Chương 37 - Yêu em đến chết

Chương 37 - Yêu em đến chết:

'' Dù chỉ là ngắm nhìn em, người đã nắm giữ trái tim anh. Dẫu chỉ là ở cạnh bên nhau,riêng em là lí do, là người luôn khiến anh hạnh phúc.

Với em, anh chẳng bao giờ là người em mong muốn. Là không thể phải không em? Chìm đắm trong lòng tham vô vọng,anh chỉ sợ rồi mình đánh mất em. Cố gắng ngăn cản những khát khao nào, thế nhưng....

Anh yêu em đến chết! Khao khát có em đến không thể tồn tại! Làm sao để anh có thể quên được em đây? Xin hãy tha thứ cho sự ngu ngốc của anh.

Vì em mà ngực anh nghẹt thở. Đã như vậy thì hãy nhìn anh đi và nói anh chết đi, xin em đó! Tình yêu này anh luôn lo lắng,làm sao đây? Làm sao để quên được em đây?Anh phải làm thế nào mới xóa nhòa đi hình bóng của em? Bóng hình em luôn luẩn quẩn quanh anh mọi lúc mọi nơi. Em yêu, xin hãy tha thứ cho sự ngu ngốc này! ..."

.

.

.

Ngô Diệc Phàm hôn trượt dần xuống bụng Lộc Hàm. Bàn tay nắm lấy quần cậu định kéo trượt xuống thì đột nhiên cậu vùng dậy, cánh tay cũng thuận tiện đẩy anh ra khỏi cơ thể mình.

- Lộc...Lộc Hàm? Em làm sao vậy??? Sao đột nhiên lại....

Diệc Phàm khó hiểu tiến đến nắm lấy bàn tay Tiểu Lộc.

- Anh làm em hoảng sợ sao? Đừng lo, nếu vậy chúng ta....bắt đầu lại! Anh sẽ không khiến em sợ hãi nữa!

Anh ôn nhu hôn lấy mớ tóc nâu của cậu, mỉm cười trấn an. Thế nhưng Lộc Hàm chỉ lắc đầu:

- Diệc Phàm! Em xin lỗi! Thật sự xin lỗi anh rất nhiều!Em...em vẫn chưa sẵn sàng!

Bầu không khí chìm vào im lặng. Không ai nói với ai câu nào. Mãi đến một lúc sau, Ngô Phàm mới lên tiếng:

- Không sao! Nếu em không muốn, anh sẽ không bao giờ ép buộc.Cũng muộn rồi, chúng ta nên ngủ thôi!

Nói rồi để Lộc Hàm nằm ngay ngắn xuống giường, anh mới nằm xuống vòng tay ôm lấy cậu. Lộc Hàm có thể nhìn thấy rõ ánh mắt thất vọng tột độ của Diệc Phàm, trước giờ anh chưa từng để ai nhìn rõ nỗi thất vọng của mình đến thế. Phải chăng là nó quá lớn...Nên mới không thể che giấu nổi?

Lộc Hàm cảm thấy vô cùng có lỗi cũng như ghét bản thân mình nữa. Trước giờ có một điều chưa từng thay đổi, đó chính là trái tim và tình cảm trong cậu. Nhiều năm như vậy rồi, bản thân có cố gắng lắm vẫn chẳng thể tiếp nhận thêm Diệc Phàm vào trong trái tim. Có thể cậu quá ích kỉ. Nhưng tình yêu vốn ích kỉ! Không có sự lựa chọn công bằng, hoặc một là một, hoặc là không ai cả, chỉ có như vậy thôi. Ngô Thế Huân dù có gây ra bao nhiêu thương tổn cho Tiểu Lộc đi chăng nữa, thì cậu vẫn chẳng thể ngừng yêu anh, chẳng thể quên được anh. Ngô Diệc Phàm đã đối xử với cậu tốt như vậy mà cậu vẫn chẳng thể đáp trả lại anh dù chỉ là một chút ít ỏi. Nhiều lúc thấy căm ghét bản thân mình vì sao cứ luôn nhung nhớ Thế Huân khiến Diệc Phàm mệt mỏi, thế nhưng Lộc Hàm vẫn chẳng thể tránh khỏi điều gì. Trái tim này nằm liền trong trống ngực trái của cậu, chính bởi có nó mà ngày đêm hình bóng người ấy vẫn luôn ngự trị. Muốn quên đi, chỉ có một cách duy nhất. Đó chính là...cắt bỏ đi trái tim đó. Nếu cắt bỏ nó đi, đồng nghĩ với việc cậu sẽ phải chết. Chỉ sợ chết đi rồi ,bản thân vẫn chẳng thể ngừng yêu thương con người đó.

Ngô Diệc Phàm cũng là một kẻ ngu ngốc không kém! Bao nhiêu năm qua chỉ đặt tình yêu ở một mình Lộc Hàm dù biết chắc rằng mình không có cơ hội. Chính là yêu đến mức mù quáng. Đối với anh, dù có như thế nào,dù cậu không đáp trả, anh vẫn dùng cả trái tim chân thành nhất để yêu. Chỉ cần ngày ngày thấy Tiểu Lộc hạnh phúc, ngày ngày thấy Tiểu Lộc được vui vẻ,...chỉ cần như vậy thôi là anh cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Từ trước đến giờ, anh không đến mức vô cảm khi không nhận ra Lộc Hàm không có tình cảm với mình. Vẫn chỉ là muốn tự lừa dối bản thân, ngày ngày ở bên cậu chăm sóc và yêu thương là được. Nhiều lúc nghĩ cũng đau đớn vì tình yêu không được đáp trả, thế nhưng anh chẳng ép buộc cũng chẳng cầu xin tình cảm từ Lộc Hàm. Những thứ không thể thì không bao giờ trở thành có thể được! Trái tim không phải là thứ dễ sai khiến. Nó là của mình nhưng lại cứ luôn đập loạn nhịp vì người khác. Trong tình cảm, chẳng ai có quyền lựa chọn yêu người nào. Chỉ là tình cơ trái tim rung động trước ai đó rồi yêu thôi, có muốn thay đổi cũng chẳng được. Có những người từ trước đến giờ chỉ yêu duy nhất một người nhưng lại chọn ở bên người khác để quên cho được người kia đi. Đến cuối cùng lại phát hiện ra bản thân vẫn chẳng thể ngừng yêu người đó. Chỉ thấy đáng thương cho người bị mang ra làm vật thế thân thôi!

Duyên mệnh là do trời định mà! Người có tài giỏi đến đâu vẫn là chẳng thể thắng nổi ý trời. Lòng người có rộng mênh mông, có nguy hiểm đến đâu vẫn là chẳng thể thắng nổi vận mệnh.

....

.

.

.

Đã 3 giờ sáng mà vẫn chẳng thể nào chợp mắt được. Hễ cứ ngắm nhìn Lộc Hàm ở bên cạnh là lòng lại quặn đau. Thân thể ở đó, tâm hồn ở đó, gần ngay sát như vậy thôi mà sao trái tim lại xa vạn dặm. Rốt cục con đường để bước vào tim Tiểu Lộc sao mà nan giải đến thế! Ngô Diệc Phàm từ trước tới giờ trời không sợ, đất không sợ, khó khăn cũng chưa từng nản lòng.....Vậy mà hiện tại phải buông xuôi trước Lộc Hàm. Anh vĩnh viễn chẳng còn cơ hội bước vào trái tim cậu, bởi vì nơi ấy không có chỗ dành cho anh. Nếu như một ngày nào đó, Lộc Hàm có cơ may bước vào thế giới nội tâm của Diệc Phàm, cậu chắc chắn sẽ bật khóc bởi vì nơi đó ngập tràn bóng hình cậu. Nhưng nếu có một ngày, Diệc Phàm bước vào thế giới nội tâm của cậu, anh chắc cũng sẽ phải khóc bởi vì nơi đó...anh không hề tồn tại. Hai người có lẽ chỉ được là đoạn thẳng cắt nhau một lần rồi duy nhất, từ đó sẽ không thể liên quan gì đến nhau nữa.

Yêu đơn phương thật sự là đau đớn đến vậy! Trái tim cố chấp chỉ hướng về một người, còn người lại liên tục ngóng trông người khác, không phải là mình. Bản thân dù biết được sự thật đau lòng ấy nhưng vẫn cố, vẫn cố dành hết chân thành của mình, với mong muốn một ngày nào đó....mình cũng có chỗ trong trái tim của người ấy, dù chỉ là một góc nhỏ bị lãng quên.

...

.

.

.

Sáng hôm sau, Ngô Diệc Phàm theo lệ lại rời đi từ rất sớm. Từ ngoại ô lên thành phố là cả một quãng đường không xa nhưng cũng chẳng gần. Anh thì không quan trọng! Chỉ cần ngày nào cũng được ở bên chăm sóc cho Lộc Hàm, bao nhiêu khó khăn cũng không màng đến.

Yêu đến như vậy...Chỉ tiếc là cậu lại không thể đáp trả tình yêu và nỗ lực của anh. Trái tim không phải bắt ép là được mà!

Đặt mình lên chiếc ghế , Ngô Diệc Phàm mệt mỏi thở dài. Hễ cứ nghĩ đến viễn cảnh đêm qua là lòng lại dấy lên một cơn chua xót lạ lùng. Cứ thưởng thời gian qua đi sẽ làm mọi thứ thay đổi, nhưng không phải vậy! Mọi thứ vẫn đổi, chỉ trừ có trái tim và tình cảm của Lộc Hàm dành cho Ngô Thế Huân là không hề đổi thay. Có lẽ trời đã sớm định đoạt Tiểu Lộc và Thế Huân sinh ra để dành cho nhau, anh có cố gắng cũng chẳng thể có cơ may lọt vào trái tim cậu. Thay vì vậy, ngày ngày cố gắng vì người mình yêu. Được khi nào lại hay khi ấy! Chỉ cần cậu vẫn còn bên anh, thì anh sẽ dốc toàn bộ sức lực và chân thành để yêu thương cậu.

Điện thoại trong túi áo bất chợt rung nhẹ. Ngô Diệc Phàm mệt mỏi mở túi áo, lấy chiếc điện thoại ra và không khỏi kinh ngạc khi thấy dãy số và cái tên quen thuộc.

- Giám sát Đường? - Anh bắt máy - Có tin gì rồi sao?

- Chủ tịch Ngô, tôi đã điều tra được về tập đoàn sắp hợp tác với ta bên Hàn Quốc và cô gái trẻ đại diện. Do hiện tại tôi đang bận công việc gấp bên Pháp nên không thể đích thân tới đưa cho anh, tất cả tài liệu và thông tin tìm được tôi đã cho người gửi tới công ti rồi!

- Được được! Tốt lắm! Cảm ơn anh rất nhiều, giám sát Đường!

- Không có gì! Đó là việc tôi nên làm để phục vụ chủ tịch thôi!

....

.

.

.

Phải đến nửa ngày, thông tin chuyển phát mới tới nơi. Ngô Diệc Phàm nhận được thì vô cùng hồ hởi và hồi hộp. Anh cẩn thận mở tập giấy được niêm phong kĩ càng ra.

Chuyển phát bao gồm ảnh chụp rõ nét và cả thông tin trên giấy tờ. Qủa thật là rất phục tài điều tra của giám sát Đường. Mới trong một đêm mà anh ta có thể tìm được những dữ liệu này quả không phải người tầm thường. Có người vừa trung thành vừa tài giỏi như này bên cạnh, Diệc Phàm thật chẳng phải lo trở ngại gì nữa!

Tập đoàn mà anh sắp hợp tác bên Mỹ là một tập đoàn vô cùng lớn ở Đại Hàn Dân Quốc. Thậm chí chi nhánh công ti mà Ngô Thế Huân quản lí bên đó cũng không thể sánh bằng công ti của tập đoàn này được. Nếu so với Ngô gia thì vô cùng kém cạnh, nhưng so với những tập đoàn khác lại hơn nhiều bế. Đây gọi là đứng dưới một người, trên cả vạn người!

Điều khiến Ngô Diệc Phàm sốc nhất có lẽ là cái tên của tập đoàn này. Chính là Lộc gia! Những người quản lí cấp cao đều thuộc họ Lộc. Bao gồm cả nữ nhân đại diện mà hôm trước anh đã có buổi gặp gỡ trước. Diệc Phàm tiếp tục đọc đến tờ tiếp theo, là tờ nói về thân thế của nữ đối tác kia. Cô ta tên Lộc Hy,là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn họ Lộc đó. Bảo sao lại thông minh và giỏi ăn nói đến thế!

Sở dĩ cô ta mang quốc tịch Hàn mà lại có thể nói tiếng Trung tốt và chuẩn như vậy chính là do dòng máu chảy trong người. Bố cô - tức là chủ tịch của tập đoàn là một người Hoa chính gốc. Còn mẹ cô mới là người Hàn.Vì thừa hưởng hệ gen của bố mẹ nên cô ta có khả năng nói tiếng Trung và Hàn rất tốt. Thật ra tiếng Trung là chảy trong máu,còn tiếng Hàn phải mất một thời gian trau dồi cô mới nói được trôi chảy không vấp.

Ngô Diệc Phàm đọc tiếp.

Lộc gia trước đây là một tập đoàn cực lớn bên Trung Quốc.Do mâu thuẫn gia đình mà tách ra. Một chi nhánh bên Trung chính là người anh ruột của chủ tịch Lộc gia bên Hàn này điều khiến. Nhưng chi nhánh đó đã sớm bị phá hủy trong một đám cháy. Tất cả quyền thừa kế được nhường lại cho Lộc gia bên Hàn Quốc.

Còn nữa, trước đây, vợ của người anh trai đó bị vô sinh, bác sĩ đã trẩn đoán là hoàn toàn không có khả năng mang thai. Nhưng không hiểu sao một thời gian sau lại có thể có con, đứa bé xuất hiện cũng rất mập mờ và có nhiều điểm đáng nghi.

Về Lộc gia bên Hàn Quốc phát triển vô cùng thịnh đạt. Phu nhân đó sinh được hai người con, là sinh đôi, nhưng một nam một nữ. Được một thời gian khi đứa bé trai gần một tuổi thì đột nhiên bị mất tích, hình như là bắt cóc, thời gian về sau không thấy nữa. Bé gái còn lại lớn lên chính là Lộc Hy bây giờ, còn bé trai kia không rõ đã thất lạc ở đâu. Người nhà họ Lộc vẫn không ngừng tìm kiếm trong mấy chục năm qua nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không.

Ngô Diệc Phàm đọc xong thì lạnh hết cả sống lưng. Không thể tin được mà! Chỉ cần một kết quả điều tra lại về đám cháy cũng như họ hàng thân thiết của cha mẹ Lộc Hàm khi xưa nữa thôi là mọi nghi vấn sẽ được giải đáp. Nếu như kết quả trùng khớp với những thông tin này thì khả năng rất cao....Lộc Hàm chính là con trai mất tích của người nhà họ Lộc. Có điều cần phải tìm hiểu thêm, vì cớ gì cậu lại có thể từ đất Hàn mà xuất hiện tại đất Trung được? Chẳng lẽ người bắt cóc...chính là hai người bác ruột thân thiết của cậu sao???

Nói rồi, Diệc Phàm liền nhấc máy gọi điện cho người của mình bên Hàn Quốc, lệnh giúp anh tiếp tục điều tra về Lộc gia vào hơn 20 năm trước xem có biến cố gì không.

Đến tối muộn mới nhận được báo cáo. Người của Ngô gia quả thực làm việc rất chuyên nghiệp. Họ tìm được người quản gia trước đây của nhà họ Lộc và hỏi chuyện. Tất cả quá trình nói chuyện đều được lén ghi âm lại và chuyển tới tay Ngô Diệc Phàm.

Qủa không sai! Người quản gia đó nói rằng hơn 20 năm trước, Lộc gia có biến. Hai người anh em vì tranh giành tài sản khi cha mất chưa kịp viết di chiếu nên đã xảy ra mâu thuẫn. Người anh giành hết phần đất bên Trung Quốc, còn một chi nhánh nhỏ vô cùng yếu bên Hàn mới nhường cho người em. Tuy nhiên, sau này người ta tìm được bản di chiếu dở của cố chủ tịch nói rằng nếu ai có con cháu nối dõi mới nhượng hết tài sản cho. Người anh trai vì không có con nên phải nhường hết tài sản cho người em. Sau đó, không hiểu sao người anh lại có được con, tài sản cũng được phục hồi trao trả lại. Người em thì đột nhiên mất tích một cậu con trai nhỏ tuổi, sau này vẫn chưa tìm được. Cho tới khi Lộc gia bên Trung bị cháy rụi do sơ suất của người làm thì người anh trai cùng vợ và con lưu lạc rồi mất tăm mất tích. Còn người em với đầu óc thông minh, làm ăn thịnh đạt đã khiến một chi nhánh nhỏ lẻ trở thành một tập đoàn vô cùng lớn mạnh, chính là Lộc gia bây giờ. Đứa bé gái ngày ấy còn lại được dạy dỗ nên người, học nghiệp, làm lãnh đạo vô cùng tài giỏi chính là Lộc Hy.

....

Hít một hơi thở sâu, Diệc Phàm gần như không còn nghi ngờ gì nữa. Đợi nốt một kết quả xác minh cuối cùng nữa thôi là có thể hoàn thiện chuyện này.

Nhưng liệu rằng đây chỉ là hiểu lầm của anh hay đích thực Tiểu Lộc là cậu con trai mất tích Lộc gia.Trên đời vốn không thiếu người họ Lộc.......

..
----------END CHƯƠNG 37---------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip