Ep 7. Người lạ
CON MẮT TÂM LINH.
Ep7:
Khi Ngô Thế Huân tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng ngủ. Trời đã sáng, những tia nắng nhẹ nhàng hắt vào. Sau một đêm mưa lớn, trời lại nắng đẹp đến não nùng.
Thế Huân cảm thấy đầu rất đau, những việc xảy ra tối hôm qua đều không còn nhớ nữa. Rõ ràng hôm qua anh đã đi tuần tra, nhưng những việc sau đó đều không tài nào nhớ ra nổi. Việc mình đã bằng cách nào về đến nhà cũng không biết, chỉ cảm thấy đầu óc cứ như bay trên mây vậy.
Thế Huân mở một cánh cửa sổ ra, hướng mặt đón lấy những đợt gió mát thổi đến.
Đột nhiên tiếng rung của điện thoại phá vỡ sự tĩnh lặng. Ngô Thế Huân vội với tay lấy điện thoại, bắt máy.
Tiếng cấp trên rất lớn, khiến tai Ngô Thế Huân muốn ù đi.
Sau khi nhận được điện thoại, Thế Huân liền thay đồ rời khỏi nhà.
" Cậu giỏi lắm, tôi gọi liền 30 cuộc cũng không thèm bắt máy!"
" Xin lỗi, tôi không nghe thấy."
Thế Huân nhanh chân vén giải phân cách để đi vào nhà. Hiện trường vụ án rất tàn ác. Cổ nạn nhân bị bẻ, máu dường như đều bị rút cạn, lênh láng trên sàn nhà. Hiện trường không có gì khác ngoài máu là máu.
Thế Huân cố gắng bình tĩnh: " Phân tích hiện trường đến đâu rồi?"
" Chẳng có gì để phân tích cả, một chút dấu vết của hung thủ cũng không có. Tất cả đều sạch sẽ ngoại trừ máu của nạn nhân."
Ngô Thế Huân nghiến chặt hai hàm răng lại. Tên khốn giết người hàng loạt này đã thay đổi địa điểm giết người. Không còn dưới những cơn mưa như ba vụ án trước nữa, mà ngạo mạn dùng nhà của chính nạn nhân để giết người. Hẳn là hắn phải rất tự tin, ngông cuồng cho rằng mình là một kẻ có đầu óc phi thường, chỉ cần muốn là có thể giết người, không bận tâm đến việc có bị bắt hay vì hắn tin vào chính mình.
Sau khi xem hiện trường một chút, Thế Huân có chút trầm tư ngồi trong xe ô tô. Khói thuốc nhả ra mờ ảo. Đêm hôm qua khi anh đi tuần đã không gặp bất cứ kẻ khả nghi nào, nhưng mọi chuyện sau đó diễn ra thế nào đều không thể nào nhớ lại được. Làm cách nào để có thể về được đến nhà, tất cả đều mung lung, mơ hồ.
" Chuyện quái gì vậy?"
Chợt bên cạnh cửa sổ có một nhân viên cảnh sát chạy đến.
" Cảnh sát Ngô."
" Sao?"
" Tôi nghĩ anh nên thẩm vấn một người..."
" Ai?"
" Phu nhân của nạn nhân."
Phu nhân đã có mặt tại hiện trường, là người đầu tiên gọi cảnh sát khi nhìn thấy cảnh tượng chồng mình bị giết. Chỉ có điều khi được hỏi đều lắc đầu nói rằng không nhớ gì cả. Cảnh sát cũng không thể làm khó cô ấy vì mọi bằng chứng đều không rõ ràng, không có bằng chứng nào tố cáo cô ấy có liên quan đến vụ án.
Ngô Thế Huân trầm tư. Có một vài điểm khiến anh cảm thấy không được rõ ràng. Nếu như cô ấy nói đúng thì suốt khoảng thời gian từ đêm qua cho đến sáng đều là ở nhà. Nhưng khi chồng mình bị giết lại không hề biết, thậm chí đêm qua cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Có một điều trùng hợp rằng, Ngô Thế Huân cũng không nhớ nổi đêm qua mình đã làm gì, chỉ biết khi sáng dạy đã thấy mình nằm ngủ trên giường. Có một điều gì đó khiến Thế Huân không hình dung ra được, một điều gì đó vô cùng lạ lùng.
" Điều này..."
Không thể lý giải nổi.
Ngô Thế Huân vào một quán cà phê gọi đồ uống. Mỗi ngày đều đau đầu tìm ra manh mối, tất cả vẫn hoàn không. Đã có 4 người phải chết theo cách thức dã man như vậy, thời gian càng trôi qua vụ án càng đi vào bế tắc. Rain thậm chí còn thách thức cả cảnh sát, đổi địa điểm gây án và ngạo nghễ như một kẻ biến thái.
Ngô Thế Huân nhìn ra ngoài trời, nếu đêm nay lại là một đêm mưa thì...
Ai sẽ phải chết đây...
" Có một điểm chung của tất cả các vụ án, đó là, các nạn nhân đều là những người nắm trong tay quyền lực, có người đã về hưu cũng có người vẫn tiếp tục. Rain chỉ nhắm vào những người có quyền lực, thủ đoạn ra tay tàn độc. Hắn chắc chắn có điều gì đó đối với những người có quyền trong tay. Chẳng hạn như... sự oán hận."
Thế Huân phân tích tất cả các khả năng nhưng vẫn chưa tìm ra bất cứ một sơ hở nào trong kế hoạch của Rain. Ngoài biệt danh " Rain- kể giết người dưới những cơn mưa" ra, tất cả về hắn chỉ là một bức màn bí ẩn.
Đột nhiên, Cảnh sát Hạ bên cạnh đưa ra một tập tài liệu, lắc nhẹ đầu: " Anh đọc tiểu sử của nạn nhân mới nhất chưa?"
" Có gì sao?"
" Rất sạch sẽ chẳng có chút vết bẩn nào."
Thế Huân im lặng, cảnh sát Hạ nói tiếp: " Nhưng vào khoảng tháng 9, mười năm trước đã để trống."
" Để trống?"
Thế Huân cầm lấy tập tài iệu, mở ra xem. Đúng là vào tháng 9 mười năm trước đã để trống hẳn một trang giấy. Những nhà chính trị thường có thói quen phải ghi những việc làm của mình vào một quyển sách bí mật. Những điều đã làm đúng, những điều đã làm sai đều phải ghi để chính phủ có thể kiểm soát nhưng trong hồ sơ này lại thiếu mất một trang vào tháng 9 mười năm trước.
" Chẳng lẽ vào tháng 9 mười năm trước ông ấy không làm gì cả."
" Không thể nào."
Cảnh sát Hạ cảm thấy tên họ Ngô này điều tra đến mức đãng trí rồi. Vì anh không nhớ ra một vấn đề mấu chốt nên cảnh sát Hạ đành nói: " Điều trùng hợp là, ba nạn nhân trước hồ sơ vào tháng 9 mười năm trước cũng để trống."
" Tất cả bọn họ?"
" Đây chính là điểm đáng nghi nhất."
Ngô Thế Huân ngây ra nhìn Cảnh sát Hạ. Đúng là anh đã quên mất chi tiết quan trọng này. Bây giờ chỉ cần một điểm khả nghi nhỏ nhất lộ ra cũng đều là một tin quan trọng, huống hồ việc này lại liên quan trực tiếp đến vụ án.
Thế Huân vội đánh máy tính tra xem kết quả tìm kiếm có gì đã xảy ra vào tháng 9 năm 2008. Một dãy kết quả dài hiện ra, có rất nhiều thông tin không liên quan. Chợt một trang báo lá cải hiện lên: " Vụ án cưỡng bức tập thể của các quan chức cấp cao."
Dù chỉ là báo lá cải, không chính thống và không đáng tin nhưng vì tò mò nên Thế Huân vẫn ấn vào xem. Bên trong ghi lại toàn cảnh của một vụ án cưỡng bức tập thể, nạn nhân sau đó đã tự sát và vụ án chìm vào quên lãng. Tất cả các thủ phạm tham gia vào vụ án cưỡng bức đều không phải nhận bất cứ một hình phạt nào vì không có đủ bằng chứng. Bài báo lá cải chỉ ghi rất ngắn, cũng không có hình ảnh nào.
Ngô Thế Huân liền đánh vào thanh tìm kiếm "Vụ án cưỡng bức tập thể tháng 9 năm 2008." Nhưng kết quả tìm kiếm chỉ có duy nhất trang báo lá cải đó. Một vụ án cưỡng bức lớn như vậy mà lại không có bất kì một trang báo chính thống nào ghi lại.
" Một trang báo lá cải không đáng tin đâu. Họ có thể vì tiền mà ghi bừa một tin thôi."
Nghe cảnh sát Hạ nói vậy, Ngô Thế Huân cũng không miễn cưỡng tìm kiếm nữa. Nếu như vậy, tháng 9 năm 2008 đã xảy ra chuyện gì đối với các nhà cầm quyền? Tất cả các trang giấy đều để trống, điều này thật vô lý.
Ngô Thế Huân theo thói quen lại đến quán cà phê gọi đồ uống. Anh đứng đợi đèn đỏ sang đường, khi đèn chuyển xanh cùng dòng người hòa vào nhau, không ai phân biệt được điều gì.
Đột nhiên, trong không gian hỗn loạn, một người đàn ông đâm mạnh vào người Thế Huân và nhanh chạy đi mất. Vào khoảnh khắc chỉ có vài giây ngắn ngủi, thắt eo Thế Huân như bị dao đâm mà nhói lên, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Ngô Thế Huân vì kinh ngạc mà phản ứng chậm, đưa tay chạm vào chất lỏng đang chảy ra thấm ướt lớp áo sơ mi. Khi anh nhận ra đó là máu thì trước mắt đều như đảo điên. Cơn đau từ vết thương đến rất nhanh, lan ra cả cơ thể, cảm giác như sắp chết đến nơi vậy.
Thế Huân gục người xuống đất, cùng với đó là tiếng thét chói tai của mọi người xung quanh.
" Có người bị đâm!"
" Gọi cứu thương đi!"
Khung cảnh hỗn loạn, vết thương và máu...
Trước mắt đều trở nên mung lung mờ ảo.
Trong khi mơ hồ như bị tước đi linh hồn, tôi cố gắng ngước đầu lên nhìn bên kia đường. Một người con trai đeo chiếc kính đen trên mặt đang đứng im nhìn tôi. Cậu ấy không bị dòng người làm cho dao động, cứ đứng im lạnh lùng nhìn tôi. Thật sự cậu ấy có đôi chút quen thuộc. Như một người nào đó mà tôi đã từng quen. Là...
Tôi yêu em...
Người lạ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip