Chương 7+8: Chuyện yêu

Chương 7:

'' Mỗi người đều có một câu chuyện tình yêu riêng. Và mỗi câu chuyện tình yêu đều có những cung bậc cảm xúc khác biệt. Một tình yêu hoàn hảo không phải chỉ toàn vị ngọt lịm của đường mật, mà phải chứa tất cả tứ vị : chua, xót,đắng,cay. Tình yêu sẽ không bao giờ trưởng thành nếu như không từng trải qua những sóng gió hoạn nạn.''

Trương Nghệ Hưng từ từ tháo bỏ lớp vải băng quanh mắt của Lộc Hàm. Đến khi không còn cảm nhận có một thứ vướng víu che khuất tầm nhìn của mình, Tiểu Lộc mới từ từ mở đôi mắt. Hàng mi cong khẽ rung lên đón nhận những tia nắng ấm áp tràn vào đồng tử, cậu đưa tay dụi dụi mắt cho tỉnh. Nhìn Lộc Hàm không khác gì một búp bê sống, từng cử chỉ, động tác thu vào tầm mắt Ngô Thế Huân đều yêu kiều một cách lạ lùng. ''Yêu kiều'' dường như không phải là từ ngữ dành cho nam nhân, nhưng đối với Tiểu Lộc thì hoàn toàn có thể dùng từ ấy. Khoảnh khắc đôi mắt nâu to tròn, trong như hồ nước song sinh mở ra, Ngô Thế Huân bỗng nhiên cảm thấy trống ngực xao xuyến mà không rõ nguyên cớ.Cảm giác này hắn chưa từng trải qua trước đây, lạ nhưng cũng rất quen. Hắn nuốt nước bọt khan, người đột nhiên cứng đờ lại như một khúc gỗ. Nhìn Lộc Hàm hệt như thiên thần vậy! Phải chăng nếu có thêm đôi cánh, cậu sẽ hóa thần tiên thực không? Đã mất khá nhiều thời gian mà Thế Huân vẫn ngây người ra, mãi đến khi bị Trương Nghệ Hưng đứng kế bên huých khuỷu tay vào người thì hắn mới chịu tỉnh.

Lộc Hàm nãy giờ vẫn ngơ ngác nhìn hai nam nhân trước mặt mình. Cậu hiện tại vẫn chưa thể phân biệt được đâu là Thế Huân nữa. Một người thì nhìn hiền lành ấm áp, người kia nhìn lạnh như băng, nhưng lại sở hữu sức cuốn hút lạ lùng. Rốt cục là hai người hai vẻ, không thể nhận biết.

Người hay vui nói pha trò như Trương Nghệ Hưng vốn không thích bầu không khí yên lặng như lúc này nên mới cất tiếng:

- Chào em.Anh là Nghệ Hưng. Còn người bên đấy chính là Ngô Thế Huân.

Bởi vì Thế Huân mãi không lên tiếng Nghệ Hưng mới buộc phải giới thiệu.

Não bộ lập tức phân tích. Trương Nghệ Hưng? Phải rồi! Là bạn thân của Thế Huân và cũng chính bác sĩ hàng ngày thay băng, thoa thuốc cho cậu. Những ngày trước đây, cậu đã từng nghe Ngô Thế Huân kể rất nhiều về anh nên cũng thầm nể phục con người táo bạo dám nghĩ, dám làm, dám theo đuổi ước mơ.

- Cảm ơn anh rất nhiều vì ca phẫu thuật.

Lộc Hàm mỉm cười nói với Nghệ Hưng. Nhờ có Thế Huân mà cậu hiện giờ có thể nói và vận dụng từ ngữ rất tốt, rất đúng ngữ cảnh.

- Không cần quá khách sáo. Nhiệm vụ của bác sĩ chính là cứu người mà.

- Trương Nghệ Hưng mỉm cười

- Người em nên cảm ơn là Thế Huân này, cậu ta đã tìm đủ mọi cách triệu hồi anh để phẫu thuật cho em. Còn là người lo lắng cho em nhất đó.

Lộc Hàm hướng ánh mắt về phía Thế Huân - nam nhân có gương mặt lạnh lùng đầy sức quyến rũ theo nhận xét của cậu khi nãy. Qủa thực rất anh tuấn, còn hơn cả những tưởng tượng của cậu nữa. Nếu như một bức tượng đẹp là tuyệt tác của giai nhân, thì hắn cũng chính là tuyệt tác của tạo hóa. Từng đường nét trên gương mặt không thể phủ nhận là vô cùng hoàn hảo, đạt tỉ lệ chuẩn không thể chê trách vào đâu được.

- Thế Huân...Cảm ơn anh...

Tiểu Lộc cất tiếng trong veo. Câu nói này cậu thực sự đã muốn thốt ra từ rất nhiều ngày trước nhưng lại kìm nén đến nỗi hôm nay mới chịu lên tiếng.

Ngô Thế Huân nghe Lộc Hàm gọi mình. Xúc cảm tự nhiên trào dâng, hắn như bị nam châm hút, đột nhiên nhào tới ôm chầm lấy cậu thực lâu. Lộc Hàm chỉ biết yên lặng để cho hắn ôm, không nói gì thêm cả. Mãi đến khi Nghệ Hưng cho tay lên giả vờ ho khan một vài cái, Thế Huân mới giật mình buông ra. Tiểu Lộc cười ngượng nghịu, còn hắn khẽ lườm Trương Nghệ Hưng một cái.

- Cậu có thể cho Lộc Hàm xuất viện được rồi.Theo tôi thấy thì tình hình sức khỏe của Lộc Hàm đã có chuyển biến rất tốt.

Thế Huân mặc dù muốn đưa Tiểu Lộc về nhà mình ngay và luôn, nhưng lại sợ sức khỏe cậu chưa thực sự ổn. Nếu như còn biến chứng sẽ rất không hay.

Dường như nhận ra sự phân vân rõ rệt trong đáy mắt của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm mới mỉm cười nhìn hắn:

- Đừng lo, em ổn rồi!

Thế Huân vẫn không tin.

Lộc Hàm chần chừ một chút rồi đột nhiên vịn thành giường muốn đứng dậy. Nằm nghỉ lâu ngày bây giờ mới được đứng trở lại trên đôi chân của mình, cậu chợt có chút không quen, còn đứng không vững nữa.

Ngô Thế Huân đỡ lấy Lộc Hàm, lo lắng nhìn cậu:

- Đấy! Xem em kìa, đến đứng còn chưa vững mà đòi xuất viện là sao?

Hắn nạt yêu.

Tiểu Lộc tròn mắt nhìn Thế Huân rồi lại cúi gằm mặt xuống. Trương Nghệ Hưng đứng bên cạnh, khẽ huých tay vào người bạn mình, gật đầu ý nói xuất viện được rồi.

Thế Huân lưỡng lự một chút, không nói không rằng liền bế bổng Lộc Hàm lên kiểu bế công chúa:

- Được rồi, vậy anh làm thủ tục xuất viện cho em. - Quay sang Nghệ Hưng – Phiền cậu dọn đồ cho Tiểu Lộc hộ tôi nhé.

Ngô Thế Huân bế Lộc Hàm ra khỏi phòng. Tiểu Lộc không quen được bế như thế này, bối rối, mặt mũi cứ thế đỏ hết cả lên. Mọi người nhìn vào với ánh mắt hiếu kì, có người lại thích thú cười híp cả mắt. Một đôi nam nữ đi qua, Tiểu Lộc còn nghe được tiếng nhõng nhẽo của cô gái vòi vĩnh chàng trai: "Anh~ Em cũng muốn được bế như thế!"

Thế Huân cứ vậy bế Lộc Hàm ra chỗ làm thủ tục xuất viện. Để cậu ngồi trên băng ghế gần đó:"Ngồi đây đợi anh một chút,anh làm thủ tục xuất viện xong sẽ quay lại ngay!" rồi mới đi.

Ngô Thế Huân cầm giấy xuất viện cho Tiểu Lộc, nghe lời bác sĩ dặn dò một chút rồi quay trở lại.

- Được rồi.Vậy là em được xuất viện, bây giờ chúng ta về thôi!

Thế Huân lại định bế Lộc Hàm như khi nãy thì bị cậu ngăn lại:

- Không cần đâu.Em tự đi được mà!

Hắn lại nhăn mặt:

- Xem kìa,ai nói tự đi đi được chứ. Anh muốn bế thì để cho anh bế. Ngoan rồi anh thương ~

Tiểu Lộc đột nhiên thấy không quen. Trước đây, người ta chưa bao giờ nói với cậu những lời ngọt ngào như vậy. Cậu lại đỏ mặt vì ngượng ngùng. Ngô Thế Huân cứ vậy bế Lộc Hàm ra hẳn bãi đỗ xe. Đặt cậu ngồi trong ô tô rồi  hắn mới nhận lấy tất cả đồ đạc từ tay Trương Nghệ Hưng đặt vào xe.

- Cảm ơn cậu rất nhiều, Nghệ Hưng.

- Không có gì đâu. Bởi vì chúng ta là bạn mà.– Nghệ Hưng vỗ vai Thế Huân cười cười.

Đến khi vào xe, Ngô Thế Huân vẫn còn nhận được cái vẫy chào đầy ẩn ý của Trương Nghê Hưng.

Không khí trong xe rất yên lặng, ngoại trừ tiếng nhạc nhẹ nhàng vẫn phát ra đều đều thì không có bất cứ âm thanh nào cả. Lộc Hàm cứ vặn vẹo hai tay, thi thoảng lại liếc nhìn Thế Huân đang tập trung lái xe. Hắn đương nhiên là biết rõ những hành động của cậu vừa rồi, chỉ là chưa muốn nói thôi. Bầu không khí quá ngột ngạt. Lộc Hàm liền cất tiếng lí nhí mở lời.

- Anh__định đưa em đi đâu vậy?

- Em nghĩ còn đi đâu ngoài về nhà?- Thế Huân đáp gọn lỏn.

Tiểu Lộc yên lặng một chút rồi lại hỏi:

- E...Em làm gì có nhà mà về?

- Nhà anh! Em từ nay sẽ ở cùng anh.

Thế Huân trả lời, vẫn tập trung lái xe.

Lộc Hàm lại yên lặng. Ngô Thế Huân chưa hỏi ý kiến cậu mà đã tự cho mình cái quyền đem cậu về sống chung sao. Suy đi tính lại một hồi, đúng là Thế Huân đã cứu Tiểu Lộc thật, đối với cậu như vậy...Có lẽ hắn là người tốt?

- Sao thế? Em không bằng lòng?- Thế Huân chợt hỏi khi thấy Lộc Hàm cứ cúi gằm mặt.

- A không! Không có! Em bằng lòng mà.

Cậu ban đầu nói rõ to, sau cứ nhỏ dần, đến hai chữ cuối thì không nghe thấy nữa.

Thế Huân mặc dù thừa biết câu trả lời của Lộc Hàm, nhưng vẫn cố gắng hỏi lại.

- Em nói gì nhỏ quá vậy?Anh không nghe rõ.

- Em bằng lòng.

Tiểu Lộc nhắc lại.

Ngô Thế Huân sung sướng mỉm cười. Lộc Hàm dường như đã thấy được ý cười đó của Thế Huân.

"Rõ thật đáng ghét! Biết mình không nhà không cửa, đối tốt với mình như vậy, còn cố tình bày trò bắt nạt mình!"

Lộc Hàm thầm nghĩ, khó chịu quay mặt đi. Bởi vì kính xe màu đen, được làm bằng thủy tinh màu nên Tiểu Lộc không thể thấy khung cảnh bên ngoài như thế nào.

Xe đột nhiên dừng lại. Thế Huân mở cửa xe bên mình ra, rồi lại bước sang bên Lộc Hàm, lịch thiệp mở cửa xe cho cậu.

- Đến nơi rồi! Anh đưa em đi chơi.

Lộc Hàm vẫn ngồi lì trên xe không chịu xuống.

- Sao vậy?Ngoài này thú vị lắm. Không xuống anh đi trước mất, ở đây một mình sẽ cô đơn lắm đó!

Mặc dù Thế Huân đứng chắn khuất nhưng Tiểu Lộc vẫn nhìn thấy khung cảnh tươi đẹp bên ngoài. Cậu không thể nén nổi tò mò liền bước xuống.

Ngô Thế Huân nhìn cậu mà phì cười:

- Sao lại trưng bộ mặt chù ụ ra vậy? Mau đi thôi nào.Anh dẫn em đi chơi mà.

- ...

- Thôi nào không giận dỗi nữa, đi thôi!- Thế Huân nắm lấy tay Tiểu Lộc.

- ...

Cậu vẫn đứng im không chịu đi.

- Hay là muốn anh bế như khi nãy đây?

Ngô Thế Huân đổi vẻ mặt,cười gian tà.

Lộc Hàm vừa nghe đến một chữ "bế" liền lập tức nhấc chân bước đi không cần nói gì thêm. Cậu đương nhiên là không muốn ở nơi đông đúc này, mọi người ai cũng nhìn, kì cục lắm!

Ngô Thế Huân nắm lấy tay Lộc Hàm dắt đi.

- Công viên những ngày đầu xuân này đẹp lắm! Đi, anh cho em xem mùa anh đào nở.

Tiểu Lộc trong phút chốc đã thôi giận dỗi. Thế Huân đưa cậu đi dạo khắp công viên lớn. Từ khi sinh ra, bởi vì không thể nhìn như mọi người nên cậu cũng không thể biết thiên nhiên lại đẹp kì vĩ như vậy.

- Sao hoa lại nhiều màu quá vậy anh?- Tiểu Lộc đột nhiên buột miệng hỏi khi thấy những khóm hoa rực rỡ đang đua nhau khoe sắc, hỏi xong mới ngẫm thấy vẫn là không nên.

Thế Huân không thể nhịn nổi mà cười sằng sặc trước câu hỏi của Lộc Hàm. Cậu xấu hổ, hai má đỏ chín lên không biết nói gì hơn.

Ngô Thế Huân không trả lời ngay mà đặt câu hỏi ngược lại.

- Haha, vậy em có từng thắc mắc sao bản thân lại đẹp hơn cả hoa kia không? Tiểu Lộc ngốc__

Thế Huân nựng má cậu.

- Tại vì...em trước giờ không nhìn được, chỉ nghĩ rằng mọi thứ đâu đâu cũng màu đen như khoảng u tối trước mắt em vậy.Không nghĩ được lại có nhiều sắc màu tươi sáng đến như này.

Thế Huân biết Lộc Hàm ngây thơ cũng là do tình thế đưa đẩy khiến cậu trở nên như vậy. Đâu ai muốn sinh ra phải chịu tật nguyền, không thể nhìn cũng không thể nói như vậy? Hắn nắm tay cậu đi lên một cây cầu son. Cả hai đứng lặng hồi lâu ngắm nhìn mặt hồ trong vắt, phẳng lặng không một gợn sóng. Bất chợt, một đôi thiên nga từ đâu xuất hiện, trắng như bông dưới tán liễu xanh rủ xuống mặt hồ.

- Ô! Con gì kìa! Con gì đẹp quá! – Lộc Hàm đột nhiên trông thấy, thích thú chỉ cho Thế Huân.

- Là thiên nga đó! – Hắn đáp – Mọi người đều nói rằng, nếu đôi tình nhân nào may mắn gặp được đôi thiên nga ở hồ này thì sẽ được ở bên nhau trọn đời.

....

--------------END CHƯƠNG 7---------------

Chương 8:

- Chúng ta là tình nhân sao? – Lộc Hàm ngơ ngác hỏi.

Ngô Thế Huân có chút bất ngờ rồi đến bối rối. Hắn không nói, chỉ mỉm cười dắt cậu đi tiếp. Đối với Thế Huân, nếu bày tỏ tình cảm với cậu hiện giờ là chưa phải lúc.  Hắn sẽ đợi, cho đến khi cậu thật sự có tình cảm với hắn, bởi vì hắn biết rõ, cậu chịu theo hắn chính là vì cái cốt mang ơn nợ của mình. Và bản thân hắn, để che giấu một căn bệnh cũng nguyện ý làm điều này.

Lộc Hàm cũng không hỏi gì thêm. Sau này có dịp, nhất định hắn sẽ nói cho cậu. Sẽ đến lúc đó, nhanh thôi!

Tiểu Lộc thật sự rất thích hoa. Nhìn ánh mắt thích thú mà cậu dành cho những khóm hoa là Ngô Thế Huân đủ hiểu rồi. Hắn bí mật gọi điện cho tiệm hoa đặt trước rất nhiều hoa giống sẵn, sau đó cho người làm vườn đến lấy về trồng ngập trong vườn biệt thự của mình. Sau này, Lộc Hàm sẽ ở đó, không đâu xa được ngắm hoa nhà lá vườn, dù gì cũng an toàn hơn là đi đi lại lại khắp phố. Bây giờ thì cậu chưa hẳn có mối liên hệ với Ngô gia, nếu sau này thành người một nhà rồi, tính mạng của Lộc Hàm cũng phải được bảo toàn rất nghiêm khắc. Đằng sau hai chữ " Ngô gia" mà mọi người vẫn biết đến là cả một thế lực ngầm khác biệt.

Nhân lúc Tiểu Lộc đang mê mải ngắm hoa, Ngô Thế Huân đã tiện tay chụp lại vài bức hình rất đẹp làm kỉ niệm sau này rồi mới chạy đi mua kẹo bông.

Lộc Hàm say sưa coi hoa coi cảnh, đến khi sực nhớ ra mà tìm thì đã chẳng thấy Ngô Thế Huân đâu. Cậu ngay lập tức rơi vào lo lắng, cứ nghĩ quẩn hắn đã lừa dối để bỏ rơi mình là lại sợ hãi, nước mắt sắp tuôn đến nơi. Cậu hỏi mọi người, nhưng không ai nói đã thấy hắn đi hướng nào cả.

Đang lúc gay go nhất thì chợt nghe có tiếng quen thuộc ngay sau lưng.

- Tiểu Lộc!

Cậu quay lại. Là Thế Huân.

Lộc Hàm giận dỗi quay đi ngay lập tức, không cho hắn thấy nước mắt sắp trào ra nơi đáy mắt mình. Thật không may là đôi mắt tinh tường của Thế Huân đã nhìn thấu được điều ấy.

- Lộc Hàm, sao lại khóc ?

- Ai khóc chứ ! Anh bỏ em đi rồi mà ?

- Anh không có bỏ em ! Anh đi mua kẹo bông! – Thế Huân lấy ra một cây kẹo bông màu hồng vô cùng đẹp đưa cho Lộc Hàm. Cậu định nhận lấy thì lại lập tức rụt tay lại:

- Đừng nghĩ em dễ dụ!

Thế Huân lại đưa ra một cây kẹo bông màu trắng.

- Đây, anh mua hai cây, cho em cả hai, chịu không?

- Không chịu!

- Vậy anh mua cả xe kẹo đằng kia cho em? – Thế Huân chỉ tay.

Lộc Hàm khẽ liếc nhìn theo hướng tay hắn, thấy xe kẹo với đủ màu sắc hấp dẫn ở phía xa, cười híp mắt, gật đầu.

- Được, vậy anh mua cho em!

Thế Huân thực hiện lời hứa với Lộc Hàm.

Tên này trẻ con vô cùng, động chút là giận dỗi, nhưng cũng chẳng tốn thời gian dỗ dành là bao.

....

Mặt trời mọc, mặt trời lặn, một ngày lại qua đi.

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm trở về nhà khi trời đã tối. 

Chiếc siêu xe dừng lại trước một cánh cổng lớn, cao ngất ngưởng. Đợi một chút, cổng tự động mở khi nhận diện được mã xe. Sau cánh cổng, một người đàn ông trung niên trịnh trọng cúi chào:

-Cậu chủ, ngài đã về!

     Ngô Thế Huân lái thẳng xe vào gara. Lúc sau dắt Lộc Hàm vào cửa chính. Đứng trước căn biệt thự màu trắng vô cùng  nguy nga, Tiểu Lộc không khỏi hoa mắt vì sự tráng lệ của nó. 

- Quản gia Lâm, ông đã chuẩn bị những gì như tôi bảo chưa? 

     Ngô Thế Huân gọi người đàn ông đó là quản gia. A, thì ra đó là người thay cho hắn trông coi căn nhà này. 

      Trước cửa đại sảnh còn có hai  vệ sĩ vô cùng cao lớn, gương mặt băm trợn làm cho Lộc Hàm thoáng sợ hãi. Cậu nép sau lưng Ngô Thế Huân, không dám ngó ra nữa. Dường như nhận ra chút sỡ hãi trong lòng cậu, Thế Huân ngoảnh lại mỉm cười trấn an:

- Đừng lo! Họ là bảo vệ của biệt thự này, đều hoạt động dưới quyền anh cả. Sau này, ngoài anh ra thì họ đều phải nghe lời của em. 

        Thế Huân mỉm cười nắm tay Lộc Hàm đi vào biệt thự. Bên ngoài đã rất tráng lệ, bên trong càng khiến cho Tiểu Lộc phải ngỡ ngàng hơn. Kiến trúc của ngôi biệt thự này vừa mang vẻ cổ kính lại không kém phần hiện đại. Vật dụng trang hoàng trong này nhìn qua là biết đáng giá bạc tỉ, nếu tính bằng tiền nhỏ là hoàn toàn không xứng. 

    Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm lên tầng trên. Bên dưới rộng rãi tráng lệ, bên trên cũng không kém phần long trọng. Mở cửa bước vào một căn phòng ngay đầu hành lang, hắn mỉm cười nhìn cậu:

- Có nhiều phòng nhưng để đảm bảo an toàn thì em nên ở cùng với anh! - Hắn  nắm tay cậu dắt vào. 

      Phòng Ngô Thế Huân rất rộng, lại đầy đủ tiện nghi. Cứ ngỡ một người con trai sẽ không thể sở hữu một căn phòng gọn gàng như vậy, có lẽ hắn là ngoại lệ rồi. Thực ra mà nói,thời gian để Thế Huân lưu lại trong nhà cũng không nhiều, phòng gọn gàng quá đôi khi giúp việc cũng không phải dọn dẹp. Quên mất! Đúng hơn là giúp việc không được phép bước vào khi hắn chưa cho phép. Ngô Thế Huân vốn thuộc tuýp người rất khắt khe với thế giới riêng của mình.

     Nói đến các giúp việc thì ai cũng ngạc nhiên khi hắn dắt một nam nhân lạ về nhà. Trong bữa ăn, nhìn cách hắn đối xử với cậu là đủ hiểu. Mọi người không ai nói với ai câu nào, yên lặng dành riêng không gian lãng mạn cho hai người. Thế Huân cũng rất chỉn chu quan tâm tới Lộc Hàm. Khi nãy thấy cậu ăn nhiều kẹo bông như vậy, đoán được cậu thích đồ ngọt nên đã cẩn thận căn dặn đầu bếp chuẩn bị mấy món ngọt cho cậu. Sau đó, Thế Huân còn nhắc tất cả các đầu bếp, quản gia, phục vụ hay giúp việc trong biệt thự phải tuân lời của Lộc Hàm, phải đáp ứng những yêu cầu cho cậu. 

     Được một thời gian dài sau, Ngô Diệc Phàm cùng với Chủ tịch Ngô từ nước ngoài trở về. Đúng như lời hứa hẹn, điểm đến đầu tiên mà anh tìm tới chính là quán bar xưa nơi đã gặp Lộc Hàm. Khi Diệc Phàm đến nơi, Kim Mân Thạc nói Tiểu Lộc giờ đã là người của Thế Huân, hắn bỏ tiền ra chuộc cậu rồi đem cậu đi mất rồi. Ngay sau đó, Diệc Phàm lại rời đến biệt thự của Ngô Thế Huân. Qủa không sai! Lộc Hàm đúng là đang ở cùng Thế Huân thực. Hai người đã ở cùng nhau được một thời gian rồi. Lộc Hàm xem chừng cũng đã quen với nơi này hơn. 

       Ngày hôm đó, Ngô Diệc Phàm đã ở lại dùng bữa cùng Thế Huân và Tiểu Lộc. Suốt bữa ăn, chung quy anh cũng chỉ liếc nhìn Lộc Hàm. Thật may mắn là Ngô Thế Huân không nhận thấy ánh mắt đó từ anh.Cuộc đời vốn rất trớ trêu với Diệc Phàm từ trước tới nay. Anh không muốn cái khái niệm :'' Huynh đệ tương tàn'' nảy sinh trong cuộc sống của mình. Chỉ tiếc là Tiểu Lộc là người đầu khiến anh sinh tình nên mới tiếc nuối, vấn vương đến như vậy. Ngặt ngèo quá! Rốt cục thì Diệc Phàm mãi mãi vẫn là kẻ đến sau. 

    Xe ra về mà lòng trĩu nặng. Ngô Diệc Phàm bởi vì khi trước bận nỗi công chuyện của tổ chức, phải cùng cha ra nước ngoài lo mấy chuyện giao dịch, định khi trở về sẽ tới đón Lộc Hàm đi, để cậu trở thành người của mình. Ngay từ hôm đầu gặp, bản thân anh đã có ấn tượng cực kì mạnh với Tiểu Lộc. Nếu không phải hôm đó còn việc gấp phải làm, có khi Diệc Phàm đã đưa Lộc Hàm đi từ trước đó rất nhiều rồi. Trong cuộc tình,chậm một bước chính là chậm cả cuộc đời. Anh chỉ bước hụt sau em trai mình một bước chân, kết cục thành kẻ đến sau, thất bại! 

   Không chỉ đơn giản là cái ấn tượng vẻ mảnh mai bên ngoài. Ngô Diệc Phàm hoàn toàn bị mê hoặc bởi nội tâm trong sáng tựa như giấy trắng của Lộc Hàm. Bây giờ cậu trở thành người của Ngô Thế Huân rồi, tuy hiện tại chưa phải chính thức nhưng sau này kiểu gì cũng sẽ là như vậy, chỉ là sớm hay muộn thôi. Diệc Phàm đành lòng ở sau đơn phương đối với Tiểu Lộc. Tình yêu không nhất thiết là phải được đáp lại mới là tuyệt hảo, nếu chịu ở cạnh bảo vệ, che chở cho ái nhân trong tim mình, như vậy thì đơn phương cũng được coi là vô cùng cao đẹp.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi cùng năm tháng. Khoảng thời gian 5 năm dài đằng đẵng mà Ngô Thế Huân chờ đợi cũng sắp qua đi. Sắp đến ngày Lộc Hàm tròn 20 tuổi, ngày đấy hắn nhất định sẽ bày tỏ lòng mình với cậu. Có lẽ cơ hội đến rồi!

....

-----------END CHƯƠNG 7+8-------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip