Ep 11. Mê muội


CON MẮT TÂM LINH

Ep 11:

Tiếng mưa ngừng rơi, không gian ám muội trong căn phòng tối bị tiếng cạch cạch làm cho biến mất.

Nụ hôn đê mê của hai người ngừng lại nhường chỗ cho một sự việc khác. Hắn nhăn mày nhìn thứ kim loại cứng trên cổ tay mình, lại liếc nhìn vẻ mặt còn nhiều mờ ám của Ngô Thế Huân.

" Việc này..."

Thế Huân dường như không hề muốn bán linh hồn cho quỷ dữ. Trong một phút tâm trí vẫn còn tỉnh táo, đã ngay lập tức đem khóa tay hắn lại bởi chiếc còng của cảnh sát. Việc làm này là minh chứng cho sự tỉnh táo trong vòng xoáy của ác quỷ. Ngô Thế Huân không phải là người tầm thường, làm sao bản thân có thể dễ dàng chịu khuất phục dưới một kẻ như hắn.

" Anh hẳn là không tin tôi."

" Tôi tin cái gì ở cậu?"

Ngô Thế Huân nhặt chiếc áo dưới chân lên, ném về phía hắn.

" Làm sao đây, tôi không mặc được áo."

Ngô Thế Huân nheo mắt nhìn, cuối cùng vẫn là tự mình mặc áo cho hắn.

" Thế Huân..."

Trong lúc mặc áo cho hắn, hắn lại dám dùng chất giọng trầm nóng bỏng đó để gọi tên anh. Nhiệt độ của hai người lại dần cao lên. Ngô Thế Huân hừ nhẹ một tiếng, vội nắm lấy cổ áo lôi hắn đứng dạy.

" Khoan đã."

" Sao?"

Hắn liếc nhìn về chiếc bàn cạnh cửa sổ, tông giọng vẫn vô cùng bình thản: " Tôi phải đeo kính vào đã."

" Tại sao?"

" Tôi phải đeo kính!"

Trụ sở cảnh sát thành phố, phòng thẩm vấn.

Ngô Thế Huân đã ngồi thẩm vấn hắn suốt 30 phút, nhưng căn bản chỉ có một mình anh độc thoại, còn hắn vẫn giữ trạng thái im lặng. Khi nhìn khuôn mặt bình thản với cặp kính đen, Thế Huân có chút nổi cáu, lớn tiếng:

" Cậu không có gì để nói sao?"

Hắn nheo mắt nhìn anh, khẽ đẩy chiếc kính lên cao một chút. Suốt 30 phút trôi qua, cuối cùng hắn mới chịu mở miệng: " Tôi khuyên anh một câu..."

" Sao?"

" Anh đang tự dẫm phải đinh đấy."

" Cậu..."

Ngô Thế Huân trừng mắt đùng đùng tức giận.

Hắn vẫn hết sức điềm tĩnh, cong môi cười một cách dịu dàng: " À, nếu là người khác thẩm vấn biết đâu tôi sẽ nói. Anh đổi người đi."

" Tên điên không biết lượng sức."

Ngô Thế Huân vội nối máy với người bên ngoài, cho gọi cảnh sát Hạ vào thẩm vấn. Hắn nhìn Thế Huân không rời mắt cho đến khi bóng lưng anh khuất sau cánh cửa. Tên điên này hẳn là không sợ bất kì điều gì. Đã là cá nằm trên thớt rồi nhưng vẫn tỏ ra vô thường một cách ngu ngốc. Để xem hắn còn cười được bao lâu.

Cảnh sát Hạ đối diện với một kẻ kì lạ không tránh được căng thẳng, trước khi vào vấn đề còn nhìn nét mặt hắn xem có gây khó khăn hay không.

" Cậu không thể bỏ kính ra được sao?"

Hắn khoanh tay trước ngực, không biết là đang nhìn cái gì nữa, một lúc mới nói: " Nếu tôi bỏ ra, kịch bản sẽ khác đi đấy."

Kịch bản?

Cảnh sát Hạ cũng không gây khó dễ, vừa nói vừa ấn bàn phím máy tính lia lịa.

" Tên là gì?"

" Trước khi nói tên, tôi hỏi anh một câu, được không?"

" Sao?" Tên trán cảnh sát Hạ bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Tên này...

Hắn xoay đầu nhìn sang chiếc kính đen ở bức tường bên cạnh, khẽ nghiêng đầu: " Ngô Thế Huân đang đứng xem trong đó, đúng không?"

" Hả?" Cảnh sát Hạ không tiện nói ra, vội nhìn đi hướng khác.

" Quả nhiên..." Hắn cong môi cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng như hoa tuyết: " Anh bắt đầu hỏi đi."

Đây là lần đầu tiên cảnh sát Hạ đối diện với một tên có những hành động kì quái như vậy, sau khi ấn hàng loạt những điều cần phải hỏi vào máy tính, liền nhanh tay lau mồ hôi, ngồi ngay ngắn trở lại.

" Tên?"

" Lộc Hàm..."

" Tuổi?"

" 29."

" Số chứng minh thư?"

" ****"

Ngô Thế Huân nhìn qua tấm kính trở nên ngây ra. Hai người đang đối diện với nhau qua một bức kính, anh có thể nhìn thấy cậu ấy, nhưng cậu ấy không biết có nhìn thấy anh hay không. Các ngón tay Thế Huân khẽ run, anh không hiểu cậu ấy đang nhìn gì, là nhìn tấm kính hay nhìn anh. Chỉ thấy Lộc Hàm vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tấm kính mà anh đang đứng ở trong đó. Ý cậu ấy rốt cuộc là cái gì đây. Lộc Hàm?

Những mảnh kí ức vỡ vụn dần được ghép lại, Thế Huân khẽ nhắm mắt thở một hơi dài. Anh nhớ ra rồi, là Lộc Hàm.

Cảnh sát Hạ tiếp tục hỏi: " Vào đêm ngày... tháng... cậu đã làm gì?"

Lộc Hàm tỏ ra suy tư, cũng không hề đắn đo mà nói: " Ngủ."

" Thật?"

Lộc Hàm có đôi chút không hài lòng, lông mày xô lại vào nhau: " Anh đừng có hỏi thừa được không?

" Cậu Lộc, có lẽ cậu vẫn chưa hiểu tình hình lúc này, cậu đang bị..."

" Kẻ tình nghi giết người hàng loạt, đúng không?"

" À, ồ... đúng" Cảnh sát Hạ ấp úng. Tên điên này cũng không phải là không biết cái quái gì cả.

Đột nhiên cửa phòng mở ra, Ngô Thế Huân ra hiệu cho cảnh sát Hạ lui ra trước.

Trong phòng chỉ có hai người, với 4 chiếc máy thu hình. Ngô Thế Huân tắt máy thu hình đi, tắt luôn cả loa ngoài để tạo thành một căn phòng kín theo đúng nghĩa.

Những hành động của anh dường như không khiến cậu ấy kinh ngạc, trái lại càng lãnh đạm. Lộc Hàm cười lạnh một tiếng, ung dung tháo chiếc kính đen trên mặt xuống. Cậu ấy vẫn giữ một thái độ đùa cợt: " Ý anh là sao?"

Thế Huân không nói gì, trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

" Tôi biết anh muốn bắt tôi, vì anh nghĩ rằng tôi là một kẻ giết người. Tôi biết anh có quyền suy nghĩ và làm điều anh muốn nhưng nếu anh không có bằng chứng thì đây chính là giam giữ người trái phép. Anh nghĩ rằng chỉ cần bắt về và đợi người khác nhận tội là xong, nhưng anh quên mất rằng những người không có tội thì sẽ im lặng. Anh đang vượt quyền và lộng quyền đấy. Hơn nữa, chỉ cần tôi kiện các anh sẽ phải im miệng lại và sống trong hối hận đấy."

Nghe tất cả những điều Lộc Hàm nói, Thế Huân chỉ đáp lại: " Cậu thật sự không phải Rain?"

Lộc Hàm trừng mắt nhìn, trong ánh mắt nâu tuyệt đẹp là sự tức giận khôn cùng. Không biết cậu ấy tức giận vì cái gì, chỉ thấy những lời Ngô Thế Huân nói ra đều hết sức nực cười. Nực cười tới mức như một kẻ điên hành động theo cảm tính mà không cần biết tới cảm nhận của người khác. Anh ta lại tự cho mình cái quyền phán xét cuộc sống của người khác. Đã rất nhiều năm trôi qua rồi, bản tính cũng không thay đổi.

Lộc Hàm đứng dạy, chậm rãi bước từng bước vòng qua chiếc bàn dài, đi về phía Thế Huân. Không nói lời nào, Lộc Hàm giơ tay lên tát một cái tát đau điếng vào má Thế Huân. Giống như 10 năm trước, trước cửa nhà Lộc Hàm, cái tát đau điếng khiến Thế Huân vẫn nhớ mãi.

Lộc Hàm cúi người thấp xuống, thì thầm vào tai Thế Huân.

" Tôi ... sẽ giết anh đấy..."

" Tôi không phải là kẻ thích đùa..."



Cuồng dã...

Mê muội...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip