Chương 45 - Chân tình ( End)

Chương 45 - Chân tình:

"Đợi chờ ngắm bình minh, nhưng lại sợ khiến bản thân bừng tỉnh giấc. Có biết bao những tủi thân nghẹn đắng giấu trong lòng, đều khiến anh phải mạnh mẽ không thể rơi nước mắt.

Anh thực sự đã quá mệt mỏi rồi. Những giọt nước mắt cũng phải chạy trốn.Trở về nơi quá khứ mà sẽ chẳng ai quan tâm tới anh nữa.

Trải qua bao phong ba. Thân thế này cũng đã ghi dấu bão nỗi đau. Chỉ cần nghĩ về tất cả, tâm trạng anh lại thêm hỗn loạn.Chẳng thể biết được đây là đau thương hay là hạnh phúc? Anh thật sự đã quá mệt mỏi rồi! Tới chẳng thể nào tiếp tục được nữa.Ai có thể biết được những cố gắng của anh chỉ là để giữ chặt lấy trái tim mình.

Vì sao anh dành hết chân tình để mơ ước và yêu thương thì những lời nó ấy lại chẳng có ai tin tưởng. Chỉ một mảnh trời riêng thuộc về chính mình lại ở mãi nơi chân trời xa xôi ấy. Anh chỉ muốn dùng tấm chân tình của mình để mơ ước, để yêu thương một người, để lặng yên đối mặt với số phận. Thế nhưng trái tim này lại chẳng còn kiên nhẫn. Liệu rằng anh có thể nói cho ai nghe?... " 真心

.

.

.

Cuối thu. Những chiếc lá vàng héo úa lặng lẽ lìa cành rơi xuống đất. Cả thành phố chìm trong một màu u buồn, ảm đạm. Cảnh vật đều nhuốm vẻ buồn bã như để báo trước cho một cuộc chia ly sắp tới. Những cơn gió heo may phảng phất khiến cho người đi bộ trên đường đôi khi phải giật mình vì cái lạnh.

Sau 10 năm ở trong tù, cuối cùng thì Phác Xán Liệt cũng được trả tự do. Án tù của y vốn dĩ là 15 năm nhưng bởi vì chuyên tâm cải tạo và Ngô Thế Huân cùng với Trương Nghệ Hưng ở bên ngoài tác động không ít nên Xán Liệt được đặc xá cho 5 năm tù giam.

Hôm nay, ngày đầu được hít thở không khí tự do trong lành trở lại, Phác Xán Liệt đột nhiên có chút lạ lẫm. Điều đầu tiên mà y làm chính là trở về căn biệt thự quen thuộc rồi liên lạc với luật sư riêng. Xán Liệt đã nhờ luật sư làm sẵn một giấy chứng nhận tương đương với di chúc của y để nhượng lại toàn bộ tài sản của Phác gia cho Ngô gia. Khi đã kí kết mọi thứ xong xuôi, Xán Liệt lại liên hệ với người bên nhà đất, bán tất cả những khu biệt thự cùng với đồ đạc có giá trị trong nhà để lấy một số tiền lớn đi làm từ thiện. Nơi mà Phác Xán Liệt chọn tới làm từ thiện cũng chính là miền quê Thanh Đảo mà Biện Bạch Hiền được sinh ra.

Đất Trung Quốc vốn rộng lớn vô ngần. Xán Liệt phải đi mất một ngày , một đêm mới có thể từ Bắc Kinh đến Thanh Đảo. Y dùng tiền mua một lượng lớn bàn ghế và cơ sở vật chất khác cho các trường tiểu học và trung học ở Thanh Đảo. Y cũng quyên góp gạo, tiền, chăn ấm cho những gia đình nghèo khó để vượt qua cái lạnh mùa đông sắp tới.

Công việc hoàn tất vào chiều muộn. Phác Xán Liệt lững thững đi bộ tới một căn nhà nhỏ bên bờ sông dài. Dừng lại trước cánh cổng đã rỉ sét dưới mưa nắng của tháng năm, y đẩy nhẹ rồi bước vào. Căn nhà nằm dưới những tán cây cao lớn, yên bình trong không gian tịch mịch. Xán Liệt đứng tần ngần một lúc. Cửa nhà khóa rồi! Thầm nghĩ Biện phụ mẫu chưa về, y lại trở ra. Mục đích y đến đây chính là để nói một lời xin lỗi với cha mẹ Biện Bạch Hiền dù biết chắc sẽ không được tha thứ. Bản thân y lúc này cũng không còn tham vọng ước mong gì nhiều như ngày trước nữa.

Phác Xán Liệt hiện tại đã là một kẻ tay trắng. Không nhà, không cửa,không tiền của, y cứ như vậy mà đi bộ men theo bờ sông rồi leo lên một quả đồi lớn tĩnh lặng, tay vẫn cầm chắc một chiếc hộp.

Xán Liệt đi một đoạn nữa, cuối cùng cũng tìm tới được mộ Bạch Hiền. Ngôi mộ nằm cô độc giữa những gốc anh đào lớn không hoa. Ánh chiều tà giáng xuống một màu đỏ cam đến nhức lòng. Gió hiu hắt thổi những chiếc lá vàng úa tàn lao xao trên mặt đất.

Nhẹ nhàng quỳ gối, Phác Xán Liệt đặt chiếc hộp giấy xuống và mở ra.Gió đột nhiên trở nên rất lớn, thổi tung những con hạc giấy bay vào không trung. Một triệu con hạc này y đã đích thân gấp tặng cậu trong 10 năm ở trong tù. Xán Liệt biết ngày còn sống, Bạch Hiền rất thích gấp hạc giấy để nguyện ước.

Hôm nay, mười năm qua đi, đứng tại nơi này mà cảm xúc trong trái tim vẫn không hề thay đổi. Vẫn là sự đau đớn trong cõi lòng và nỗi day dứt, dằn vặt.

- Bạch Hiền...Anh tới rồi đây...

Xán Liệt ẩn nhẫn ngồi tựa đầu mình vào một gốc anh đào ngay bên cạnh mộ Bạch Hiền, ân cần nói, mỉm cười như đang cùng cậu trò chuyện thật sự.

- 10 năm ở trong tù, anh đều rất hối hận vì quá khứ. Nếu như ngày đó không vì hận thù, không vì cố chấp của bản thân...Có lẽ em sẽ không phải chết! Người đáng chết vốn không phải là em, mà chính là anh này.

Phác Xán Liệt cười buồn.

Người đời nói rằng thời gian giống như một phương thuốc, chữa lành hết mọi vết thương của bất cứ ai. Vậy cớ gì, năm tháng qua đi, dòng thời gian chảy xuôi như dòng nước, tại sao vết thương lòng của Phác Xán Liệt vẫn chưa hề suy giảm thậm chí ngày càng nặng nề hơn?

...

Hoàng hôn buông xuống. Không gian mờ ảo giao hòa giữa ban ngày và ban đêm. Gió vẫn hiu hắt thổi qua những gốc cây anh đào. Xán Liệt đầu óc đột nhiên choáng váng, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào hư không.

- Xán Liệt...Xán Liệt...

Bên tai văng vẳng tiếng gọi thân thuộc từ miền kí ức xa xôi dội về. Không còn phân biệt được đâu thực đâu ảo, Phác Xán Liệt đưa bàn tay lên trống ngực trái, an ủi vật thể bên trong lồng ngực rồi mỉm cười nhắm mắt lại. Y sẽ ngủ một giấc thật say. Trong giấc mộng dài, Xán Liệt trông thấy Bạch Hiền diện bộ đồ trắng tinh khiết, gương mặt xinh đẹp tựa thiên sứ, mỉm cười nhìn y :

- Xán Liệt! Đi theo em, em sẽ dắt anh tới thế giới của chúng ta...

Cậu chìa tay ra. Không đợi suy nghĩ lâu la, Phác Xán Liệt nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, cảm giác chân thật đến lạ lùng.

Gió nhè nhẹ thổi mái tóc đen tuyền của Xán Liệt rung động. Gương mặt y tựa như cánh đồng hoa lúc chiều tà, tươi đẹp và rất đỗi bình yên. Không còn một tia đau buồn nào cả.

Nước mắt long lanh nhỏ xuống đất.Mỗi khẽ cong lên thành một đường yên lành đến hoàn hảo, bàn tay đặt trên ngực trái lặng lẽ buông xuống. Ánh sáng cuối cùng vụt tắt, xung quanh chỉ còn màn đêm lạnh lẽo bao lấy không gian tịch mịch. Ngày mai, khi thức dậy, Phác Xán Liệt nhất định sẽ không còn cô độc nữa.

- Bạch Hiền, anh yêu em. Kể từ giờ phút này, vĩnh viễn không còn ai có thể chia cắt chúng ta được nữa.

Tình cảm dang dở theo thời gian hóa thành vĩnh cửu. Bụi trần và kí ức xưa chính là minh chứng hùng hồn cho tình yêu của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền. Trong giấc ngủ dài bất tận, y đã có thể ôm chặt cậu trong vòng tay, không cho cậu cơ hội rời xa thêm một lần nào nữa....

....

.

.

.

Trở lại thành phố Bắc Kinh.

Sáng sớm, gió bình thản thổi đem hơi lạnh cuối thu ngập tràn phố phường.

Mặt trời vừa mới lên sưởi ấm lại cho không gian,Lộc Hàm đã sửa soạn xong đồ đạc để chuẩn bị rời đi. Cậu chậm rãi đóng cửa rồi trả lại chìa khóa căn nhà cho người chủ chính.

- Bác Tẫn...Cháu tới để trả chìa khóa và tạm biệt bác!

Lộc Hàm mỉm cười cười lấy trong túi áo ra một chùm chìa khóa nhỏ đặt vào lòng bàn tay người phụ nữ quá trung niên. Bà tỏ ra khá ngạc nhiên, nhìn cậu không ngừng băn khoăn:

- Tiểu Lộc, cháu định rời đi đâu sao?

- Dạ! Cháu chỉ đến Bắc Kinh du lịch! Bây giờ sẽ chính thức trở về Hàn Quốc.

Cậu mỉm cười.

- Vậy sao? Đi từ sáng sớm này vất lắm cháu! Hay là nghỉ lại đến chiều hẵng rời đi. Tí nữa...biết đâu cái cậu hay tới đây đàn hát đó sẽ tới, cháu không định nói lời từ biệt sao?

Nghe bác Tẫn nhắc tới người con trai ấy, Lộc Hàm lại có chút buồn bã. Cậu hít một hơi sâu rồi lắc đầu:

- Không đâu ạ ! Cháu nghĩ rời đi vào thời điểm này là thích hợp nhất! Nếu tí nữa...anh ta có tới...phiền bác chuyển lại lời rằng anh ấy không cần phải đi tìm cháu làm gì, hãy ở lại Trung sống thật tốt và xây dựng hạnh phúc mới.

- Được! - Bác Tẫn gật đầu mỉm cười - Vậy cháu đi thượng lộ bình an.

Người phụ nữ mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.

Lộc Hàm kéo chiếc va li to đùng, bên trong chủ yếu là đựng quần áo và còn có một góc để đựng những món quà mà ngày trước Ngô Thế Huân tặng.

Mỗi lần thẳng thừng ném vứt, sau khi hắn đi mất , Lộc Hàm thường sẽ lén lút nhặt lại những món quà và bảo vệ chúng rất kĩ càng. Trước khi rời đi, cậu vẫn muốn lưu giữ chút ít về người con trai cậu đã từng yêu thương hơn cả sinh mệnh . Lưu giữ quá khứ để sau này nếu còn cơ hội gặp lại ở tương lai sẽ có thứ mà hoài niệm, ít nhất cũng có thể mỉm cười nhìn nhau mà bước đi không cần phải ngoái đầu.

....

Lộc Hàm lên một chiếc xe taxi đi thẳng tới sân bay Bắc Kinh. Suốt quãng đường đi, tâm trạng cậu có biết bao nhiêu là cảm xúc hỗn độn. Tiểu Lộc chỉ lặng lẽ ngắm nhìn những con hạc giấy và hoa cầu an của Thế Huân mà khóc. Món quà mà hắn tặng cho cậu bằng cả tấm lòng chân thành của hắn, không phải là thứ vật chất đắt tiền cao sang giống như phong cách thường ngày mà hắn yêu thích, đây là món quà giản dị mà hắn đã thức khuya dạy sớm cần mẫn làm mỗi ngày để tặng cậu.

....

.

.

.

Lộc Hàm vừa mới rời đi được một lúc thì Ngô Thế Huân tới, tay vẫn cầm một cây đàn ghi ta và hộp quà nhỏ như mọi ngày. Thấy căn nhà vắng lặng khóa ngoài, hắn có chút băn khoăn.

" Sao lại đi đâu sớm như vậy? Chẳng lẽ là lại chuyển nhà nữa sao? "

Đang định quay bánh xe rời đi thì Thế Huân đột nhiên gặp Bác Tẫn đi chợ về, trên tay còn xách theo một giỏ thức ăn. Hắn vội vàng chuyển bánh xe di chuyển đến hỏi:

- Chào bác. Có thể cho cháu biết cậu trai thuê trọ ở đây đã đi đâu rồi không? Bình thường cậu ta không có đi sớm như vậy?

Người phụ nữ nhìn lướt qua Ngô Thế Huân rồi mới từ tốn nói:

- Cậu ấy mới rời đi sáng sớm nay. Hình như là trở về Hàn Quốc . Cậu ấy có nhờ tôi chuyển lời với cậu rằng không cần phải đi tìm. Hãy cứ ở lại Trung Quốc xây dựng một hạnh phúc mới.

Ngô Thế Huân nghe xong vội vã đút chiếc hộp nhỏ vào trong túi áo, buông cả cây đàn ghi ta ở lại rồi điều khiển bánh xe lao đi. Bác Tẫn chỉ biết dùng ánh mắt buồn bã ngoái theo. Một thời gian dài ở cạnh nhà Lộc Hàm nên bác biết được tình cảm và những gì Thế Huân làm cho cậu, chỉ thắc mắc tại sao Tiểu Lộc mềm mỏng như vậy lại cứ mãi lảng tránh tình cảm chân thành kia.

...

Ngô Thế Huân không có thời gian suy nghĩ, chỉ một mạch trên chiếc xe lăn mà quyết đuổi theo Lộc Hàm. Một kẻ đi ô tô đã gần tới sân bay, hắn lúc này mới bắt đầu lọc cọc đuổi theo.

Chuyến bay của Lộc Hàm bắt đầu cất cánh vào lúc 7 giờ 30 phút.Hiện tại đã là 7 giờ đúng, chẳng còn thời gian gì mà chần chừ thêm nữa.

Lại nói đến Trương Nghệ Hưng sau khi tới nhà Thế Huân, nghe quản gia nói anh đem theo ghi ta và quà rời đi như bao ngày, chẳng thể nhịn thêm nữa mà quyết định tới căn nhà Lộc Hàm đã thuê ở . Nhưng lần này còn mang theo Tiểu Vũ. Vừa tới nơi, thấy cửa khóa ngoài,anh liền hỏi bác Tẫn. Nghe bác kể lại hết sự việc lại không khỏi đau lòng. Thế Vũ ngồi trong xe, hai tay liên tục xoa xoa vào nhau, trong lòng nó cũng không biết phải làm sao mới phải. Hạ quyết tâm, nhất định lần này phải giữ được daddy ở lại. Những ngày vừa qua đi học thanh nhạc với cậu, nó thừa biết tình cảm mà cậu đối với nó sâu sắc đến mức nào, là nhận ra con rồi nhưng vẫn chưa thể quang minh chính đại nhận. Tiểu Vũ từ trước tới giờ chưa bao giờ oán hận daddy rời bỏ mình cả. Nó chỉ có một hi vọng duy nhất là được sống trong đầy đủ tình thương của cả hai người đã sinh ra nó, mỉm cười trong một gia đình hạnh phúc mà thôi. Ước mơ nhỏ bé như vậy lẽ nào cũng không thể được?

....

Lộc Hàm ngồi trên băng ghế dài ở sân bay, lặng lẽ thở dài nhìn đồng hồ. Còn 5 phút nữa là chuyến bay của cậu sẽ cất cánh. Hướng ánh mắt vô thần nhìn vào dòng người tấp nập cố gắng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc nhưng không hề thấy. Tự cười khổ, cậu lặng lẽ lầm bầm một mình.

- Là tự mình muốn rời đi cơ mà! Làm sao có thể vì cảm xúc lưu luyến mà ngừng lại. Đi thôi! Phải đi thôi!

...

"Còn 3 phút nữa chuyến bay sẽ cất cánh. Còn thiếu một hành khách mang tên Lộc Hàm!"

Tiếng nhân viên phát trên loa vang vọng. Lộc Hàm cuối cùng cũng ngừng lại không bước đi nữa. Cậu ngồi im như thóc trên băng ghế dài mà thở dài nhìn máy bay cất cánh. Lỡ rồi! Không biết bởi vì nguyên nhân nào mà Tiểu Lộc lại không muốn đi chuyển bay này nữa. Cậu hủy và mua vé cho một chuyến bay kế tiếp vào 1 tiếng sau, tức là 8h30 sẽ cất cánh.

....

.

.

8 giờ 15 phút.

Ngô Thế Huân vẫn điên cuồng di chuyển bánh xe lăn lao đi trên vỉa hè. Hắn không biết đã đi bao lâu, chỉ biết đôi tay lăn bánh xe đã mỏi nhừ, đôi mắt cũng như hoa đi.Cuối thu trời lạnh mà sao khắp người hắn toát mồ hôi ướt đầm như tắm, nhìn vô cùng mệt nhọc.

Xe lăn chuyển tới một con đường vắng ít xe qua lại hơn. Phía trước là một khúc cua lớn. Theo trí nhớ của Ngô Thế Huân thì chỉ cần vượt qua khúc cua này, đi thêm một đoạn nữa sẽ tới sân bay.

Thời gian đúng là lạnh lẽo vì không chịu chậm lại mà chờ ai bao giờ. Đây là cơ hội cuối cùng , chính bởi vậy Thế Huân không thể để vụt mất thêm một lần nào nữa. Hắn không hề biết rằng, chính Tiểu Lộc đã tạo cơ hội, bằng không thì giờ này tới nơi, cậu có khi đã nay về đến Hàn Quốc rồi ấy chứ.

Ngô Thế Huân vẫn kiên trì điều khiển bánh xe lăn. Trong lòng dấy lên cảm giác bất an. Hắn lại cố gắng vận động hai tay không biết mệt mỏi, bánh xe cũng rã rời mà quay tít. Nếu như lúc này có đôi chân như người bình thường, hắn nhất định sẽ lao đi thật nhanh mà tìm cậu, không phải bất lực ngồi trên chiếc xe này mà đau xót.

Kia rồi. Sân bay Bắc Kinh rộng lớn với nườm nượp người qua lại.

Cả sân bay có đến bao nhiêu người, biết tìm ở đâu bây giờ? Ngô Thế Huân vẫn không biết mệt mỏi đi khắp từng ngóc ngách sân bay kiếm tìm bóng hình quen thuộc.

"Còn 7 phút nữachuyến bay sẽ cất cánh... Yêu cầu các hành khách chuẩn bị sẵn sàng...."

Tiếng của nữ nhân viên sân bay lại vang lên.

Ngô Thế Huân nghe xong không khỏi kinh ngạc. Không hiểu sao hắn lại có linh cảm Lộc Hàm vẫn đang đợi mình ở một góc nào đó mà chưa từ bỏ ý định kiếm tìm. Dù chỉ còn một giây, Thế Huân cũng nhất định phải tìm được cậu mà giữ cậu ở bên.

...

Lộc Hàm hiện tại vẫn ngồi trên băng ghế dài, bên cạnh là chiếc va li lớn. Khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay, cậu lặng lẽ thở dài rồi cười khổ. Một giọt nước mắt bất giác trào khỏi khóe mi.

Cậu đứng dậy, chậm rãi bước đi. Mỗi bước chân đều như có bao nhiêu kim đâm lên tận tim, đau đến nhức nhối tâm can. Kí ức mỗi khắc lại ùa về không ngừng.

Là ngày hắn chấp nhận từ bỏ chân thành duy nhất của cuộc đời để ở bên cạnh một người hắn không hề có tình cảm...

Nếu đó không phải là yêu?

Là ngày hắn điên cuồng quỳ gối dưới trời tuyết để xin sám hối được ở bên cạnh cậu...

Nếu đó không phải là yêu?

Là những ngày mưa gió hắn không màng đến khó khăn tới đàn hát chỉ để lấy lòng cậu.

Nếu như đó không phải là yêu?

Và là trái tim chân thành của hắn, chỉ sợ làm cậu tổn thương mà che giấu nỗi khổ riêng, chấp nhận để cậu uất hận, cả đời sống trong tội lỗi với cái danh kẻ bạc tình...

Đó chẳng lẽ không phải là tình yêu?

....

Lộc Hàm rơi nước mắt. Còn rất nhiều, rất nhiều điều nữa mà hắn không quản bản thân , hi sinh tất cả để cậu được hạnh phúc.

Cậu đang giận, là giận chính bản thân mình vì không được gặp mặt hắn và con lần cuối.

Nhưng mà...

- Lộc Hàm..mmmm...!!! Lộc Hàm..mm!!!!

Ngay khi bước đến trước cánh cửa ngăn cách với phi trường rộng lớn bên ngoài, một tiếng gọi vang lên khiến cho Tiểu Lộc chùng bước.

Cậu quay lại.

Ngô Thế Huân trên chiếc xe lăn đang không ngừng gào thét tên cậu. Tiểu Lộc càng thêm kinh ngạc khi trông thấy gương mặt tái xanh vì khó thở của hắn cùng với tấm áo đã ướt đẫm mồ hôi .

Hắn đã tự di chuyển chiếc xe lăn từ trung tâm thành phố đến tận đây để tìm cậu sao?

- Lộc Hàm...Đừng đi! Xin em đừng đi!

Ngô Thế Huân gấp gáp hét lên, giọng đã khản đặc đi còn đôi mắt chất chứa tia cầu xin.

Thế Huân mà cậu biết chưa một lần để lộ cảm xúc qua đôi mắt, lại càng chưa một lần lên tiếng khẩn thiết cầu xin ai, nhưng vì cậu, hắn sẽ vứt bỏ tất cả lòng tự trọng, sẽ vứt bỏ thói quen của bản thân để níu kéo cậu ở lại bên mình.

Bởi vì cậu chính là nguồn sống duy nhất cho hắn, mất đi cậu, liệu Ngô Thế Huân còn có thể sống giống như ngày xưa được không?

- Tiểu Lộc! Đừng đi đâu cả! Đừng rời bỏ anh__

Thế Huân vừa gào lên vừa di chuyển bánh xe lăn . Lộc Hàm trông thấy mười đầu ngón tay của hắn đã đẫm máu đỏ do ma sát với bánh xe gấp gáp đuổi theo cậu trên một quãng đường dài không biết bao nhiêu cây số. Cũng chính hắn đã lặn lội mỗi ngày không quản mưa gió chỉ đến để lấy lòng cậu,dù bị cậu phũ phàng cũng không để tâm mà càng cố gắng.....

Tại sao hắn lại yêu cậu đến như vậy ư?

Đây là một câu hỏi rất hay mà chính Ngô Thế Huân cũng không thể trả lời. Bản thân chỉ biết rằng có Lộc Hàm, hắn giống như được tiếp thêm oxi để sống sót qua ngày. Cậu giống như một phương thuốc thần kì chữa lành mọi vết thương của hắn.

" Còn 3 phút nữa chuyến bay sẽ cất cánh..."

- Về đi!

Lộc Hàm cúi mặt, cất tiếng nói rồi kéo va li quay gót. Cậu là yêu hắn, chỉ còn lại tình yêu thôi. Hận thù với hắn đã xóa bỏ hết rồi, nhưng chính cậu lại căm ghét bản thân cậu. Nhưng dù có thế nào cậu cũng không muốn nhìn lại nữa. Qúa khứ phải bỏ mặc đi để tiếp tục sống tốt ở tương lai,nhất định không được vương vấn điều gì cả. Cậu cho rằng mình không còn xứng đáng với yêu thương của hắn.

- Lộc Hàm!

- Đừng đi! Lộc Hàm!!!

- Lộc Hàm!

- Đừng rời bỏ anh, van xin em đừng rời bỏ anh__

Ngô Thế Huân điên cuồng gào thét rồi lao đến. Khung cảnh sân bay trở nên rất hỗn loạn . Các bảo vệ được huy động tối đa để trấn chỉnh an ninh và giữ Thế Huân lại.

- Bỏ ra! Các người mau bỏ ra!

- Lộc Hàm , đừng đi mà__

- Anh xin lỗi! Qúa khứ hãy bỏ đi, anh sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho tổn thương mà em phải chịu.

- Đừng đi! Đừng rời bỏ anh__

Khung cảnh sao mà quen thuộc quá! Đây chính là lần thứ hai Lộc Hàm rời bỏ Ngô Thế Huân. Hắn vẫn như vậy, vẫn mãi gào thét tên cậu. Hai bả vai bị bảo vệ giữ chặt đến cứng ngắc không thể cử động.

Thế Huân hai mắt đỏ ngầu, giọng khản đặc cả đi.

- Đừng đi mà Lộc Hàm! Đừng bỏ anh.

Sân bay trở nên hỗn loạn vô cùng.

Bất lực quá. Nếu như hắn có thể chạy bình thường, nhất định sẽ tới giữ chắc lấy cậu không cho cậu đi. Bị liệt vốn dĩ là điều bất lực như vậy. Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử bất công như vậy chứ?

Trái tim đau nhói từng đợt. Cả Ngô Thế Huân và Lộc Hàm, là ai yêu ai hơn đây? Là ai tổn thương hơn ai đây? Là ai đau đớn hơn ai đây? Duyên phận vốn dĩ trớ trêu như vậy sao?

- Lộc Hàm!

- Lộc Hàm!

- Đừng đi mà!

- Đừng rời bỏ anh!!!

Giọng nói của Ngô Thế Huân như vỡ òa theo nước mắt. Lộc Hàm khẽ quay mặt lại nhìn hắn một lần cuối trước khi bước chân qua cánh cửa phi trường.

Thế Huân với đôi mắt đẫm lệ tuyệt vọng đang không ngừng gào thét tên cậu, gương mặt hắn đã xanh xao không ít.

...

" Lệ có khi mặn, có khi ngọt

Anh ôm em trong lòng, nhẹ hôn lên đôi má.

Quay đầu nhìn vùng tuyết đã đi qua chầm chậm tan biến thành thảo nguyên.

Em cũng như anh, chưa từng có chút nào hối hận...."

Cánh cửa ngăn cách mở ra, ánh sáng lóa lên, Ngô Thế Huân trông thấy bóng Lộc Hàm khuất sau vầng sáng đến đau lòng, hai mắt đã đỏ khóc không ra nước mắt, cổ họng nghẹn cứng nói không nên lời.

" Yêu cứ triền miên, cứ triền miên

Dù vận mệnh đã định phải li biệt.

Bến bờ ngăn cách cho người mãi trôi dạt, tất cả uyển chuyển thật đẹp.

Chúng ta quá kiên cường, trời cao cũng không nhẫn tâm phản đối..."

...

Khi Lộc Hàm chuẩn bị bước đi , rời khỏi nơi này, quyết định đã hạ xuống tưởng chừng không còn ai có thể ngăn cản. Cậu nhất quyết không thể ngoái đầu một lần nào nữa cho đến khi...

Nhưng...cậu yêu hắn. Nếu cậu rời đi, hắn sẽ bị tổn thương, và Tiểu Vũ cũng vậy.

- Daddy__Daddy, người đừng đi!!!!

Tiểu Vũ từ trong đám người trong sân bay, vội vã chạy đến vấp ngã mấy lần không hề bỏ cuộc, hai bên đầu gối đã sưng vù , tìm ngắt lại vì va đập vào sàn cứng.

- Daddy!

Lộc Hàm ngoái lại.

Tiểu Vũ nhanh chóng thoát khỏi tấm kiểm soát của bảo vệ mà lao vào phi trường rộng lớn ôm lấy chân Lộc Hàm.

- Daddy! Người đừng về Hàn Quốc, người đừng giận papa nữa, trở về với con và papa đi! Con muốn có một gia đình hạnh phúc đầy đủ cả papa và daddy!

Thế Vũ òa khóc thật lớn.

Lộc Hàm đến mức này, tất cả quyết tâm hạ xuống đều bay biến. Cậu đột nhiên trở nên mềm yếu lạ lùng.

Hôm nay, cả Thế Huân và Thế Vũ đều muốn cậu ở lại, vậy thì, ra đi chẳng phải là rất tàn nhẫn sao?

Máy bay cất cánh lên trời cao. Không kịp nữa rồi, lại lỡ một chuyến bay nữa, nhưng không hề lỡ chút hạnh phúc nào.

Cậu ôm lấy Tiểu Vũ, gật đầu:

- Được! Daddy không đi nữa, daddy ở lại với Tiểu Vũ thôi.

Cậu nắm tay thằng bé rời khỏi phi trường, đứng trước mặt Thế Huân.

- Em ở đây để cho anh một cơ hội cuối cùng! Hãy nói tất cả những gì anh muốn nói đi.

- Lộc Hàm! Anh yêu em và xin lỗi em rất nhiều! Hãy tha thứ cho những lỗi lầm của anh! Anh...

Chưa để Ngô Thế Huân nói hết câu, Lộc Hàm đã ngồi xuống đối diện với hắn, đưa tay kéo khuôn mặt hắn sát với mình và tựa bờ môi ngọt ngào lên môi hắn, không một chút giả dối.

- Tiểu Vũ, trẻ con không được nhìn! - Trương Nghệ Hưng đứng đằng sau đưa hai tay bịt mắt thằng bé lại rồi mỉm cười hạnh phúc.

Ngô Thế Huân vòng tay ôm lấy gáy Lộc Hàm thật chặt để nụ hôn sâu hơn. 10 đầu ngón tay trầy xước rướm máu cũng không còn cảm thấy đau đớn, ngược lại còn rất tuyệt vời. Vị ngọt nơi đầu lưỡi của Tiểu Lộc khiến hắn mê man không nỡ dứt khỏi. Hai chiếc lưỡi cứ quyện lấy nhau, môi kề môi, ngọt ngào không sao kể siết.

Mọi người trong sân bay trở nên thích thú. Người nào người nấy đều vỗ tay chúc mừng , không khí trở nên rộn ràng hẳn.

Ngô Thế Huân lấy trong túi áo ra chiếc hộp có nhẫn cưới của hai người. Cầm chiếc nhẫn bạc đính kim cương lấp lánh lên, hắn nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cậu.

- Lộc Hàm...Chiếc nhẫn này chính là minh chứng cho tình yêu của anh và em.

Nói xong, lại kéo Lộc Hàm vào một nụ hôn nồng nàn.

" Tình thâm chớp mắt sẽ vạn năm

Bao lần luân hồi yêu thương bất diệt.

Đem tháng năm dệt thành thảm đỏ minh chứng giới hạn của đôi ta.

Một câu đau lòng lưu giữ mãi vạn năm

Lời thề hẹn dài lâu hơn cả sự vĩnh cửu

Nếu không có bãi bể nương dâu, chân tình sao có thể hiện hữu?"

...

- Lộc Hàm, anh chỉ có một tấm chân tình đã trao đi mất, đời này kiếp này, kiếp sau hay ngàn kiếp sau nữa cũng nhất định đầu thai chung một lượt, nguyện cùng em yêu thương đến tàn đời gió.

Kì thực, cuộc đời của gió không bao giờ có hồi kết. Gió tắt ở nơi này sẽ lại lập tức hiện hữu ở nơi khác, không bao giờ lụi tàn theo thời gian. Tình yêu của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm từ nay về sau cũng sẽ trường tồn bất diệt như cuộc đời của gió, vĩnh viễn bùng cháy không bao giờ có dấu hiệu lụi tàn...

Không phải là sự lãng mạn thông thường.

Không phải là một mối tình bình thường.

Vượt qua không gian.

Vượt qua thiên địa.

Một lí do để ta chờ đợi....

...

---------------END -------------

Au: Fic cũng đã đi đến chương cuối cùng rồi, cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã theo dõi tớ cũng như fanfic của tớ. Chương cuối, tớ chỉ có một mong muốn được nghe nhận xét tổng quan của mọi người về bộ Chân tình này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip