Chap 20: Đau thương đến chết.
Chap 20: Lời kể của Thế Huân.
Cầm tay Triệu Ân đi mất. Tâm vô cùng khó thở. Nhìn biểu tình của Lộc Hàm, tôi biết em hận tôi, em ấy rất hận tôi. Khi nói ra những từ đó, trái tim như bị con dao nhọn đâm làm từng mảnh. Thê lương. Thống khổ.
Xin lỗi.
Xin em hãy hận tôi đến chết.
Tôi cầu xin em hãy hận tôi.
Đến tôi còn hận chính bản thân mình .
Điện thoại đổ chuông, thả tay Triệu Ân ra, đôi mắt thất thần nhìn điện thoại. Bắt máy nhưng tôi không nói gì. Cảm giác đau đớn khiến mọi giác quan như tê liệt.
- Giám đốc, tôi có chuyện muốn nói.
-...
- Lộc Hàm... cậu ấy...
-...
- Cậu ấy đang có thai...
Hai mắt tôi mờ dần đi. Chiếc điện thoại rơi xuống đất tạo thành âm thanh tàn nhẫn. Triệu Ân nhìn ,trong lòng dấy lên nét hoài nghi. Định mở miệng hỏi nhưng chưa kịp nói gì, tôi đã chạy một mạch quay ngược lại.
Từng tiếng bước chân nặng nề. Hai mắt mờ dần theo từng mảng đau đớn, thống khổ
Lộc Hàm, xin lỗi.
Cánh cửa bật mở. Cảnh tượng lúc này khiến đầu óc tôi điên dại. Lộc Hàm nằm dưới đất, khuôn mặt thập phần đau đớn, thê lương. Phần dưới nhuốm một màu đỏ tươi.
Bọn chúng quay mặt lại. Tôi không còn bất cứ suy nghĩ gì nữa.
Nhanh nhẹn lấy khẩu súng gần đó giơ lên. Tôi muốn bật cười nhưng trong lòng vạn phần đau khổ.
Một tên tiến lên phía trước. Một viên đạn bay ra đâm thẳng vào chân, hắn ngã xuống đất, rống lên thê thảm.
- Bọn mày còn tiến lên là tao giết chết.
Tay vẫn cầm súng, tôi đi về phía Lộc Hàm, một tay cầm lấy tay em quàng qua vai mình, cố gắng đỡ em dậy. Lộc Hàm dù đau nhưng vẫn còn tỉnh táo.
- Lộc Hàm, anh đây đừng sợ.- tôi dỗ dành để em cảm thấy an toàn.
hai tay em ấytóm chặt vào cổ áo tôi. Tôi biết em sợ. Em đang cố tìm một chút bình an. Lúc này tôi chỉ muốn đọc được suy nghĩ của em nhưng càng nhìn càng rối loạn.
Mãi chúng tôi mới ra được khỏi nhà kho. Chạy nhanh đến phía chiếc xe, tôi không chần chừ đặt em ngồi bên cạnh, bắt đầu khởi động xe.
Chiếc xe phóng vun vút trên đường. Nhìn qua kính chiếu hậu tôi có thể thấy đằng sau có hai chiếc xe đang đuổi theo. Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, hai hàng mi Lộc Hàm vẫn nhắm chặt. Tôi bắt đầu tăng tốc thêm nữa, chỉ sợ bọn chúng đuổi kịp mọi chuyện sẽ càng thêm đau khổ.
Tôi sẽ liều cả mạng sống để bảo vệ em.
Xe bỗng dừng lại, khiến cơ thể tôi mất đà lao về phía trước. Chiếc xe đột ngột hết xăng. Tôi hoảng loạn nhìn ra đằng sau. bọn chúng vẫn chưa tới.
Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Lộc Hàm cũng đang nhìn tôi. Không biết tại sao em lại nhìn bằng đôi mắt đó, nhưng tôi chẳng muốn nghĩ. Lúc này điều duy nhất là phải thoát khỏi bọn chúng.
Mở cửa nhảy xuống xe. Chạy nhanh sang mở cửa cho Lộc Hàm.
- Xuống xe nhanh lên, chúng ta phải chạy đã.
Lộc Hàm im lặng không nói gì. Tôi đưa mắt cuống cuồng nhìn em.
Lộc Hàm xin em hãy nghe lời tôi.
Dù có hận hay ghét thì cứ hãy nghe lời tôi nói đã.
Đã có tôi nguyện mang cả sinh mệnh của mình bảo vệ em, xin em hãy nghe lời tôi nói.
Đôi mắt thâm tình nhìn em.
Lộc Hàm tựa tay vào cửa, bước xuống xe. Phía dưới chân, máu vẫn nhỏ giọt. Tôi lo sợ định đưa tay xốc em lên nhưng nhận lại là sự từ chối từ em.
Lộc Hàm hơi lùi người lại, khuôn miệng lạnh lùng:
- Tôi tự đi được.
Từ đằng xa tiếng xe ô tô càng gần, tôi không để ý nữa, nắm lấy tay Lộc Hàm chạy một mạch vào phía trong khu rừng thông. Vì đang là đầu đông nên gió rít qua từng kẽ lá tạo thành thanh âm ma mị. Trong khu rừng chỉ có tôi và em ấy. Càng lúc chạy càng sâu vào.
Lộc Hàm bị ngã xuống đất. Tôi quay đầu lại nhìn, cảnh tượng càng ngày càng đau đớn. Quỳ xuống, nâng đầu Lộc Hàm lên, tôi ôn nhu hôn lên trán em, cố gắng xoa dịu nỗi đau của em ấy.
- Lộc Hàm, để anh cõng được không, anh xin em đó.
Lộc Hàm thở hồng hộc, đôi mắt nặng trĩu. Em ấy hất tay tôi ra:
- Tôi tự đi được.
Lộc Hàm đứng dạy, khó nhọc lê từng bước.
Tôi nghiến răng chặt lại. Tôi không suy nghĩ nữa, nhanh tay nắm lấy tay em kéo nhanh về phía trước, không quên nói :
- Vậy chịu khó, chúng ta phải thoát được đã.
Trong rừng thông, ai con người một cao một thấp nắm chặt tay nhau chạy. Gió rít thổi khiến tóc bay lòa xòa trước mặt. Cảnh tượng thê lương, ai oán.
Phía trước là vách đá. Tôi tuyệt vọng. Tôi cảm nhận thấy sự tuyết vọng qua sự run rẩy của Lộc Hàm. Quay lại nhìn Lộc Hàm. Em cũng đưa mắt nhìn tôi.
Lộc Hàm...
Em ấy sợ hãi. Tôi đưa tay ôm chặt lấy thân người em. Tôi hôn nhẹ lên tóc Lộc Hàm.
- Đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ.
Lộc Hàm cố đẩy ra, tôi càng ôm chặt hơn. Lúc này tôi cần phải làm gì đó nhưng càng nghĩ càng rối bời.
- Bọn mày làm sao mà chạy được hahahaha...
Tên cầm đầu giơ súng về phía tôi. Đứng lên phía trước, tôi dùng cơ thể che chắn cho em.
- Rốt cuộc bọn mày muốn gì?
Bọn chúng không nói, chỉ cười khanh khách. Tôi bất an nắm chặt lấy tay em, mắt vằn lên những tia máu đỏ li ti:
- Nói đi muốn gì?
Một tên lên tiếng:
- Chỉ là muốn xem giữa 2 người ngươi chọn ai thôi, nói chính xác là trêu đùa.
Tôi mất kiên nhẫn hét lên:
- Chơi đùa, vậy sao không buông tha còn đuổi theo tao.
- Ngô Thế Huân, bọn tao phải chùi mép chứ. Đâu thể để thằng kia sống được. Trêu đùa thôi chưa đủ.
- Vậy bọn mày muốn gì?
- Cổ phần của mày, được chứ?
Tôi chặn họng không biết nói gì. Điều gì cũng được nhưng cổ phần công ty thì không thể. Đối với Ngô Thế Huân – tôi thì đây là lần đầu tiên tôi khó xử như vậy.
Quay đầu lại nhìn Lộc Hàm, thấy khuôn mặt em tái nhợt, tôi càng thêm chua xót. Tôi hận mình thật hèn hạ. Chỉ vì một chút cổ phần mà rơi vào cảnh đường cùng.
- Ai sai bọn mày làm chuyện này?
Bọn chúng không chịu nói. Tôi liều mạng tiến lên một bước.
Tiếng súng nổ. Tôi không thể ngờ bọn chúng lại ra tay nhanh như vậy. Tay vẫn nắm lấy tay em, tựa hồ không muốn buông ra dù chỉ một chút. Đạn ghim vào vai, màu chảy ra ướt đẫm áo.
Bọn chúng tiến lên vài bước. Súng chĩa thẳng vào đầu tôi. Tôi thất thần. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cái chết không đáng sợ như mọi người vẫn nói. Tôi nhắm mắt lại.
Tiếng súng gào thét. Chợt tôi không thấy đau chút nào
Mở mắt ra, Lộc Hàm đang đứng chắn trước mặt. Máu từ phần eo loang ra chiếc áo trắng. Cơ thể em vì bị bắn mà mất thăng bằng lùi lại vài bước, người từ từ ngửa ra đằng sau. Tôi thuận tay nắm lấy bàn tay em ấy, thật chặt
Lộc Hàm lộn người rơi xuống vách núi. Tôi khiếp sợ, nắm chặt lấy tay em ấy, em sẽ mãi mãi rời xa tôi mất.
- Lộc Hàm.
Lộc Hàm lúc này tự dưng mỉm cười. Tôi đau đớn nhìn. Máu từ bả vai chảy dọc theo cánh tay rơi xuống, đọng trên mặt em. Nhưng giọt máu đỏ tươi cứ rơi đâm vào da thịt em.
- Đừng thả lỏng tay, xin em.
Tôi ra sức van xin Lộc Hàm. Phía dưới là dòng nước đang cuồn cuộn chảy. Nếu buông tay, em sẽ bị dòng nước cuốn đi. tôi không cam tâm.
Lộc Hàm nhăn nhó. Trái tim tôi đau đớn gỉ máu. Tiếng thở mạnh của em xoáy sâu vào trái tim tôi.
- Ngô Thế Huân.- Lộc Hàm gọi tên tôi.
Tôi nhìn em, giọt nước mắt lăn trên má. Lần đầu tiên rơi nước mắt. Giọt nước mắt của sự sợ hãi. Sợ mất em. Sợ nhìn thấy em rơi xuống. Sợ em bị dòng nước cuốn đi.
Lộc Hàm mỉm cười một cách ngốc nghếch.
- Ngô Thế Huân... chúc anh một đời bình an vui vẻ.
Cánh tay em dần nới lỏng ra. Tôi hoảng sợ ra sức với lấy:
- Đừng, tôi xin em, đừng buông, đừng...
Cảm giác lạnh giá luồn qua từng kẽ tay. Lộc Hàm rời khỏi. Lạnh lùng mà cô độc.
- LỘC HÀM...
Tiến xe cảnh sát. Tất cả đều đã hóa thành vô nghĩa.
Định lao xuống nhưng tôi bị giữ lại. Định giãy giụa gào thét nhưng cơ thể dần dần lịm đi. Chỉ cảm nhận thấy mùi vị chát đắng của nước mắt. Mũi tiêm an thần được người cứu thương đâm vào cơ thể.
Đau thương đến chết.
Đau đớn suốt đời.
End chap 20
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip