Chương 13

Truyện này công siêu tra và thụ siêu nhược :× cốt truyện thì cẩu huyết lãng xẹt, mình viết trong những ngày tâm trạng khó chịu cực kì cực kì, như mình đã nói, viết ra chỉ để giải tỏa ức chế trong người thôi. Thế nên là màu sắc truyện u ám lắm, không có tí tươi sáng nào đâu. Mình chỉ nhắn nhủ trước thỉnh mọi người xin không hi vọng về ngọt nào trong fic ^^

_____

Còn nghĩ đêm hôm qua thực sự bị làm tới mất mạng, nhưng đến cuối cùng thì Ngô Thế Huân vẫn buông tha cho Lộc Hàm. Khi cậu tỉnh dậy chính xác là trưa ngày hôm sau. Lúc trở mình, toàn thân đau ê ẩm, trong đầu còn đặc biệt nhức nhối, muốn cất tiếng nói mà cổ họng khô khốc, bỏng rát.

Xác định là sốt cao rồi.

'' Đã tỉnh? May quá!''

Đó là chất giọng dễ nghe của Trương Nghệ Hưng. Cậu ta từ ngoài đi vào, tay bưng một cốc nước.

''Này, mau uống chút thuốc đi.''

Đặt cốc nước xuống mặt bàn gỗ nhỏ cạnh giường, Nghệ Hưng dùng động tác thuần thục, khéo léo đỡ Lộc Hàm ngồi dậy.

''Cậu sốt cao quá. Sáng nay Ngô Thế Huân đưa cậu về đây.''

Lộc Hàm vừa uống một viên thuốc, nghe Nghệ Hưng nói xong, thuốc trong bụng lại muốn lội ngược ra ngoài.

''Cậu biết anh ta?''

''Như thế nào lại không? Mấy người đặc biệt giàu trong giới thượng lưu tôi đều biết rõ danh tính cả.''

Lộc Hàm không nói gì, chỉ tròn mắt uống tiếp viên thuốc thứ hai.

''Đắng quá.''

''Cố đi. Cổ nhân nói thuốc đắng dã tật mà.''

Trương Nghệ Hưng đợi Lộc Hàm uống xong lại cầm cốc giúp cậu đặt lên bàn.

''Ai, Ngô Thế Huân đúng là ra tay rất tàn nhẫn. Này, đây là thuốc mỡ.''

Nói đoạn liền lấy trong túi áo ra một tuýp thuốc.

''Cậu nên bôi. Để lâu có thể nhiễm trùng. Sáng nay tôi mới chỉ lau qua người giúp cậu thôi. Chỗ đó...bị thương nặng quá. Lúc Ngô Thế Huân đưa cậu về đến đây, tôi thấy quần cậu toàn là máu.''

Hành nghề như nhau nên hai người dễ dàng trao đổi mấy vấn đề tế nhị mà không có bất cứ khoảnh cách gì.

Lộc Hàm nhận lấy tuýp thuốc mỡ, mỉm cười.

''Cảm ơn cậu.''

''Ôi dào, có gì phải cảm ơn? Chuyện tốt nên làm mà thôi.''

Trương Nghệ Hưng lúc nói chuyện rất thoải mái, thỉnh thoảng có chút ngơ ngơ, nhưng đôi lúc lại rất sâu sắc. Mà dù là kiểu nào đi chăng nữa thì làm bạn với Lộc Hàm cũng rất hợp đi.

''À, sáng nay còn có cả Kim Tuấn Miên đến đây nữa.''

Lộc Hàm đang vặn tuýp thuốc mỡ liền ngưng lại.

''Anh ta không xuống. Kính cửa xe mở nên tôi vẫn thấy rõ sắc mặt ảnh thật sự không tốt. Lộc Hàm, tôi nghĩ Tuấn Miên không ưa cậu.''

Câu nói của Nghệ Hưng làm Lộc Hàm thoáng suy ngẫm.

''Không ưa...Thì cũng chịu thôi.''

Đơn giản chính là chẳng có cách nào cả. Với Lộc Hàm mà nói, ưa cũng được, mà không ưa cũng không sao. Mối quan hệ của Tuấn Miên và Thế Huân là gì thì Lộc Hàm cũng vẫn là người ngoài. Nếu Kim thật sự khó chịu vì chuyện trước đây Ngô Thế Huân bao dưỡng Lộc Hàm thì cậu cũng chẳng có cách nào khác để anh ta không ghét cậu cả.

Tóm lại, dù có thế nào thì Lộc Hàm vẫn phải sống cuộc đời của mình, không có thời gian quan tâm người không đáng.

''Kim Tuấn Miên rất nguy hiểm. Tôi từng trở thành nạn nhân của anh ta rồi, cho nên...tôi muốn khuyên cậu tránh càng xa càng tốt.''

Trương Nghệ Hưng đã từng đắc tội với Tuấn Miên, dù là vấn đề không đáng thì cậu ta cũng phải nhận bài học rất tệ. Nên khi thấy Lộc Hàm vô tình bị cuốn vào vòng xoáy của hai kẻ lắm tiền nhiều của kia thì lập tức đưa ra cảnh báo cho cậu, hi vọng cậu không lao vào vết xe đổ của mình.

Nhưng trên đời này vẫn có chuyện: Dưa tránh dừa, dừa lại cố tình tìm dưa gây rắc rối. Lộc Hàm lúc này đã nghĩ nếu căn bản đã ghét, vậy sẽ tìm đủ mọi phương thức để thỏa mãn sự căm ghét trong lòng mình thôi. Cậu không chắc Kim Tuấn Miên có thật sự nhỏ nhen đến mức tính toán với cậu chuyện quá khứ không, nhưng nếu anh ta thật sự ra tay thì cậu cũng xác định được kết cục sẽ không nhẹ nhàng.

Thực ra là do Lộc Hàm không hề biết vị trí của mình trong lòng Ngô Thế Huân. Bởi vì hắn không nói, đến cả hành động cũng không biểu lộ, vậy nên cậu càng không nhìn ra. Còn với ánh mắt tinh tường của Kim Tuấn Miên, anh ta sớm biết được trong lòng Thế Huân, Lộc Hàm có chút gì đó đặc biệt.

Ngọn cỏ vừa mọc nếu không diệt, ắt sẽ mọc thành ngọn cỏ cao. Tình yêu sớm chớm nở không bóp chết ngay tức khắc, hoàn toàn có thể trở thành tình yêu trường tồn.

***

''Ngô Thế Huân, tối nay cùng đi ăn tối được không?''

Kim Tuấn Miên thời điểm này vừa rời khỏi sòng bạc lớn nhất thành phố. Ít ai biết, anh ta chính là trùm cờ bạc núp dưới bóng một doanh nhân thành đạt. Cuộc sống bây giờ chính là lừa dối nhau bằng vỏ bọc như vậy. Mấy người giàu có ít ai thật sự chỉ làm trắng không đen. Không điều tra ra thì chẳng ai biết một doanh nhân cũng có thể mua bán ma túy, buôn dâm hay ngay cả việc tổ chức cờ bạc. Cuộc vui rồi cũng đến lúc tàn, nhưng trước khi tiệc tàn thì người vui cứ vui thôi.

''Anh muốn ăn ở đâu?''

''Tùy em chọn.''

Ngô Thế Huân vốn cũng không quá hứng thú với chuyện hẹn hò cùng Kim Tuấn Miên. Đôi lúc hắn cũng chẳng rõ mục đích của mối quan hệ này là gì. Tìm một người làm ấm giường có vị thế cao quý? Tìm một bạn tình hợp gu? Tìm một chỗ dựa vững chắc để củng cố địa vị? Tìm một người hết lòng vì hắn? Phải! Kim Tuấn Miên có thể làm được tất cả. Thậm chí ngay cả tình yêu anh ta cũng đã trao cho Ngô Thế Huân, nhưng đổi lại, hắn không hề hoàn trả cái gọi là chữ ''tình.''

''Vậy đi ăn món Pháp đi. Em thích đồ Âu.''

Kim Tuấn Miên nói với Ngô Thế Huân, cố tình nhấn mạnh việc mình thích ăn kiểu đồ ăn nào. Anh ta chỉ là đang mong muốn đơn giản rằng hắn sẽ nhớ. Nhưng sự thật đây chính lần thứ năm nói cùng một câu như này. Ngô Thế Huân chưa bao giờ nhớ, cũng không có ý định ấy.

''Đánh thế là đủ rồi. Trả về đi.''

Cúp máy xong, Kim Tuấn Miên lại lạnh nhạt ném ánh mắt về phía người đàn ông đã bị đánh thừa sống thiếu chết.

''Mẹ chứ. Đúng là vô dụng mới đẻ ra thằng con vô dụng kia.''

Vừa lầm bầm, trong đầu vừa nghĩ đến hình ảnh Lộc Hàm. Thật muốn ngay tức khắc nhổ cỏ tận gốc, nhưng nếu không có nguyên do mà đến nhổ, ắt sẽ kinh động Ngô Thế Huân.

Cho nên người đàn ông này chính là mở đầu của nguyên cớ.

Máu mủ tình thâm mà. Lộc Hàm sẽ không bỏ được đâu.

''Ghi giấy nợ đi. Lần này gấp mười lần lần trước.''

Kim Tuấn Miên lạnh nhạt bước lên ô tô, cầm lái rời đi. Trong đầu khi ấy chỉ có suy nghĩ: Nhất định phải dùng đau khổ giết chết Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân có tự trọng của hắn. Cho nên chắc chắn hắn sẽ không ra tay trượng nghĩa mà can thiệp vào vấn đề này.

Kết thúc sớm thôi.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip