Chap 3 Không nên chọc giận Lộc Hàm
Diệc Phàm chuẩn bị đến công ty, vừa mở cửa đập ngay vào mắt là khuôn mặt của Thế Huân đang muốn ăn tươi nuốt sống một ai đó. giật bắn mình
-Thế....Thế Huân?
-Lộc Hàm đâu?
Diệc Phàm mặt trắng bệch,khỉ thật! Sao cha đó biết Lộc Hàm trốn ở đây chứ! Xin lỗi Lộc Hàm,anh phải bảo vệ chính bản thân mình. Tay chỉ thẳng lên căn phòng của Lộc Hàm.Lộc Hàm đã nhìn thấy tất cả sự việc. Khốn nạn!Em hận anh!!!!!Chết rồi chốn đâu bây giờ!Phòng lại không có cửa sổ!Aigoo!!!!
Thế Huân mặt hằm hằm bước vào phòng "Lộc Hàm,em mà không ra tôi sẽ thiêu rụi căn nhà này!".Lộc Hàm khóc ròng "Không ra! Không ra!!! Thế Huân anh thử đốt nhà này đi!!Tui đốt nát nhà anh luôn". Nghe tiếng đóng cửa phòng, cái đầu mật ong từ dưới gầm giường ló ra "hihihi,trình anh còn cùi lắm!!Để xem tui sẽ....Ayaa,đau,đau,đau,đau..!!!".
Thế Huân từ trên giường nhảy xuống túm tóc Lộc Hàm "xem thường tôi rồi bảo bối". Kéo Lộc Hàm xuống dưới lầu,đi ngang qua Diệc Phàm Lộc Hàm gào thét "em hận anh!!! Em sẽ trát kẹo cao su vào tóc anh!! Đốt nhà anh!!...bla....bla....bla..". Diệc Phàm khóc không ra nước mắt xoa xoa tay "tiểu Lộc anh xin lỗi! Ngàn lần xin lỗi em!!"
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Để Lộc Hàm không bỏ trốn,anh đem cậu đến công ty. Tưởng cậu sẽ ngồi yên một chỗ ai ngờ vừa quay đầu lại đã chả thấy đâu. Lại thở dài thêm một tiếng
- Xán Liệt,đi theo Lộc Hàm đi.Cậu ấy mà bỏ trốn thì cho cậu ấy uống thuốc ngủ.
-Vậy vẫn phải cộng lương cho tôi!!!_Xán Liệt vò đầu
Thế Huân đập một tờ chi phiếu lên bàn - Tôi cá cậu sẽ không theo kịp Lộc Hàm
Xán Liệt cũng rút một tờ chi phiếu - Đồng ý!!!
(hai ông còn ngồi đó nói chuyện nữa??? :3)
Lộc Hàm 'chạy' khắp từ tầng này đến tầng khác,cậu bị một người con gái va phải, vấp phải đôi guốc cao gót của cô ta làm cậu mém ngã. Quần thì rách đủ chỗ,áo như cái giẻ lau ngắn cũn cỡn,mặt thì không biết cô ta đã chát bao lớp phấn,môi thì đỏ choe choét. Nhìn thoáng qua chả có ý tứ gì,cô ta to tiếng:
-Tránh ra!
Cái quái gì vậy? Xô mình ngã rồi to tiếng với mình há?:
-Cô nghĩ cô là ai mà lên mặt như vậy?
Cô ta hất mặt về phía Lộc Hàm:
-Tao nói cho mày biết,ta sắp là Ngô phu nhân của cái tập đoàn Ngô Thị này....
Ả chưa nói hết Lộc Hàm đã phì cười:
-Hahaha vậy cho hỏi quần áo của Ngô phu nhân bị làm sao thế?
Cô ả tức tím mặt, định giơ tay đánh Lộc Hàm thì Xán Liệt đã đứng chắn ngang mặt
-Tiểu thư Trình Hiểu Vi, tập đoàn Ngô Thị chúng tôi không phải quán bar. Nếu đến đây để phá đám thì hãy đi chỗ khác.
Hiểu Vi tức đến hộc máu nhưng trước mặt bạn thân của Thế Huân thì chỉ biết cười lấy làm lệ (tý tôi ngược cô chết!!!!)
-Anh Xán Liệt,chào anh. Em đến gặp Thế Huân.
Thái độ của cô ả Lộc Hàm đã thấy hết. Những loại tiểu thư bột như vậy cậu gặp không ít,giờ định câu dẫn Thế Huân sao??? Không có nước đó đâu há!!!!
-Tôi nghĩ cô nên thay quần áo đi,nếu đến gặp người yêu thì ăn mặc cho đàng hoàng một chút.
Cậu nói,mắt lườm lườm Hiểu Vi rồi kéo Xán Liệt đi_đâu_đó...
Dừng lại ở căng tin,Lộc Hàm mới hỏi:
-Anh là Xán Liệt hả?
-Ra đây là ngạo kiều thụ của Thế Huân nha!!_Xán Liệt chỉ chỉ Lộc Hàm
-Cái gì á!!! Nhìn tui giống thụ lắm hã??? Tui là đàn ông đó!!!! Là sangnamja,sangnamja đó nhá!!!_Lộc Hàm phun một chàng vào mặt Xán Liệt,đắc ý hất mặt miệng nói xối xả_Anh là bạn của Thế Huân nhỉ?
-Đúng đó. Rất vui được làm quen với VỢ của Thế Huân!
Lộc Hàm nghe Xán Liệt nhấn mạnh từ vợ trên trán hiện rõ 3 vạch. Cậu ăn một thỏi kẹo cao su,mặt nhìn Xán Liệt rất nham hiểm...
-Xán Liệt,cúi xuống đây tui bảo
Xán Liệt mặt đầy dấu hỏi chấm cúi xuống theo ý Lộc hàm
-AAAAAAAAAAAA............
Mái tóc màu khói của Xán Liệt giờ có một đốm màu hồng rất nổi bật. Lộc Hàm nở nụ cười 'rớt hàm' truyền thống :)))
-Chết chưa!!! Đó chính là cái giá anh phải trả khi dám gọi tôi là THỤ!!!!!!!
-------------------ta là giải phân cách------------------------
-Cô đến đây làm gì?_Thế Huân chán nản ngồi nhìn đứa con gái đang ngồi trước mặt
-Người ta nhớ anh nên đến thăm anh,không được sao?_Cô ả ưỡn ẹo(con mịa nó -_-)
-Đến rồi,thấy tôi rồi thì về đi. Tôi không có thời gian với cô._Thế Huân khó chịu mắt không thèm liếc một cái nhìn tới cô ả.
Cô khẽ khó chịu,bước tới ngồi lên đùi Thế Huân- Hay để em giúp anh,nhé.
Tay cô mới chỉ kịp luồn vào áo thì "Rầm",Xán Liệt nhìn như diễn viên hành động,áo sơ mi trắng đầy vết giầy dép,tóc thì rối bù xù,mặt nhăn nhó bế Lộc Hàm vào trong phòng.
Thế Huân nhìn bộ dạng Xán Liệt như thế đủ để biết anh đã vật lộn với Lộc Hàm như thế nào,hất Trình Hiểu Vi sang một bên, thuận tay bế Lộc Hàm vào trong lòng. Xán Liệt mặt méo xệch "Tôi chịu thua,ở với Lộc Hàm tôi không thể sống được!!!Tôi xin phép nghỉ buổi sáng nay"Thế Huân nghe vậy nhíu mày "chỉ là cho uống thuốc ngủ, có việc gì phải nghỉ?" Xán Liệt mắt rưng rưng gào toáng lên với Thế Huân "Mày nhìn đầu tao này!!!Con nai nhỏ nhà mày làm đấy!!!!hix hix vừa nhuộm tháng trước xong...". Thế Huân nhìn trên đầu Xán Liệt,quả là có kẹo cao su. Anh không ngờ rằng Lộc Hàm lại dám làm như vậy nha. Phẩy tay cho Xán Liệt đi,anh nhíu mày "Còn đứng đó?Đi đi".
Trình Hiểu Vi từ đầu đến cuối đều đã nhìn thấy. Cô không ngốc tới mức ngoan cố ở lại nên cũng rời đi. Thế Huân vuốt ve khuôn mặt của Lộc Hàm. Cậu nhóc này đêm qua to gan dám trốn đi khỏi anh sao?Phải phạt em,Lộc Hàm ạ. Anh cúi xuống định hôn cậu thì Lộc Hàm khẽ mở mắt "Ưm...Thế Huân?".
Thế Huân mỉm cười ôn nhu với Lộc Hàm
-Đêm qua dám trốn khỏi anh sao? Anh còn chưa phạt em đó!
Lộc Hàm trợn ngược mắt, bám lấy cổ áo Thế Huân lắc đầu lia lịa
-Đừng phạt em mà!!! Lần sau em không trốn nữa a~
Thế Huân nghe cái giọng ủy khuất của Lộc Hàm đã sớm mềm lòng nhưng ý chí còn sót lại một tý:
-Lần này anh phạt nhẹ, không được ăn đồ ngọt khi anh chưa cho phép.
Lộc Hàm giãy nảy
-An tuê!!! Anh à!!! Anh đẹp trai!!! Anh tài giỏi....bla...bla...bla
Lúc này cánh cửa phòng mở ra:
-Thế Huân,sắp đến giờ họp rồi...
Diệc Phàm bước vào,tay cầm một sấp tài liệu gì đó. Lập tức nhìn thấy Lộc Hàm thì im bặt. Lộc Hàm thấy Diệc Phàm làm ở đây thì bước đến cười gian xảo
-Anh zaiiiiiii~
Diệc Phàm sởn gai ốc, ném luôn sấp hồ sơ vào người Lộc Hàm rồi chạy mất. (anh trai thế đấy :v). Lộc Hàm rút từ đế giày một cây gậy nhỏ (cái giầy giống cái điện thoại có chỗ cắm bút ý :)) rồi kéo dài cây gậy (lần này thì nó giống cái ăng ten ý :)). Chạy theo Diệc Phàm thét lớn:
-Diệc Phàm em phải đánh đít anh!!!! (wtf :') )
Thế Huân đen mặt, đây là công ty có phải khu giải trí đâu mà hai người đó có thể đuổi nhau thỏa mái như vậy?Nhặt những tập hồ sơ thì anh đã thấy Lộc Hàm ủy khuất bước về phòng.
-Đánh xong rồi?
-Em chả biết anh ta đi đâu nữa!!_Lộc Hàm bĩu môi
-Muốn đến văn phòng của anh ta không?
Mắt Lộc Hàm sáng lên như đứa trẻ được mẹ cho kẹo,gật đầu như giã tỏi. Nhìn bộ dạng của Lộc Hàm khiến Thế Huân buồn cười, ôm eo cậu tiến về căn phòng ở cuối dãy. Mở cửa vào phòng, cái bàn có bảng tên Diệc Phàm đã được Lộc Hàm thu vào tầm mắt.
-Phàm Ca Ca, em sẽ không tha cho anh đâu!!!!!
Đã đến giờ Thế Huân họp,đợi đến khi phòng họp đóng kín cửa, Lộc Hàm ra khỏi công ty, khi về xách một túi đen to bự. Vào văn phòng của Diệc Phàm, cậu đổ từ trong túi ra rất nhiều lọ xịt đầy màu sắc.
-Em sẽ trang trí lại phòng cho anh!
--------------------------------------------lại là ta đây muahaha---------------------------------------------------------------
giờ họp kết thúc, Diệc Phàm bước vào phòng thì mắt trợn tận lên trán. Ba bức tường hiện đầy hình các hành tinh ngoài Galaxy bị một "người que" bắn nát,choe choét đủ các loại màu. Bức tường còn lại là hình một người mặc quần áo con nai đang bắn tym. Anh quỳ xuống,mặt biểu cảm dữ dội
-Lộc Hàm!!!!! Anh biết lỗi rồi mà!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip