Ep 19: Tận đáy nỗi đau

CON MẮT TÂM LINH

Ep 19:

Một câu chuyện về kẻ giết người hàng loạt khiến người trong cuộc trở nên mệt mỏi. Câu chuyện khiến mọi người dần mất đi niềm tin vào con người. Khi niềm tin đã cố gắng đặt vào thâm tâm, trong một khoảnh khắc liền biến mất không còn dấu vết.

Ngô Thế Huân 2 tiếng sau nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Họ nói rằng sau khi khâu lại vết thương, Lộc Hàm đã tỉnh và rời khỏi bệnh viện. Rõ ràng cậu ấy đang bị thương nhưng lại tự ý rời đi. Bác sĩ lo lắng cho sức khỏe của cậu ấy nên đã điều người đi tìm nhưng vẫn không thấy đâu cả.

Màn đêm với cơn mưa rả rích. Tiếng mưa như một bản nhạc buồn thê lương, não nùng.

Trong màn đêm, cùng tiếng thở dốc. Thanh âm trầm thấp của ác quỷ khiến kẻ nào đó như bị mê muội: " Là ai đã sai mày đến?"

Nhận được câu trả lời của kẻ kia, hắn không nói gì chỉ thoáng lặng người. Một cảm giác tức giận đang chảy trong tâm hắn, căn bản hắn lại không bộc lộ ra, một mình giữ trong lòng, thể hiện nỗi oán giận bằng cách giết người tàn độc của mình.

" Chết đi..."

" Đây là cái giá của việc mày dám làm như thế."

Tiếng rắc của xương cốt xé nát màn mưa. Một màu đỏ bắn lên người hắn, bị những giọt nước mưa hòa vào đọng lại trong đáy mắt.

Hắn liếc ánh nhìn lạnh lùng vào thi thể đã mất đi linh hồn, ánh mắt chất chứa một nỗi buồn kì lạ. Máu từ cánh tay hòa với mưa chảy dọc xuống đầu ngón tay rơi xuống mặt đường. Khung cảnh đêm tối, cùng với ánh nhìn buồn thấm thía của hắn khiến cảnh vật trở nên cô đơn buồn tẻ đến cùng.

Hắn cúi đầu xuống. Tiếng khóc bật lên, hàm răng cắn chặt lại để kìm nén nỗi đau trong lòng. Không hiểu hắn khóc vì đâu, chỉ biết nỗi buồn này đã luôn đeo bám hắn. Mỗi khi hạt mưa rơi xuống, nỗi buồn càng thấm đượm giết chết nỗi đau.

Hắn đưa tay lên ôm lấy mặt, mệt mỏi ngồi xuống mặt đất ướt đẫm nước. Nước mưa thấm vào quần áo, thậm tận vào nỗi đau đớn. Nước mưa cùng nước mắt khiến hắn chạm tận đáy nỗi đau, nỗi đau lên đến cực điểm. Một cảm giác lạc lõng giữa cuộc đời ăn dần vào tận xương tủy hắn.

" Lộc Hàm..."

Lộc Hàm ngước lên nhìn.

Thế Huân đi nhanh đến, quỳ xuống ôm lấy người cậu vào lòng. Sự ám áp của anh ấy khiến nỗi đau trong lòng Lộc Hàm tan ra một chút. Bờ môi nín chặt, kìm nén tiếng khóc đầy đau khổ. Là vì anh ấy khiến cậu có chút niềm tin vào cuộc đời.

" Đừng sợ..."

Thế Huân ôm chặt lấy đầu Lộc Hàm áp vào ngực mình. Nhìn thấy cậu ấy khóc, anh không thể chịu đựng nổi.

" Tôi... tin em..."

Lộc Hàm bám tay vào áo anh, như bám víu vào một niềm tin sống cuối cùng của cuộc đời mình. Lời anh ấy nói ra, lại khiến cậu trở nên đau đớn. Một nỗi đau không thể nói thành lời. Sự tin tưởng của anh ấy, lời anh ấy nói ra như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim Lộc Hàm.

" Không phải em..." Lộc Hàm thì thầm cùng với nỗi đau giết chết con tim.

" Tôi tin em... đừng sợ..."

" Em xin lỗi..."

Em không thể là kẻ giết người được. Dù có chuyện gì xảy ra, dù trời đất có sụp đổ tôi cũng tin em. Là vì linh cảm của tôi, một cảm giác gì đó giữa em và Rain không hề có liên quan. Cảm giác rằng hai người là hai kẻ khác nhau.

Tiếng hét của ai đó phá tan tiếng mưa. Một cảnh sát tuần tra rọi đèn pin vào hai người.

Phòng thẩm vấn sở cảnh sát.

Ngô Thế Huân vì bị nghi có mối quan hệ mật thiết với Lộc Hàm nên không được tham gia thẩm vấn mà phải đứng bên ngoài. Người trực tiếp thẩm vấn Lộc Hàm là đội trưởng đội điều tra. Vì là mệnh lệnh nên Thế Huân buộc phải nghe, không thể làm trái.

" Cậu không có gì cần nói sao?"

Lộc Hàm đầu cúi xuống, hai mắt nhắm chặt, đột nhiên nói: " Anh hãy lấy cho tôi một cái kính đen đã."

" Kính?"

Lộc Hàm điềm tĩnh: " Hãy nghe tôi đi, tôi chỉ cần một chiếc kính thôi."

" Thằng điên này!"

Đội trưởng đội điều tra rời khỏi phòng, quay lại với chiếc kính đen.

Lộc Hàm nhanh tay cầm lên, đeo lên mặt. Khi trong mắt chỉ còn hai màu đen trắng mới tạo được cảm giác an toàn cho cậu. Một cảm giác sẽ không bị kẻ khác nhìn, một cảm giác mình không phải là kẻ tâm thần.

Tiếng bàn phím máy tính kêu cạch cạch, đội trưởng liếc nhìn Lộc Hàm, nghiêm giọng: " Tối qua cậu làm gì?"

" Bệnh viện."

Lộc Hàm bình thản trả lời, liếc mắt nhìn màn kính đen ở tường bên cạnh. Qua một lớp kính, cậu như nhìn thấu Ngô Thế Huân. Mắt hai người như chạm vào nhau, quyến luyến, say đắm...

" Sau đó thì sao?"

Lông mày Lộc Hàm nhăn lại, cậu không nói gì, chỉ cúi đầu xuống.

" Sau đó thì sao?"

Lộc Hàm cong nhẹ môi, lắc đầu: " Không nhớ."

" Cái gì?"

Đội trưởng trở nên tức giận, đập mạnh tay xuống mặt bàn. Những kẻ giết người thường tỏ ra mình không nhớ gì để không phải khai ra tội ác của mình. Trò này đối với đội trưởng đã không còn mới mẻ gì rồi, anh cũng có cách bắt bọn chúng phải nói ra.

" Cho cậu một cơ hội nữa. Nói ra sự thật!"

Lộc Hàm nhìn đội trưởng chằm chằm, khóe môi cong lên một chút: " Nếu tôi không nhớ thì không thể nói được. "

" Cậu..."

Đội trưởng đội điều tra đùng đùng tức giận. Anh liếc mắt nhìn chiếc camera quan sát, lặng lẽ tắt ghi âm dưới mặt bàn đi.

Ngô Thế Huân như đoán được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo, muốn vào bên trong phòng thẩm vấn nhưng lại bị hai người khác ngăn lại. Camera bên trong cũng đã bị tắt đi mất rồi.

Lộc Hàm mím nhẹ môi, đưa mắt nhìn đội trưởng đi về phía mình. Anh ta chống tay xuống bàn, cúi xuống nói với cậu: " Cho cậu một cơ hội nữa."

Lộc Hàm tỏ ra thờ ơ, hừ nhẹ một tiếng đầy chán nản. Mọi thứ đều nhạt nhẽo, vô vị, nhàm chán...

Tên đội trưởng hung dữ nắm lấy tóc Lộc Hàm kéo ngược ra đằng sau. Dùng bạo lực để thẩm vấn là cách mà hiện nay rất nhiều người làm. Bắt buộc kẻ khác phải nhận tội dù bằng bất cứ cách nào đi nữa.

Lộc Hàm bật cười đầy lạnh lùng: " Anh sẽ đánh chết tôi sao?"

Đội trưởng đội cảnh sát đưa tay lên toan muốn tháo chiếc kính đen trên mặt cậu xuống. Lộc Hàm ngăn lại trước khi quá muộn: " Nếu anh bỏ xuống, kịch bản sẽ khác đấy."

" Cậu hẳn không chỉ điên mà còn có suy nghĩ lệch lạc!"

Anh ta nắm lấy cổ áo xách Lộc Hàm lên, lạnh lùng giáng một đấm vào mặt cậu. Dòng chất lỏng tanh nồng khiến Lộc Hàm nhăn mày. Ánh mắt màu nâu sáng lên, như kiếm tìm được niềm vui thú vị kì lạ. Mùi máu tanh thật sự khiến cậu rất thích thú, cùng với sự tàn ác của lòng người.

" Tên điên!"

Một cú đấm nữa khiến Lộc Hàm ngã xuống đất, đầu óc choáng váng. Tiếng cười lạnh bật ra khỏi cổ họng Lộc Hàm. Mùi máu tanh như đánh thức linh hồn quỷ dữ trong người. Máu khiến cậu rất thích thú, như một kẻ điên tôn thờ loài ác quỷ.

Lộc Hàm đưa tay lên gọng kính, tháo xuống...



Cuồng  vọng...

Tận đáy nỗi đau...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip