Chương 13
Lộc Hàm từ từ mở mắt, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ hắt vào làm Lộc Hàm chói mắt, theo bản năng mà lấy tay che mặt. Nhưng mà lúc đó mới phát hiện tay mình bị người kia đang nắm chặt. Từ từ xoay đầu, phát hiện cách một cái gối chính là khuôn mặt tinh tế của Thế Huân đang say ngủ. Tiếng thở nhè nhẹ làm tim Lộc Hàm không khỏi đập rộn ràng. Khoảnh khắc này phải ghi nhớ thật kĩ, 17 năm sống trên đời, đây chính là lần đầu tiên thức dậy mà có người nằm bên cạnh. Không ngờ kẻ đó lại là Ngô Thế Huân – kẻ thù không đợi trời chung. Nhưng mà không hiểu sao tâm trạng lại rất hạnh phúc, giống như người đó phải là Thế Huân chứ không thể là ai khác.
" Ngô Thế Huân- người đầu tiên tôi thức dậy cùng.
Ngô Thế Huân- người đầu tiên an ủi bản thân tôi.
Ngô Thế Huân- người đáng lý tôi phải thù hận nhưng lại là người tôi đội ơn kiếp kiếp.
Ngô Thế Huân- người đã phá vỡ qui tắc của bản thân tôi.
Nếu sau này người làm tôi sống không bằng chết có lẽ nào là Ngô Thế Huân?"
Lộc Hàm cắn môi, nhẹ rút tay khỏi người kia, xoay người bước ra ngoài thở dài.
Thế Huân, dậy...dậy...
Thế Huân nheo mắt vì tiếng ồn của người kia, phát hiện trước mặt là đôi mắt to tròn của Lộc Hàm liền hoảng hốt bật dậy làm trán cụng vào đầu người kia một cái "cốp".
-NGÔ THẾ HUÂN! SÁNG SỚM ĐÃ MUỐN GÂY CHIẾN RỒI SAO?
Lộc Hàm bước xuống giường, xoa xoa cục u trước trán, trừng mắt nhìn người kia.
-Xin lỗi, mà không phải do cậu để mặt sát tôi sao?
-TÔI ĐỨNG TỪ XA GỌI CẬU DẬY CHẮC??
-Cũng không cần sát như vậy...
-NGẬM MIỆNG LẠI. CẬU KHÔNG MUỐN ĂN SÁNG THÌ CỨ NẰM ĐÓ LUÔN ĐI. Hừ.
Nói xong đóng cửa cái "rầm" một cái bỏ mặc Thế Huân cười khổ.
"Lộc Hàm tức giận quả thật rất đáng yêu nha.♡ (¯︶¯) "
-Bánh mì trứng ốp la và sữa sao?
-Sao? Cậu không vừa ý? =_=
Lộc Hàm bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
-Cậu làm sao?
-Phải, ăn đi...
-Ăn rồi sẽ không sao chứ?
"Cốp"
-LỘC HÀM, CẬU DÁM CHỌI MUỖNG VÀO ĐẦU TÔI?
-Sợ cậu ăn đồ ăn tôi làm không được nên cho cậu ăn muỗng. Sao? Cậu muốn ăn cái nào? (--〆)
Thế Huân hừ nhẹ một tiếng, sau đó cũng bắt đầu ăn. Khuôn mặt Thế Huân bỗng nhiên chuyển sang đỏ bừng, tựa hồ có thể sắp phun ra lửa ~~. Sau đó cuống quít tìm nước uống, uống sạch một hơi.
-Lộc Hàm, cậu bỏ mù tạt vào bánh mì của tôi?
Lộc Hàm trong tư thế chiến thắng, nhếch mép trả lời:
-Phải, cho cậu chừa tật nhiều chuyện.
-Cậu không biết tôi bị đau dạ dày sao?
Nhà tôi có thuốc yên tâm, ăn một miếng cũng không chết...
-A~
Thế Huân cúi đầu ôm bụng, bộ dạng khổ sở.
-Này, Thế Huân, cậu không sao chứ?
Lộc Hàm bắt đầu lo lắng, không phải Thế Huân đau thật chứ.
-Aaaa~ Đau...đau...
Thế Huân ngồi bệt xuống sàn rên rỉ đầy đau đớn.
Lộc Hàm sợ hãi, không ngờ mình lại đùa quá trớn như vậy. Vội vàng chạy qua chỗ Thế Huân, khuôn mặt trắng bệch.
Thế Huân, cậu không sao chứ? Đừng làm tôi sợ, này, Thế Huân, Ngô Thế Huân ...
Lộc Hàm nhẹ vỗ tay vào mặt Thế Huân, khuôn mặt vô cùng hoảng loạn.
"Cậu ta sẽ không chết chứ?"
Thế Huân bỗng dưng mở mắt, nắm tay Lộc Hàm ôm vào lòng.
-Lộc Hàm, cậu lo sợ tôi chết sao?
Giọng nói quyến rũ kề sát lỗ tai càng thêm phần mê người. Lộc Hàm đỏ mặt, không ngừng dãy dụa.
Thế Huân, buông ra!!!!
-Không thì sao?
-Cậu...
Lộc Hàm cắn cắn môi, ngước nhìn khuôn mặt băng lãnh có phần mê người.
-Cho tôi hôn một cái tôi sẽ lập tức bỏ qua.
-Hả??? Cậu...
-Cậu không muốn uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt sao?
-Nhưng mà...cái đó...
-Cũng đã hôn rồi, không cần giả vờ e ngại làm gì...
Lộc Hàm nghe vậy liền nhớ đến nụ hôn lần đó, khuôn mặt liền ửng đỏ một mảng.
-Cái đó là sai lầm, có thể không tính.
Thế Huân nghe hai chữ "sai lầm" trong lòng có chút tức giận.
-Với cậu chỉ là sai lầm sao?
-Phải, chẳng qua lúc đó cậu tức giận tôi nên phát hỏa. Tôi có thể hiểu được mà.
-Hừ...
Thế Huân buông Lộc Hàm ra, quay trở lại bàn ăn.-Tiếp tục ăn sáng đi.
Lộc Hàm trố mắt ngạc nhiên:
-Cái đó... không cần nữa sao?
-Không còn hứng thú.Lộc Hàm "oh" một tiếng, giọng điệu nghe sao cũng chính là thất vọng, trở về bàn ăn.
– Thế Huân!
-Gì?
-Cậu đang tức giận sao?
-Không phải.
Nói xong lại tức giận cắn một miếng trứng to.
-Thế Huân. . .
-ĐÃ NÓI KHÔNG PHẢI RỒI...
-Không phải miếng trứng đó có mù tạt sao?
. . .
-LỘC HÀMMMMM...
**************
Ăn sáng xong cả 2 cùng chuẩn bị đến trường. Quãng đường từ nhà đến trường không đông lắm nhưng 2 người vẫn là giữ khoảng cách cố định. Thế Huân lững thững đi trước, cách đó không xa chính là Lộc Hàm đang ngó nghiêng trời đất.
– Thế Huân!
Thanh âm kêu tên người kia vừa trong trẻo, vừa nhẹ nhàng như cơn gió mùa hạ.
Thế Huân chầm chậm xoay đầu, nhìn Lộc Hàm đang lo lắng cúi đầu:
– Thế Huân, cậu có thể giữ bí mật chuyện tối qua được không? Tôi biết tôi với cậu, quan hệ chúng ta không tốt đẹp đến mức tôi yêu cầu cậu nhưng mà...
-Đã biết!
Thế Huân cắt ngang.
"Chính là không muốn cậu tiếp tục nói giữa chúng ta không có quan hệ gì."
-Thật sao? Dễ dàng như vậy sao?
-Chứ cậu muốn sao?
-A~ cũng không phải. Chỉ là không ngờ cậu lại chịu chấp nhận như vậy.
-Hừ.
Thế Huân lạnh lùng xoay người đi trước. Chuyện hôm qua chính là nỗi khổ tâm của Lộc Hàm, Thế Huân dù không rõ lắm nhưng nhìn Lộc Hàm đau đớn như vậy chắc hẳn phải chịu đựng rất nhiều. Ai cũng có góc tối của bản thân, Thế Huân vô tình biết được góc tối của Lộc Hàm không phải rất may mắn sao? Nếu đi tung tin chẳng phải đục khoét thêm nỗi đau thầm kín kia mà như vậy chẳng khác gì thù hận chồng chất thêm thù hận. Quan hệ của Thế Huân và Lộc Hàm vốn đã không phải là bạn bè thì sẽ còn tồi tệ đến đâu? Thế Huân không ngốc, dù là con người lạnh lùng song cũng không phải vô tình. Lộc Hàm lại đáng thương như vậy, Thế Huân đã chú ý nay thêm phần quan tâm. Liệu đây có phải là yêu? Thế Huân không biết hoặc có thể không muốn biết, lương tâm bản thân không cho phép điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip