Chương 17
Chương 17:
Khi Ngô Thế Huân theo mùi hương cà phê trên cơ thể Lộc Hàm tìm đến, nơi đó đã biến thành một trận hỗn chiến đẫm máu. Nói là hỗn chiến, nhưng kì thực chiến tranh chỉ xuất phát từ hai người. Xung quanh, lính gác giống như xem kịch hay, kẻ cổ vũ, kẻ trầm trồ, cuối cùng vẫn là không tin được Lộc Hàm thật sự bị hạ. Trong mắt bọn họ, anh chính là dẫn đường bất khả xâm phạm suốt bảy năm qua.
"Mẹ kiếp!"
Câu đầu tiên mà Ngô Thế Huân nói ra khi đặt chân vào đây chính là như vậy. Cậu ta là đương muốn chửi cái số kiếp sắp xếp để cậu ta đến muộn một bước, hại Lộc Hàm thành ra như thế này. Vòng vây lính gác lúc thấy Ngô Thế Huân mắt đỏ như máu tiến đến liền không hẹn mà tự động tản sang hai bên, rẽ thành một lối dài cho cậu bước. Mùi máu càng lúc càng nồng, kích thích giác quan chiến đấu của Ngô Thế Huân. Thời gian cậu bước vào nhà tù này, chưa một lần bản thân kích động đến vậy. Kể cả lần chiến đấu cùng Khương Vĩ, năng lượng trong người cũng không bộc phát cao độ đến mức này. Trước mắt Thế Huân chỉ nhìn thấy bóng lưng to rộng của Vĩ, cảnh xung quanh ra sao, cậu hoàn toàn không để tâm. Tựa như người máy được lập trình sẵn, ý niệm duy nhất tồn tại trong đại não của Thế Huân lúc này chính là giết. Phải giết con báo ngông cuồng chết tiệt này.
Ở điểm bị dồn lại, Lộc Hàm vẫn đang cố cầm cự luồng năng lượng đã suy yếu trong người. Kết giới ý thức không thể bị mất đi. Anh biết anh vẫn chưa hoàn toàn thất bại. Ít ra thì Khương Vĩ vẫn chưa thể mở được bức tường bảo vệ nội tâm cao nhất của anh. Gỉa như bây giờ gã có cắn xé đến tan nát ấn ký nơi trung tâm Đồ Đằng thì liên kết tạo được cũng chỉ là tạm thời. Đừng quên, Lộc Hàm là một dẫn đường sắp đạt đến trình độ mạnh nhất.
Bàn tay Lộc Hàm vẫn mãnh liệt bấm vào da thịt. Tại mỗi vị trí ngón tay đâm xuyên qua đều chảy ra máu đỏ. Mùi máu nồng đậm kích thích mạnh khứu giác của Ngô Thế Huân, khiến cho bản chất sát sinh nguyên thủy của cậu sống dậy. Cho đến bây giờ, điều mà thượng tướng Phác lo ngại nhất chính là sự kích ứng đột ngột này với Ngô Thế Huân. Tinh thần thể của cậu rất dễ mất kiểm soát trước mùi máu. Trường hợp của Thế Huân là trường hợp hiếm, nên dẫn đường khắc chế được cậu cũng phải là dẫn đường có một không hai.
Khương Vĩ vẫn tập trung cao độ để phá kết giới của Lộc Hàm. Xung quanh gã là một vòng tròn lửa tỏa ra mùi đặc trưng của lính gác nhuốm máu. Khi Ngô Thế Huân tiến đến gần, vòng tròn kia lập tức phóng ra ánh điện tấn công kẻ có ý định xâm phạm. Lộc Hàm mê man, giữ chút hơi sức cuối cùng để bảo vệ sự thanh tịnh của ấn ký. Trong khi mắt đã nhắm nghiền, ý thức suy kiệt, khứu giác lại đặc biệt nhạy mà phát hiện ra mùi hương dễ chịu của Ngô Thế Huân. Khoảnh khắc ấy, Lộc Hàm rất muốn mở mắt, rất muốn gọi tên cậu, nhưng vì năng lượng sử dụng gần hết, ngay cả linh hồn cũng sắp rơi vào mê man.
"Lộc Hàm, Lộc Hàm..."
Miệng Ngô Thế Huân đột nhiên gọi tên anh như niệm thần chú. Sau đó, như cảm thấy tất cả huyết nhiệt trong người dồn lên đỉnh đầu, Thế Huân gầm lên một tiếng, lập tức tinh thần thể sói trắng xuất hiện.
"Cậu ta..."
"Cậu ta là lính gác..."
"Như thế nào có thể...?"
"Là lính gác!!"
Đám lính gác rơi vào hoang mang. Lúc Kim Chung Nhân cùng thiếu tướng chạy đến nơi, phân nửa năng lượng của lính gác đã bị Ngô Thế Huân bẻ gãy. Một số lính gác yếu hơn không chịu được phải chạy loạn ra ngoài, có người lăn ra đất bất tỉnh, có người hộc máu mũi mất mạng.
"Cậu mau lùi lại."
Thiếu tướng đẩy Kim Chung Nhân về phía sau, trực tiếp phát ra một luồng năng lượng cực lớn cố gắng đẩy Ngô Thế Huân xuống. Nhưng cuối cùng, chính thiếu tướng lại bị đòn phản lại hất ra xa, trong trống ngực cũng thương tổn không ít.
"Hóa ra đây là điều thượng tướng luôn lo ngại."
Kim Chung Nhân chạy đến đỡ lấy thiếu tướng, trán cũng đẫm mồ hôi vì nhiệt. Lính gác lùi xa dần, bên trong nhà ăn chỉ còn Ngô Thế Huân, Khương Vĩ và Lộc Hàm.
"Kim Chung Nhân, liên lạc với cấp cao Liên Bang ngay lập tức."
Tình hình này xác định không ổn. Thẳng qua một lúc nữa, có khả năng năng lượng của Ngô Thế Huân sẽ hủy diệt cả nhà tù phía Tây này mất. Lính gác ở các khu C, D bắt đầu nhao nhao hoảng loạn. Đàn quạ trú ẩn ở ngọn núi bờ Đông cũng bị động lao ra khỏi hang, hỗn loạn kêu ầm ĩ.
Thiếu tướng quan sát tình hình, lại thấy một phần sức mạnh Thế Huân phát ra ngoài bị vòng kết giới tinh thần của Lộc Hàm hấp thụ. Nhăn mày một cái, thiếu tướng lập tức nhận ra rằng chính người đang trọng thương này là cội nguồn của mọi sự. Hiện tại, chỉ cần chữa lành mọi thương tổn của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân nhất định sẽ bình thường trở lại. Nhưng điều này chính là bất khả thi. Lộc Hàm một thân máu me, vị trí Đồ Đằng đang phát nhiệt cực mạnh chứng tỏ trong tâm hồn đang vô cùng kích động. Nếu thương tổn có lành lặn, ít nhất cũng cần đến vài ngày tiếp nữa.
"Lộc Hàm, Lộc Hàm a."
Ngô Thế Huân không thể xác định rõ điểm nhìn. Năng lượng toát ra quá lớn, thị giác cũng có đôi phần loạn. Chưa bao giờ, sức mạnh lại tăng lên đột biến gây cho bản thân mất kiểm soát như lúc này. Chính Thế Huân cũng loạn. Mùi máu của Lộc Hàm dày đặc không khí, cậu lại không thể tìm thấy anh, tâm đã rối càng thêm rối.
Trong mơ màng, Lộc Hàm chợt nhớ đến gương mặt của thiếu niên ngây ngốc lần đầu gặp nhau. Thiếu niên nép sau anh, có vẻ yếu thế hơn anh nhưng lại là dấu hỏi to lớn mà anh chưa có lời giải đáp.
"Thế Huân..."
Miệng vô thức gọi tên. Muốn nói thêm cậu rốt cục là ai, thế nhưng tinh thần suy yếu quá rồi.
Thính giác Ngô Thế Huân phát triển rất mạnh. Cậu lập tức nghe được tiếng Lộc Hàm gọi, vậy nên cứ theo tiếng ấy mà lao đến.
"Rách việc thật!"
Khương Vĩ cảm thấy "chơi" cùng Lộc Hàm không đủ thỏa mãn, gã liền đứng thẳng dậy, gồng mình ném văng cả cơ thể anh về một góc. Thế Huân đương điên tiết, trông thấy cảnh tượng vừa rồi thì như phát rồ. Sói xám nhanh như gió lao đến, trực tiếp há miệng cắn mạnh vào cổ báo điên của Khương Vĩ. Mười đầu ngón tay của Ngô Thế Huân mọc ra vuốt sắc. Lực dồn tại đó cùng với đà cơ thể phóng lên, tựa như một cơn bão lớn, Thế Huân lao đến túm lấy cổ Khương Vĩ.
"Con mẹ thằng khốn! Buông!"
Khương Vĩ bị động vẫn rất mạnh mồm. Tay gã vo lại thành nắm đấm, trực tiếp đấm mạnh vào lưng Ngô Thế Huân, tại nơi mà gã cho là gần phổi nhất. Hai ba lần như thế làm cho đối phương phải ho sặc ra máu, nhưng như thế nào cũng không thể tự cứu được mình.
Thế Huân nhổ máu xuống đất, mười ngón tay vẫn tại vị trí cổ của Khương Vĩ, bóp mạnh. Móng tay nhọn bấm sâu vào da thịt gã, huyết đỏ tanh hôi lập tức tràn ra, ô uế cả một vùng đất. Rồi đột nhiên, báo điên của Khương Vĩ đổi lộ trình, lao đến tấn công Thế Huân để giải cứu chủ nhân. Con báo cắn mạnh vào bả vai phải Ngô Thế Huân, khiến cho lực trên tay cậu phải suy yếu mà buông ra. Thế nhưng cậu vẫn còn một cánh tay mạnh.
Gân xanh nổi đầy trán, Ngô Thế Huân gồng mình lăng cả cơ thể Khương Vĩ đập mạnh vào tường. Tinh thần thể sói xám của cậu có vẻ bất binh trước thói chơi xấu của báo điên. Theo thông lệ chiến đấu, chỉ tinh thần thể mới được trực tiếp đối đầu với nhau, còn lại đều thông qua liên kết năng lượng. Ngô Thế Huân sau khi ra tay tàn khốc với Khương Vĩ vẫn còn muốn trực tiếp giết chết gã, nhưng Kim Chung Nhân nhanh tay đã lao đến đem người đi. Cấp trên có điều lệnh xuống bằng mọi cách phải giữ sống cho kẻ này. Bằng không, chính Chung Nhân đã để Thế Huân bẻ gãy cổ gã.
Lúc Ngô Thế Huân tiến về phía Lộc Hàm đang nằm suy yếu, lực trên tay cậu còn không tự kiểm soát được mà làm tổn thương anh. Để giảm nguồn năng lượng bộc phát ra, Thế Huân tự đấm rất nhiều lần vào cơ thể mình, đấm đến vết thương nơi bả vai đầm đìa máu mới cảm thấy năng lượng giảm đi một chút.
"Lộc Hàm..."
Phần cơ thể anh đã mất đi tri giác, còn tâm hồn cũng cực đại suy yếu, cho dù nghe thấy tiếng cậu gọi cũng không đủ sức để cất tiếng đáp lại.
Không thấy Lộc Hàm hồi đáp, Ngô Thế Huân càng lúc càng loạn hơn. Bàn tay đỡ lấy cơ thể anh vừa không dám động mạnh, vừa không kiểm soát được, vẫn là không thể buông ra.
"Lộc, tỉnh dậy, nghe lời em, mau tỉnh_"
Chính Thế Huân cũng cảm thấy cơ thể mình đang run lên. Cảm xúc vốn đã không kiểm soát được, lúc này lại rối lên thêm.
"Lộc Hàm, Lộc Hàm."
Ngô Thế Huân ghé tai xuống ngực trái, nơi vị trí Đồ Đằng đã bị anh tự hủy thành một khối huyết nhục mơ hồ, chỉ có ấn kỳ vẫn phát ra ánh sáng thanh tịnh. Đến cuối cùng, Lộc Hàm vẫn bảo vệ được sự thanh tịnh của nơi đó, nhưng lại làm tổn thương cả trái tim.
Thế Huân không nghe được tiếng tim đập nữa. Lần thứ hai, huyết nhiệt lại không hẹn mà bùng lên, lần này còn dữ dội hơn ban nãy. Khi tiếng gầm của cậu xé tan đi bầu không khí, cũng là lúc huyết lệ rơi xuống.
Lính gác khóc ra huyết lệ là lúc tột đỉnh của đau lòng. Ngô Thế Huân chưa từng cảm thấy bất lực như lúc này. Cậu không thể làm cho trái tim Lộc Hàm đập trở lại, không thể làm được.
Hai mắt Ngô Thế Huân đỏ ngầu tia máu, từ khóe mắt cậu lại tràn ra lệ đỏ chảy xuống gò má, rồi xuống cằm, chảy ướt cả một bên gò má trắng sứ của Lộc Hàm. Năm đầu ngón tay Lộc Hàm vẫn còn ướt máu. Ngô Thế Huân nắm lấy bàn tay ấy rồi áp mặt mình lên, thanh âm phát ra như là sắp vỡ nát.
"Lộc, Lộc Hàm_"
Gọi tên anh thật nhiều như này, có khi nào anh sẽ tỉnh dậy không?
Ngô Thế Huân cảm thấy vật thể trong lồng ngực trái của mình đập hỗn loạn hơn bao giờ hết. Cậu nghĩ cậu điên rồi. Máu chảy trong người đặc biệt nóng, chảy đến từng tế bào kích động muốn nổ tung. Thế Huân nghiến răng, không thể chịu đựng được ức chế thần kinh trong người. Cậu ôm lấy Lộc Hàm, từ từ đứng dậy. Xung quanh hết thảy đều là kẻ thù. Cảm giác uất hận khiến Ngô Thế Huân không làm chủ được mình. Trong đầu chỉ nghĩ đến giết và giết. Thế giới này có lật nhào, có đập nát, có hủy thành tro bụi cũng không đủ để bồi táng Lộc Hàm.
"Mất rồi...Ai trả lại Lộc Hàm? Ai sẽ đền mạng cho Lộc Hàm?"
"Trả lại..."
"Không! Không ai trả được!"
"Không_"
Ngô Thế Huân càng nói càng đau khổ. Lộc Hàm ở trong vòng tay cậu vẫn lặng im không phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip