh sai lầm rồi. Vốn chúng ta quả thật không có quan hệ gì. Nhưng mà, hiện tại anh đã hôn tôi hai lần, anh làm sao còn có mặt mũi nói chúng ta không có quan hệ?

Xán Liệt:......

Bạch Hiền: Được rồi được rồi, về chuyện rời vị trí công tác hiện tại anh cũng đừng có mà đề cập đến nữa. Anh hôn tôi hai lần, còn dám đuổi tôi đi! Về phần anh nói anh là cong, muốn tôi bảo trì khoảng cách với anh, loại chuyện này tôi làm không được. Tôi cảm thấy, ở vấn đề tính hướng này, anh vẫn là tự ti hoặc là anh từng bị chuyện như vậy làm tổn thương, cho nên mới muốn cùng người xung quanh duy trì khoảng cách. Nhưng mà anh yên tâm, tôi tuyệt đối không phải là người như thế. Anh xem Thế Huân đã cong bao nhiêu năm, tình bạn của chúng tôi vẫn rất tốt a.

Nói xong mấy lời này, Bạch Hiền bị chính mình làm cảm động: Tôi tuyệt đối là một người bạn đúng nghĩa a.

Xán Liệt không nói gì, chỉ cúi đầu ngồi xổm dưới đất.

Bạch Hiền thấy vậy: Ui, chắc là đụng đến chuyện làm anh ta thương tâm rồi.

Cậu kéo Xán Liệt lên, còn rất thành thật nói: Tôi không biết anh từng gặp chuyện gì, nhưng mà, anh phải tin tưởng, không có chuyện gì là không vượt qua được .

Xán Liệt thật cẩn thận nói: Tôi muốn ôm cậu một cái, được chứ?

Bạch Hiền gật gật đầu. Là bạn bè thì lúc người ta đang cần một cái ôm, làm sao có thể từ chối.

Lúc Xán Liệt gắt gao ôm mình, Bạch Hiền nghĩ: Người này, thật sự yếu đuối a.

Cậu cảm thấy Xán Liệt có chút đáng thương, làm cho cậu nhịn không được vỗ vỗ lưng an ủi hắn, nói:

- Không có việc gì đâu. Làm người thì nên nhìn về phía trước. Tôi cảm thấy anh tốt lắm a, tôi rất thích anh đó.

Bạch Hiền không thể nhìn được biểu tình của Xán Liệt, chỉ cảm thấy qua một lúc lâu, sau đó nghe thấy hình như Xán Liệt khẽ cười, ghé vào lỗ tai cậu nói:

Ân, tôi cũng thích cậu.

~~~~~~~

Mỗi tuần theo lệ lại có một cuộc họp.

Bạch Hiền tuy chỉ là một trợ lí nho nhỏ, nhưng là bởi vì sếp của cậu chức vụ khá cao, cho nên cậu cũng phải tham gia họp.

Chết người nhất là, cái loại họp hành theo lệ này thì sắp xếp bắt đầu vào buổi sáng, liền một phát đến trưa,

Hơn nữa thật ra cậu cũng không cần phát biểu gì, cho nên mỗi lần nghe liền bắt đầu thất thần, sau đó buồn ngủ.

Có một lần nhịn không được muốn lấy điện thoại di động ra chơi, Xán Liệt không hề nói gì, nhưng vị lãnh đạo X không hề tầm thường ngồi đối diện lại trừng cậu, trừng đến khi cậu ngoan ngoãn đem điện thoại cất đi.

Sau này mới biết được, lãnh đạo X vốn mang vẻ mặt hung ác đó, với ai cũng vậy thôi.

Hiện tại đang phát biểu là Vương trưởng phòng phòng XX, nói đến mức tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, nước miếng tung bay.

Bạch Hiền nghe thật sự nhàm chán, ngứa tay bắt đầu vẽ vời trên tờ gấy trước mặt:

Một cái bàn họp hình bầu dục, chủ quản đang nói, nước miếng như mưa bay, tiếp đó tất cả mọi người chung quanh đều che ô......

Đang vẽ vẽ bỗng nhiên cảm thấy chung quanh có chút im lặng, liền ngẩng đầu nhìn:

Sao lại thế này, sao ai cũng nhìn mình?!

Một bên Xán Liệt nhẹ nhàng ho khan một tiếng: Tiểu Bạch Hiền, còn không đem tài liệu hôm qua giao cho cậu chuẩn bị cho Vương trưởng phòng, không phải là quên chứ?

Bạch Hiền hiểu rõ gật gật đầu, từ trong một tập tài liệu lấy ra: Ngày hôm qua chuẩn bị ......

Đúng vậy, chính là cái đang cầm trên tay này. Cậu còn vừa ở mặt trái vẽ lên!

Cậu trong lòng phát lạnh, ai oán nhìn Xán Liệt.

Xán Liệt còn tưởng cậu không có nghe rõ, vì thế nhắc lại lần nữa: Chính là tư liệu về các nhóm tuổi của độc giả đọc tiểu thuyết ấy, tìm được rồi thì nhanh đưa qua.

Tâm Bạch Hiền đứt phựt, giả chết đem tư liệu đưa cho Vương trưởng phòng.

Mắt thấy Vương trưởng phòng đem tư liệu lật qua lật lại xem, sau đó xanh mặt hung hăng liếc một cái như muốn khoan lỗ trên người cậu vậy,

Bạch Hiền tự nhủ về sau gặp vị Vương trưởng phòng này nhất định phải đi đường vòng.

Hiện tại thì Xán Liệt đang phát biểu, Bạch Hiền nhìn bộ dáng Xán Liệt đĩnh đạc thuyết trình, thao thao bất tuyệt,

Nhớ tới buổi tối mấy hôm trước hắn ôm lấy mình, thật sự thấy cảm khái.

Không nghĩ tới tinh anh cong nam cũng có chuyện cũ thương tâm, không biết hắn rốt cuộc gặp phải chuyện gì.

Có thể là thầm mến bạn thân thẳng nam đã thân nhau hơn mười năm, sau đó thổ lộ kết quả người ta không tiếp thu được cuối cùng cả đời không qua lại với nhau nữa?

Cũng có thể là cùng bạn trai đầu đời thề sống chết có nhau, nhưng khi công khai lại vấp phải sự phản đối gay gắt của cha mẹ hai bên cuối cùng đành xa cách chân trời?

Nghĩ như thế nào thì cũng đều rất đau đớn a.

Càng tưởng tượng, ánh mắt Bạch Hiền nhìn Xán Liệt lại càng thêm phần thương hại, hơn nữa hoàn toàn không nhận ra ánh mắt mình trắng trợn như thế nào.

Cũng may hắn và những người khác đều đang tập trung vào tài liệu trước mặt, bằng không nhìn thấy Bạch Hiền mang cái biểu tình như muốn ép người ta chết kia,

Chắc chắn sẽ bị hù cho nhảy dựng.

Xán Liệt bởi vì chuyên tâm thuyết trình, thế nên không có chú ý,

Nhưng mà khi kết thúc rút cuộc cũng nhận ra ánh mắt Bạch Hiền nhìn hắn là lạ.

Hắn viết tờ giấy chuyền sang cho Bạch Hiền: Làm sao vậy?

Bạch Hiền: Không có gì, chỉ là thấy anh rất đẹp trai.

Xán Liệt: Cám ơn.

Bạch Hiền: Kể chuyện quá khứ của anh đi, tôi tò mò.

Xán Liệt: Bây giờ đang họp.

Bạch Hiền: Anh chỉ cần viết ra thôi.

Xán Liệt không thèm để ý tới cậu, bàu ra bộ dạng "Đang chuyên tâm họp, thỉnh chớ quấy rầy".

Bạch Hiền nhìn thì bực hết sức, lấy ngón tay chọc chọc chân hắn.

Xán Liệt bị cậu phá đến mức thật sự thấy hơi phiền, vì thế luồn tay xuống dưới bàn bắt lấy cái tay không yên phận kia của Bạch Hiền.

Bạch Hiền hoảng sợ, giãy dụa muốn thoát khỏi tay hắn.

Xán Liệt cau mày quay sang nói: Đừng phá.

Không biết vì sao, Bạch Hiền bị mấy lời này làm cho xìu xuống, quả thật không lộn xộn nữa.

Vì thế hai người cứ như vậy mà nắm tay nhau, thẳng đến khi hội nghị chấm dứt.

Sau khi tan họp, Bạch Hiền theo Xán Liệt quay trở về văn phòng hắn: Anh lần sau đừng làm như vậy !

Xán Liệt ngồi trên ghế, đầu cũng không thèm nâng lên một chút: Ai bảo cậu lộn xộn, cũng không phải là trẻ con mẫu giáo, ngồi im mà cũng không được.

Bạch Hiền: Anh không thấy hai người đàn ông nắm tay là rất quái dị sao?

Xán Liệt ngẩng đầu, có chút đau thương nhìn cậu: Cậu...... Có phải là chê tôi......

Bạch Hiền trong đầu lộp bộp: Hỏng rồi, hình như làm thương tổn tâm hồn mỏng manh của hắn .

Bạch Hiền: Không, tôi......

Xán Liệt: Thật có lỗi, tôi không phải là cố ý . Hôm nay tâm tình không tốt lắm, buổi sáng nhận được điện thoại của mẹ ta, nói nàng muốn tái hôn .

Bạch Hiền kinh ngạc nhìn Xán Liệt: Cha mẹ anh......

Xán Liệt thần sắc ảm đạm: Đúng vậy, bọn họ từ lúc tôi còn rất nhỏ đã...... tôi khi đó vẫn nghĩ rằng, có thể là bởi vì tôi không ngoan làm họ không thích mình......

Bạch Hiền:......

Xán Liệt: Quả nhiên, ngay cả cậu cũng không thích tôi. Người như tôi, bất quá chỉ là một kẻ đáng thương hại ......

Bạch Hiền cuống quít lắc đầu: Không có, anh hiểu lầm , tôi là muốn nói, anh nếu trong lòng khổ sở, cứ tìm đến tôi.

Không biết có phải do Bạch Hiền nhạy cảm hay không, cậu cảm thấy sau lần Xán Liệt mở lòng với mình, liền giống như càng ngày càng yếu đuối.

Hoặc có thể nói, kỳ thật hắn nguyên bản cũng rất yếu đuối, chẳng qua là bình thường miễn cưỡng vui cười?

Bạch Hiền nghĩ đến đây, cảm thấy có chút đau lòng.

Vì thế cậu chạy về bàn làm việc của mình, lấy mấy cây bút và một tập giấy trắng trở lại văn phòng Xán Liệt.

Xán Liệt khó hiểu nhìn cậu.

Bạch Hiền: Anh đừng để ý đến tôi, làm việc của anh đi.

Xán Liệt nhìn cậu như vậy chắc là muốn vẽ, cũng đành làm việc của mình thôi.

Kết quả mãi cho đến giờ nghỉ trưa, Bạch Hiền vẫn còn đang vẽ.

Xán Liệt: Cậu có khỏe không, nghỉ trưa rồi.

Bạch Hiền: Anh đi ăn trước đi, mua về dùm tôi một phần.

Xán Liệt: Để tôi gọi người mang vào cho cậu. Tôi trưa nay phải cùng dùng bữa với vài tác gia, buổi tối còn tăng ca. Cậu nếu về thì nhớ khóa cửa.

Bạch Hiền gật gật đầu, Xán Liệt cũng tùy cậu.

Xán Liệt cùng vài tác gia bàn xong chuyện xuất bản mấy cuốn sách thì cũng đã đến giờ tan tầm, hắn tùy tiện ăn chút cơm chiều, trở lại văn phòng chuẩn bị tăng ca.

Vừa ngồi xuống, liền phát hiện trên bàn làm việc có một bức vẽ: Một bức vẽ cậu bé kiểu hoạt hình đang cầm một quả bong bóng, toét miệng cười hớn hở.

Xán Liệt nở nụ cười: Bạch Hiền a......

Hắn mở một tập tài liệu ra muốn đem bức tranh bỏ vào, kết quả phát hiện lẫn trong chồng văn kiện cũng lộ ra một tờ giấy: Một cậu nhóc đang đánh đàn dương cầm, cũng đang cười.

Xán Liệt sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía bên cạnh máy tính, quả nhiên, dưới bàn phím cũng là một tờ giấy, vẫn là cậu nhóc cười toét miệng, lần này cậu nhóc đang gặm bắp ngô.

Xán Liệt bỗng nhiên cười không nổi .

Trên giá sách cạnh mấy quyển sách hắn hay xem;

Vừa ngẩng đầu lên có thể thấy trên bàn trà;

Ngăn kéo để mấy thứ lặt vặt,

Còn có đặt ở dưới góc chậu hoa;

......

Trong văn phòng Xán Liệt,

Bị ngập trong đủ loại nhóc tì cười toe toét hớn hở,

Khắp nơi đều có thể thấy được.

Bạch Hiền nghĩ rằng hắn không vui, cho nên muốn vẽ mấy nhóc tì tươi cười này để dụ hắn vui vẻ đi.

Ở những chỗ ánh mắt hắn có thể nhìn tới,

Từng bức từng bức vẽ,

Vẽ nên ôn nhu của hắn.

Xán Liệt chưa bao giờ có cảm giác như vậy,

Trong lòng vừa chua xót lại như có gì đó đang căng lên,

Lại giống như có cái gì đó ở bắt đầu sinh sôi trong thân thể hắn, làm cho hắn muốn nắm chặt.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc một chút, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Bạch Hiền -

Xán Liệt: Cậu đang ở nhà?

Bạch Hiền: Ừm. Làm sao vậy?

Cạch, Xán Liệt cúp máy.

Bạch Hiền chẳng hiểu gì nhìn nhìn điện thoại: Hết tiền?

15 phút sau, Bạch Hiền nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Mở cửa vừa thấy, cư nhiên là Xán Liệt.

Bạch Hiền: Bạch Hiền, sao anh lại đến -

Còn chưa nói hết câu, đã bị Xán Liệt ôm chặt lấy.

Bạch Hiền:...... Làm sao vậy, tâm tình anh lại không tốt?

Xán Liệt không nói gì.

Bạch Hiền: Ai nha, người này sao lại phiền như thế a, trước kia cũng từng nói rồi mà, làm người chỉ nến nhìn về phía trước, không nên bị chuyện trước kia làm cho khốn khổ.

Xán Liệt: Tâm tình tôi không tốt.

Thanh âm Xán Liệt nghe rầu rĩ.

Nhưng là cái gì nên nói cũng nói rồi, cái nên làm cũng đã làm a, Bạch Hiền tự hỏi còn có biện pháp nào để an ủi hắn, Xán Liệt lại đột nhiên buông cậu ra.

Bạch Hiền: Làm sao vậy?

Xán Liệt: Cậu sẽ an ủi tôi, đúng không?

Bạch Hiền:...... Ừ.

Xán Liệt nở nụ cười.

Bạch Hiền chưa từng nhìn thấy hắn cười như vậy bao giờ, chỉ cảm thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ ôn nhu, trong lúc nhất thời làm cho người ta đui mù.

Xán Liệt đem Bạch Hiền đẩy mạnh vào tường, đóng cửa lại.

Bạch Hiền nhìn khuôn mặt trước mắt chậm rãi phóng to, sau đó nghe thấy thanh âm khan khàn nghiêm túc nói:

Như vậy, chúng ta làm tình đi.

Ở một giây lúc Xán Liệt bắt đầu hôn mình, ý niệm duy nhất trong đầu Bạch Hiền là: Lần này an ủi, có phần quá lớn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip