Chương 5 - giải thoát

Chương 5: giải thoát:

" Bình sinh trời đã ban số phận bất hạnh. Cuộc sống của Lộc Hàm ngập tràn bế tắc không có lối thoát. Ngô Thế Huân, nếu như là ánh sáng, xin anh hãy đến và giải cứu cậu khỏi chốn tăm tối này...."

3 tiếng trước thời điểm...

Phác Xán Liệt tới bar trong lúc chứa sẵn một bụng bực tức của cả ngày, hiện tại chỉ muốn trút hết, vứt hết ra cho nhẹ lòng nên mới tìm đến chốn đây để giải tỏa tâm trạng. Khoảnh khắc nhìn kẻ khác thống khổ rên rỉ, khóc lóc dưới thân mình, ấy mới được gọi là hạnh phúc trong mắt của Phác Xán Liệt.

Vừa đến nơi , y đã hùng hổ đòi Lộc Hàm, còn gọi thêm nhiều dụng cụ SM vào phòng nữa, mục đích cũng là muốn thí tất cả lên thân cậu. Con người sở hữu vẻ anh tuấn ,cuốn hút là vậy, đến cả hơi thở của Xán Liệt cũng có thể làm cho phái nữ điêu đứng. Nhưng thật đáng tiếc! kẻ có gương mặt đẹp tựa nam thần như vậy lại là một con quỷ đội lốt người, một con quỷ không có tình thương.

Kim Mân Thạc vừa sợ uy danh to lớn của Phác Xán Liệt, lại rất hám số tiền mà y  bỏ ra cho hơn hai tiếng hành xác Lộc Hàm mới vội vàng đồng ý ngay, không thèm đoái hoài gì đến tình cảnh hiện giờ của cậu. Trên người Tiểu Lộc bây giờ đầy đủ những vết thương, nặng nhẹ đều có cả. Chưa đầy 30 phút trước còn bị người ta coi như "đồ chơi tình dục", đến lúc này vẫn chưa được buông tha, lại bị kéo vào một cuộc chơi mới.Cậu thật chỉ muốn chết quách cho xong, nhưng nghĩ đến mối thù cho bố mẹ còn chưa trả được lại không đành ra đi đơn thuần như vậy.

Phác Xán Liệt vừa đưa Lộc Hàm vào phòng đã ném cậu lên giường. Không cần dây dưa môi hôn lâu la chỉ tốn thời gian ,y thẳng thừng chiếm lấy cậu một cách điên cuồng, tàn bạo hơn bao giờ hết. Không bao giờ cần quan tâm tới cảm thụ của người bên dưới, Xán Liệt tựa hồ như một kẻ sắt đá không có trái tim vậy. Thực ra, y đã đem trái tim mình trao cho một kẻ, cũng đem hết tình thương mình trao cho kẻ đó, bây giờ bản thân mới hóa ra cũng thật đáng thương.

Lộc Hàm ngậm đắng ,nuốt cay, ôm nhục nhã vào lòng ra sức chịu đựng. Cậu không biết làm gì ngoài việc khóc và khóc, còn Phác Xán Liệt vẫn chỉ chú trọng đến việc đàn áp lên thân người kia đến khi phải phát ra những tiếng rên rỉ dâm mĩ dưới thân mình mới thôi. Nhưng dù cho Xán Liệt có cố gắng gia tăng kích thích như thế nào thì Lộc Hàm vẫn kiên quyết không phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào cả.

Ương bướng, cứng đầu, và đầy lòng tự trọng. Phác Xán Liệt căm ghét con người như vậy!

– Còn chút tôn nghiêm nào đâu mà cố giữ làm gì? – Xán Liệt đột nhiên quát lớn lên rồi thẳng tay giáng một lực vào mặt Lộc Hàm – Mày cũng giống như kẻ đó, ngu ngốc, khó bảo! Không nghe lời tao sao? Tao sẽ cho những kẻ như vậy chịu đau thương đến chết!

" Kẻ đó" mà Phác Xán Liệt vừa nhắc đến rốt cục là ai mà khiến cho y nổi nóng như vậy? Có phải cũng là một cậu trai có thân phận nhỏ bé như Lộc Hàm , cũng sở hữu một lòng tự tôn cao đến nỗi y không thể khuất phục được? Giận cá chém thớt! Không bức được người này lại trút giận sang người khác. Phác Xán Liệt, y không phải người quân tử, suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ giàu sang nhưng lòng dạ tiểu nhân hẹp hòi. Không đáng để người khác phục.

Xán Liệt sau một hồi quát tháo điên loạn liền lôi Lộc Hàm xuống dưới đất, lật úp cậu lại rồi dùng roi da quất liên tiếp. Cậu bị đánh cho nhừ tử, ngất đi rồi vẫn không được buông tha. Với lấy bình nước nhỏ để trên bàn, Xán Liệt tạt thẳng vào mặt Lộc Hàm, dùng một chân đá đá vào bụng cho cậu tỉnh lại.

Tiểu Lộc vừa mới hé mở mí mắt nặng trĩu liền bị y túm lấy tóc lôi ra giữa phòng. Cậu bất giác rên rỉ đau đớn khi bị y đạp vào những vết thương, hai tay vô thức chắp lại tỏ ý van xin. Xán Liệt mặc kệ, coi như không nhìn thấy gì, tiếp tục dùng dương cụ giả khổng lồ nhất mà cắm thẳng vào hậu huyệt của cậu. Thứ đồ kia được y đặt cho hoạt động ở mức độ mạnh nhất, liên tục rung lên bần bật, ngày càng tiến sâu vào trong động nhỏ. Gai của dương cụ giả cào xước hết vách động non mềm bên trong Lộc Hàm, cả thân thể cậu cũng như rung lên từng đợt theo hoạt động của thứ biến thái kia. Huyệt đạo vốn đã có rất nhiều tổn thương, nay chịu thêm càng nặng hơn khiến huyết dịch cứ thế trào ra không ngừng.

Phác Xán Liệt bình thản để Lộc Hàm thống khổ nằm đó, còn mình lặng lẽ bật lửa đốt một cây nến to. Được một lúc đến khi dịch nến bắt đầu chảy, y mới từ tốn rút thứ dương cụ kia ra khỏi mật đạo của Lộc Hàm, thích thú nhìn máu đỏ rỉ ra trên nền gạch.

Xán Liệt đưa cây nến còn nóng bỏng vào bên trong huyệt đạo đã bị khuếch trướng không khép lại được. Lộc Hàm cảm nhận dịch nến chảy vào những vết thương bên trong mình, đau đớn lũ lượt ào đến. Cây nến dài bằng một gang tay cháy hết, dịch đọng lại nơi nội bích cùng với huyết đỏ. Lộc Hàm khóc như kẻ điên. Có lẽ đây là loại cực hình đáng sợ nhất trong những thứ cậu đã từng chịu trước đây.

Chưa dừng lại ở đó, Phác Xán Liệt để Lộc Hàm nằm nghiêng ra, dùng hai chân mình ghì chặt một bên đùi cậu, chân bên kia của cậu liền đem đặt lên vai mình, tư thế vô cùng khó coi. Xán Liệt dùng một máy xăm nhỏ , khắc lên vùng đùi non của cậu. Mũi xăm nhọn hoắt nhấn sâu vào da thịt bật máu , khắc thành bốn chữ : "Đồ chơi tình dục" . Lộc Hàm không chịu nổi đau đớn, chỉ biết khóc ròng đưa bàn tay cào cấu tấm lưng của kẻ kia.

Phác Xán Liệt mặc kệ Tiểu Lộc có đau đến chết, hất tay cậu ra rồi lại dùng cường quyền đả vào mặt. Lộc Hàm gắng sức bò đi thì lại bị y nắm lấy cổ chân kéo về chỗ cũ.

– AAAAAAAAAAA!!!.....

Cậu thét lớn, tiếng thét đầy đau đớn , ai oán khi nam căn của Xán Liệt một lần nữa đâm sâu vào hậu đình. Y điên loạn dùng "vũ khí" của mình mà xỏ xiên bừa bãi bên trong,thỏa mãn dục vọng siêu cường của mình. Còn cậu...Không còn hơi sức mà chống cự nữa. Bên trong Lộc Hàm được lấp đầy bởi bạch trọc, dịch nến và máu. Phác Xán Liệt kết thúc cuộc chơi bằng một khoản tiền lớn để lại trên giường ngủ rồi bỏ đi, không màng đến sống chết của Tiểu Lộc.

Căn phòng trở lại im lặng. Lộc Hàm nằm bất động trên nền đất, đôi mắt thất thần vẫn mở lớn, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Lồng ngực nâng lên hạ xuống một cách khó khăn, đến thở thôi mà cậu cũng còn thấy đau đớn ngập tràn. Ngón tay khẽ động, Lộc Hàm muốn trở mình một chút mà không được. Toàn thân đau đến tê liệt. Hận? Tủi nhục? Không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của Tiểu Lộc nữa.

Chiếc xe của Xán Liệt vừa rời đi cũng là khi xe của Ngô Thế Huân đến. Ba ngày qua hắn ở Hàn Quốc thực hiện nhiệm vụ giao dịch những món hàng lớn của tổ chức, vừa mới trở về Trung Quốc là muốn tới gặp Lộc Hàm ngay. Ngày hôm nay, Thế Huân đã có quyết định cho ý nghĩ đã từng trăn trở từ rất nhiều ngày trước.

Ngô Thế Huân tiến vào bar, theo sau còn có hai tên vệ sĩ cao lớn xách theo hai va – li tiền, chưa thể hiểu được số tiền này đển làm gì nữa. Mân Thạc cùng đám đàn em đã đợi sẵn ở cửa, với y, chậm trễ một giây chính là một giây mạng sống của y khó giữ.

– Lộc Hàm đâu rồi? – Thế Huân hỏi thẳng vào vấn đề chính. Vừa nghe hắn hỏi về Tiểu Lộc, Kim Mân Thạc mới sực nhớ cậu vừa bị Phác Xán Liệt hành hạ, hiện tại bản thân không biết ra sao nữa, liền cố ý làng tránh nói sang vấn đề khác.

– Lộc Hàm đâu rồi? – Ngô Thế Huân lập tức nghi ngờ khi thấy những biểu hiện trên gương mặt của Kim Mân Thạc. Với đôi mắt tinh tường của mình, hắn đã đoán biết được Lộc Hàm gặp chuyện gì đó không lành.

Thế Huân cau mày rút ra khẩu súng trong túi áo súng :

– Mau đưa Lộc Hàm ra đây, mày đã làm gì rồi? Không hiểu tiếng người sao?

Hắn quát lớn.

Kim Mân Thạc buộc phải sai hai MB bên trong đưa Lộc Hàm ra ngoài. Bản thân y còn chưa biết cậu thành ra như nào, nhưng nếu qua tay của Phác Xán Liệt, chắc chắn là không thể lành lặn.

Lộc Hàm cuối cùng cũng được đưa ra ngoài trong con mắt kinh hãi của tất cả mọi người. Cậu hiện tại không thể đi được, mỗi MB phải khoác một tay để dìu ra, hai chân thậm chí không vững trên mặt đất mà phải kéo lê trên nền nhà. Chiếc áo sơ mi và boxer tuy mới được thay nhưng máu từ những vết thương đã ra ướt đẫm.

– Lộc Hàm?Sao vậy? Là kẻ nào đã khiến em ra nông nỗi này? – Ngô Thế Huân vội vàng đỡ lấy cậu, ánh mắt ngập tràn thương xót.

Nhìn tình trạng hiện tại của Tiểu Lộc, Thế Huân dường như đã hiểu ra chuyện gì, liền hướng ánh mắt giận giữ về phía Kim Mân Thạc.

– Trong bar có chơi " SM" sao?

Hắn gằn giọng hỏi.

Mân Thạc nhìn Ngô Thế Huân giận giữ, chân tay bủn rủn như sắp ngất đến nơi. Y vội vàng quỳ rạp dưới chân Thế Huân , dập đầu dưới đất và tự nhận lỗi:

– Đại ca! Em biết lỗi, em sai, em sai!!!

Ngô Thế Huân như phát điên, hắn lại gầm lên:

– Mày không có não sao mà hành xử ngu thế? Làm nghề này lâu năm rồi mà không biết "SM" chỉ giới hạn độ tuổi từ 20 trở lên à? 20 tuổi còn chưa chắc đã chịu được huống hồ Lộc Hàm chỉ mới có 15 tuổi. Ngu thì hôm nay chết cho kiếp sau khôn lại!

Thế Huân rút súng định bắn Kim Mân Thạc thì Lộc Hàm trong vòng tay bỗng nhiên ho lên dữ dội. Nhiều ngày nay cậu đã không ăn uống được gì, ho khan càng khiến cho cổ họng đau rát, những tiếng "ô...ê" giờ đây cũng trở nên khàn đục.

Vội vàng ôm lấy Tiểu Lộc,Ngô Thế Huân dùng tay vỗ vỗ vào lưng cậu:

– Lộc Hàm ngoan! Đừng sợ gì cả! Anh sẽ đưa em đi bây giờ đây!

Nghe thấy chất giọng trầm trầm quen thuộc, lại cảm nhận được mùi hương hoa cỏ thực dễ chịu nên cậu nhận ra ngay là Thế Huân. Lộc Hàm đã khóc rất nhiều và túm chặt lấy vạt áo hắn, hắn biết cậu đã sợ hãi đến mức độ nào.

Thế Huân lệnh cho hai MB đưa Lộc Hàm đi ăn chút gì đó, còn mình thì tiếp tục tính sổ với tên Kim Mân Thạc kia.

– Đại ca! Đại ca xin tha mạng, xin tha mạng! Từ nay em chừa, em chừa rồi! – Mân Thạc cảm nhận họng súng kề sát thái dương mình, mồ hôi hột túa ra như tắm, y run lẩy bẩy như cầy sấy. Nếu yếu tim có lẽ đã ngã lăn ra đất mà chết chứ không đùa.

Thế Huân đã định bóp cò, nhưng nghĩ lại kẻ kia đã có nhiều công với tổ chức, ít nhiều vẫn còn có giá trị lợi dụng liền thu súng lại:

– Bỏ đi! Nể tình mày có công với tổ chức nên tao tạm tha cho cái mạng khốn này. Cầm lấy số tiền kia rồi giao Lộc Hàm cho tao, coi như tao chuộc thằng bé.

Kim Mân Thạc được tha như từ cõi chết trở về, sao mà có gan lớn dám nhận số tiền kia, hậu quả về sau thực khó lường.

– Đại ca cứ đưa Lộc Hàm đi.Khoản tiền kia em không dám nhận! – Y tuy tham lam nhưng cũng rất thông minh, biết tính toán trước sau để dễ bề rút khi cần thiết.

Ngô Thế Huân cũng không phải người tầm thường, hắn đương nhiên là đã tính trước đến tình huống này. Y không nhận, vậy hắn ép y nhận.

– Tiền mà còn không lấy? Chê ít sao? Muốn nhận hay muốn chết?

– Dạ không chết! Em nhận,em nhận. Đại ca, em xin nhận.

Kim Mân Thạc vội vàng ôm lấy va – li tiền để tránh trọc tức Thế Huân thêm. Phiền toái về sau đành tìm cách tự gánh vậy, cứ giữ lấy cái mạng trước đã.

Vừa lúc mọi chuyện êm xuôi thì một trong hai MB từ phòng riêng chạy ra, bộ dạng vô cùng hoảng hốt:

– Lộc Hàm không ăn được gì nhiều ngày nay rồi! Hễ cứ ăn lại nôn ra rất nhiều máu, em thực tình không dám cho cậu ta ăn nữa...

Ngô Thế Huân, Kim Mân Thạc cùng đám đàn em vội vàng chạy vào phòng. Một MB vẫn đang ngồi yên đỡ lấy Lộc Hàm cho cậu khỏi ngã gục. Trên sàn nhà bao nhiêu là máu đỏ cùng cháo trắng.

Thế Huân vội vàng tiến tới đỡ lấy Tiểu Lộc rồi cho cậu ăn cháo. Lộc Hàm ăn được ba thìa cháo . Hắn lại ôm lấy cậu. Cậu ở trong vòng tay hắn mơ mơ màng màng không rõ đâu là mộng cảnh đâu là thực cảnh, trong đầu chỉ toàn thảm cảnh mình bị ngược đãi, người cứ run bần bật lên.

Ngô Thế Huân bất chợt cảm thấy lồng ngực của mình có chút gì đó ướt át mà nhớp nháp quá. Hắn đẩy Lộc Hàm ra một chút thì phát hiện lồng ngực mình đã đẫm máu tươi của cậu từ bao giờ.

Tiểu Lộc không hiểu vì nguyên căn gì mà lại nôn ra nhiều máu tới như vậy. Ngoài máu từ miệng thì máu mũi cũng liên tục chảy ra, bộ dạng rất thảm.

Bế bổng Lộc Hàm lên, Ngô Thế Huân gấp gáp đi ra xe riêng.

– Mau lên, lái xe đến bệnh viện Bắc Kinh, không được chậm trễ.

Hắn ra lệnh cho hai tên vệ sĩ lái xe thật nhanh đến bệnh viện. Ôm chặt Lộc Hàm trong vòng tay , lo lắng thì có lo lắng thật nhưng vẫn không thể giấu nổi chút cảm giác mãn nguyện.

" Vóc người nhỏ bé như này ta ôm rất vừa tay. Thực lòng là từ hôm đầu gặp mặt, em đã cảm hóa trái tim ta rất nhanh, ta đã lưu lại cảm tình rất hảo. Có phải...Tiểu Lộc sinh ra là để dành cho Ngô Thế Huân này không?"

...

.

.

.

Chiếc xe lao đi vun vút trên lòng đường Bắc Kinh rộng lớn.

Tuyết rơi trắng trời.

Đêm lạnh, hành lang bệnh viện vắng ngắt.

Ngô Thế Huân hiện tại đang ngồi đăm chiêu trước cửa phòng cấp cứu, tâm trạng nặng trĩu. Thực không ngờ được Lộc Hàm lại bị thương nặng tới vậy, uất hận kẻ nào đã biến cậu ra nông nỗi này.

Nhớ lại khi nãy trao đổi với bác sĩ chuyên khoa. Ông đã nói Lộc Hàm thật sự bị thương nặng vô cùng, nếu đưa đến muốn chút nữa có thế sẽ mất mạng ngay. Nơi hậu huyệt bị rách, thành vách non cũng bị vật nhọn cào xước xém nát. Sâu bên trong còn bị bỏng nặng, máu tụ rồi mưng mủ, rất nhiều dịch nến chưa được lấy ra. Tiến hành thanh tẩy cho cậu trước khi phẫu thuật mà các y tá cũng phải thấy đau lòng. Khắp người không có chỗ nào là không có vết thương. Lưng và ngực còn rất nhiều vết đánh đập tàn nhẫn. Nơi riêng tư mới thật sự tội nghiệp! Huyết đỏ cứ trào ra cùng dịch mủ vô cùng nhớp nháp rất đáng sợ. Nhiều ngày liên tiếp không ăn uống gì lại cộng thêm bị cưỡng bức, Lộc Hàm hiện tại sức cùng lực kiệt, cậu vì quá kinh hãi mới dẫn đến tình trạng nôn ra máu như vừa rồi.

Từng giờ từng phút trước cửa phòng cấp cứu mà thần kinh của Thế Huân căng như chão, hai tay đan vào nhau, chân mày lộ rõ sự căng thẳng. Không hiểu sao hắn lại có tình cảm đặc biệt với Lộc Hàm như vậy. Con người một khi gặp được nhân duyên thực sự của đời mình ắt hẳn bản tính cũng sẽ dời đổi, quan trọng là ít hay nhiều thôi. Nhớ lại bản thân mình khi 15 tuổi. Sống trong một gia đình sung túc giàu sang, được ăn no mặc đủ, chưa bao giờ biết đến đói khổ là gì. Khác với Tiểu Lộc bây giờ! Cũng 15 tuổi nhưng cậu ngay từ nhỏ,khi gia đình phá sản đã phải cùng bố mẹ bươn trải kiếm sống qua ngày, chưa bao giờ biết đến cuộc sống giàu có, hạnh phúc là như thế nào. Đã vậy giờ thành kẻ không nhà không cửa, cô đơn lạc lõng giữa thế gian, cả thân thể không biết bị người khác làm nhục bao nhiêu lần rồi.

Cậu vô tội, nhưng lại bị người ta làm cho có tội. Ông trời liệu có động lòng thương mà ban cho mệnh lớn vượt qua ải tử này?

———-END CHƯƠNG 5————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip