Chương 5

-Bạch Hiền não to thích Xán Liệt não bé? Trời, thể loại gì vậy? Nghe sao cũng thấy không hợp lí. Bạch Hiền không phải hư mắt rồi đấy chứ? Ây, bậy bậy, Xán Liệt là bạn tốt. Nhưng mà bạn tốt thì sao chứ, cũng không nên nói dối ~~

Lộc Hàm đi bộ về nhà suy nghĩ nãy giờ cũng không thông. Chân đã bớt đau nhức, nếu không e rằng đã phải lết mông về nhà.

-Ê nhóc con!!!

Lộc Hàm ngẩng đầu, phát hiện Uy Khướt cùng đồng bọn đã bao vây. Cơ bản là ban nãy lo suy nghĩ mà không để ý, nhìn quanh liền cảm thấy mình 10 phần thiệt thòi.

-Muốn gì? Quay lại đây vái lạy ông sao? Tao không cần... Hơ hơ

-Nhãi con, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Chuyện lần trước tao chưa tính sổ xong với mày, hôm nay thanh toán trả đủ.

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn trời cười vang:
-Uy Khướt, mày ỷ đông hiếp yếu như vậy không sợ dòng họ Trư nhà mày mất mặt sao?

-MÀY NÓI CÁI GÌ?
Uy Khướt bị chọc tức giận đến đỏ mặt, xắn tay áo lộ ra hai ụ thịt bên trong.

-Phải, chính là DÒNG. HỌ. TRƯ. NHÀ. MÀY

Lộc Hàm nhấn mạnh từng chữ, cố tình làm cho tên to xác kia tức vỡ mạch.

-TỤI BAY, CHO NÓ MỘT TRẬN

Chỉ đợi có vậy, đám đàn em nhao nhao tiến lên. Lộc Hàm tuy một mình nhưng cố sức chống trả.Giữa đám bát nháo, một tên tóc vàng vọt lên làm Lộc Hàm nhất thời không kịp chống đỡ, lùi ra sau mấy bước, cả trọng tâm cơ thể dồn về phía chân đau không nhịn được mà rên khẽ. Tên tóc vàng bắt được điểm yếu, lén lút vòng ra sau, ra sức nhắm chân sau mà đạp lên mấy cái. Lộc Hàm đau đến hoa mắt, không chịu được mà khuỵu xuống, nhìn màu đỏ thẫm tràn ra ngoài vải giầy, trong lòng tức giận đến phát điên. Vốn nghĩ không ngờ bọn chúng lại chọn thời điểm cậu một mình, hèn hạ mai phục, xui xẻo là còn có vết cắt ở chân, nếu đánh không lại thì tháo chạy cũng là một diệu kế mà.~~

-Haha, nhìn mày quì dưới chân tao rất đáng thương đó Lộc Hàm. Nhưng mà xin lỗi, tao không thể thương mày được.

Uy Khướt dứt lời liền đấm một cú vào mặt Lộc Hàm. Lộc Hàm nhất thời hoa mắt, đầu đập xuống đường đau điếng.

-Tụi bay, gậy!!
Uy Khướt hô một tiếng, một tên đàn em liền cung kính đưa hắn một cây gậy gỗ. Lộc Hàm chống tay gắng sức ngồi dậy, phun đống máu trong miệng xuống đất khinh bỉ, trừng mắt nhìn Uy Khướt, bộ dạng trước sau đều khinh thường.

-Đụng đến tao, xem như thân tàn ma dại.

Uy Khướt dùng hết sức mà vung gậy, lấy điểm đến chính là đầu Lộc Hàm.

Lộc Hàm nhắm mắt, xem như xui xẻo nối tiếp xui xẻo.

"Uy Khướt, mày có ngon thì lần này đánh chết tao. Tao mà không chết, lần sau người chết là mày"

"Bốp"

Lộc Hàm mở mắt, phát hiện bản thân mình không sao, kinh ngạc nhìn tên Uy Khướt đang ôm đầu gào rống.

LÀ ĐỨA NÀO??

-Là tao

Tất cả mọi người đều xoay đầu nơi phát ra tiếng nói, Lộc Hàm mở to mắt nhìn dáng người băng lãnh trước mặt:

-Ngô Thế Huân!!!

Ngô Thế Huân thong thả tiến đến chỗ Lộc Hàm, đám đàn em hình như cảm nhận được hàn khí toát ra từ người này nên dạt ra hai bên. Lộc Hàm vẫn một biểu cảm kinh ngạc nhìn Thế Huân tiếp cận mình, hắn còn
giúp cậu đứng dậy, thận trọng dìu Lộc Hàm sang một góc.

-Cậu...tại sao lại giúp tôi?

Thế Huân lại nở nụ cười nửa miệng, đưa mắt nhìn Lộc Hàm:

-Chứng kiến kẻ thù không đội trời chung với mình thất bại dưới tay kẻ khác, cậu nói xem, danh dự của tôi sẽ giảm đi bao nhiêu phần?

Lộc Hàm cắn cắn môi không nói gì. Thế Huân thấy vậy toan bỏ đi thì Lộc Hàm vội nắm tay hắn.

-Cậu...cảm ơn...

Ngô Thế Huân cười lãnh đạm, buông tay Lộc Hàm:

-Đừng ảo tưởng, huống hồ tôi không phải thật lòng giúp cậu.

Thế Huân nói xong bước ra ngoài, nhếch mép nhìn đám hỗn độn trước mặt.

-Mày to gan thật, dám nhúng tay vào chuyện của ông.

-Hơ hơ, thấy một lũ não phẳng xúm lại đánh một người. Mày nói xem kẻ quân tử như tao không lẽ khoanh tay đứng nhìn?

-Quân tử hay không đợi rồi sẽ biết. Xem tao vặn nát xương quân tử nhà mày. LÊN!!!

Uy Khướt ỷ quân mình đông, nhìn Lộc Hàm thê thảm dưới chân mình nên nhìn Thế Huân cũng không hơn là bao bèn tính toán 9 phần thua cuộc nên đương nhiên lớn giọng, bộ dạng xem ra ngạo mạn hơn nữa.

Có điều hắn không ngờ đó là Ngô Thế Huân, nên đương nhiên 1 phần kia hoàn toàn có thể xảy ra.

Thế Huân duỗi chân đạp tên gần nhất một cú làm hắn bay vào góc tường co rúm. Tên tiếp theo bị nắm cổ, nhanh chóng nằm vật xuống sàn mà rên rĩ. Đám quân 10 tên lần lượt thay nhau nằm khóc lóc dưới đất, còn duy nhất tên Uy Khướt dù sợ hãi nhưng vẻ mặt làm như không có gì, cầm gậy xông đến. Thế Huân dễ dàng tránh được, gạt chân hắn một cái làm con người 100 kg kia ngã oạch xuống đất. Thế Huân cầm gậy của Uy Khướt, hung hăng đánh tới tấp xuống người hắn, máu loang chảy dưới chân, càng đánh Thế Huân càng hăng máu.

-Thế Huân,đủ rồi! Không đáng.

Lộc Hàm nãy giờ im lặng lên tiếng. Nhìn bộ dạng như kẻ khát máu của Thế Huân,nếu không ngăn e rằng tên Uy Khướt đó nhất định mất mạng.

Thế Huân ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, đôi mắt hằn tơ máu đang hăng say bắt gặp ánh mắt trong veo tĩnh lặng như mặt hồ như bị ma thuật, liền ngoan ngoãn buông gậy.

Lộc Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chứng kiến Thế Huân như vậy, cậu thật sự rất kinh ngạc. Dáng vẻ ra tay lạnh lùng không chút lưu luyến, sức sát thương mạnh đến rùng mình. Hắn- Ngô Thế Huân- đáng sợ như một con quỷ.

Thế Huân lúc này bước đến cạnh Lộc Hàm, dùng vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng:

-Cậu, nhìn cho kĩ, những kẻ chống đối tôi đều có kết cục như vậy.

Lộc Hàm vịn tường đứng dậy, mặt đối mặt với Thế Huân
-Nói mấy lời đó ra, cậu nghĩ tôi sợ sao?

-Vậy, sau này, đứng trách tôi đã cảnh báo cậu.

Đã biết!

Lộc Hàm nói xong vịn tường đi về. Nỗi đau thể xác đang hành hạ cậu từng giây từng phút, nếu đứng trụ thêm e rằng không chừng sẽ ngất xỉu.

-Thế Huân, cảm ơn!

Tuy lưng đối lưng nhưng Thế Huân vẫn cảm nhận được sự yếu ớt trong giọng nói Lộc Hàm, không nhịn được mà xoay người.

-Có cần tôi đưa cậu về nhà?

Dù cơ thể đang kêu gào nhưng Lộc Hàm vẫn làm theo bản năng của mình:

-Không cần. Đừng quên chúng ta là kẻ thù.

-Tôi chỉ lo lắng nếu sau này bị tôi đánh chết thì còn biết đường mà đưa xác cậu về nhà.

Lộc Hàm trầm mặc nửa ngày mới lên tiếng:

-Đối với tôi, nhà vốn dĩ không còn là nhà. Vứt xác ở đâu là tùy cậu.

"Phải, đối với tôi, nhà vốn dĩ không còn là nhà. Nếu mang về đó, nhất định còn lạnh lẽo hơn là nằm phơi thây ngoài đường. Chi bằng đem đâu tùy cậu, ít ra tôi còn có thể suy nghĩ rằng vẫn có người quan tâm là tôi yên nghỉ ở đâu. Nếu được như vậy thật hạnh phúc quá! "

Thế Huân nhìn người trước mặt khó khăn chống tay ra về, nếu buông tay e rằng cả thân thể kia sẽ ngã xuống đất. Nhưng mà lại không thể giúp đỡ, bức tường thành 2 người dựng lên quá vững nếu chỉ một người cố gắng phá vỡ, e rằng vĩnh viễn cũng không thể vượt qua.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip