Chương 46:Tiểu hoa mai

Xa xa vài người đi lại gần Lộc Hàm, cách một khoảng thì dừng lại, người ôm bóng rổ nhìn nhìn Lộc Hàm hỏi: "Uy, bên kia, mày là ai?"

Lộc Hàm thấy bọn họ hỏi, liền trả lời: "Không có gì, tôi tới tìm người, lập tức đi ngay."

Người ôm bóng hừ một tiếng lại hỏi: "Tìm ai?"

Lộc Hàm nói: "Ngô Thế Huân, các cậu có biết không?"

Vài người lập tức nhìn nhau, một người nói: "Lưu ca, tên đó muốn tìm đội trưởng."

Lưu Thanh Vân lập tức bước lại gần Lộc Hàm nói: "Tìm Ngô đội có rất nhiều người, mày là ai? Cùng Ngô đội có quan hệ gì?"

Vài người cơ hồ là vây quanh Lộc Hàm, bọn họ mỗi người đều cao trên mét tám, dáng người lại còn cường tráng, Lộc Hàm đứng giữa càng thêm vẻ gầy yếu.

Lộc Hàm nghĩ nghĩ nói: "Tôi với cậu ấy là bằng hữu."

"Bằng hữu?" Lưu Thanh Vân hừ một tiếng quay đầu nói: "Hắn nói là bạn của Ngô đội, bọn bây gặp qua chưa?"

Lão Tứ đánh giá Lộc Hàm mội hồi nói: "Chưa từng thấy, nhưng thật cũng có khả năng."

"Đúng vậy, anh xem khung xương của cậu ta cân xứng, chân thon dài..." Lão Tam vuốt cằm cười gian.

"Mặt cũng không lớn, ngũ quan lớn lên cũng xinh đẹp." Lão Ngũ cũng nói với theo.

"So với bác sĩ Hứa còn thuận mắt hơn ba phần a, lại nói tiếp hai người họ có chút hao hao." Lão Lục gật gù.

"Rõ ràng đúng là loại hình ưa thích của Ngô đội, có lẽ cậu ta thực sự quen biết Ngô đội." Lão Bát phân tích.

Lưu Thanh Vân khoanh tay sờ sờ cằm hỏi: "Uy, đây là nơi cậu không thể tùy tiện đến được."

Lộc Hàm nhìn một lượt mấy người còn lại, bề bộn cười nói: "Là Triệu đội phía bộ đội đặc chủng dẫn tôi tới, cái kia, các cậu là đội hữu của Ngô Thế Huân a?"

Nghe vậy Lưu Thanh Vân cùng mấy người khác đều gật đầu.

Lộc Hàm mỉm cười nói: "Mấy năm nay Ngô Thế Huân nhờ có các cậu chiếu cố, cám ơn a."

Lưu Thanh Vân cùng những người khác nhìn nhau, chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt không những xinh đẹp, cười lên càng thập phần trong sáng, hơn nữa lời nói lại càng khiến bọn họ cảm thấy buồn cười, Ngô đội là do bọn họ chiếu cố? Hẳn là phải ngược lại mới đúng, nếu không nhờ Ngô đội, bọn họ trên chiến trường khả năng cũng đã mất vài cái mạng, là bọn họ phải cảm tạ Ngô Thế Huân mới đúng.

Lưu Thanh Vân ho nhẹ một tiếng, cảm thấy nam nhân tự xưng là bạn của Ngô đội trưởng này quá gầy yếu, mà Ngô đội lại lạnh như băng như vậy, thật sự không đành lòng mà nhắc nhở: "Cậu tới đây Ngô đội cho biết không?"

Lộc Hàm sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Cậu ấy không biết."

Lão Tam bên cạnh nói: "Cậu cùng Ngô đội không chỉ là bạn bè đơn giản như vậy a?" Dứt lời, mấy người khác cũng mập mờ cười cười.

Lộc Hàm bị bọn họ cười, tai có chút đỏ lên, nhất thời không biết nói gì.

Lưu Thanh Vân nói: "Cậu khẳng định là không biết cá tính của Ngô đội rồi, không báo trước mà đã chạy tới, hậu quả rất nghiêm trọng."

Lộc Hàm chà chà đôi tay lạnh, bỏ vào trong túi quần, nghe xong hỏi lại: "Phải không?"

Lão Tứ bên cạnh nói: "Chắc chắn tức giận, hơn nữa, tôi nói cho cậu biết, Ngô đội của chúng tôi đối với bác sĩ Hứa rất tốt, cậu đột nhiên xuất hiện như vậy, anh ấy chắc chắn nổi giận lôi đình."

Lão Lục tiếp lời: "Không cẩn thận là bị Ngô Thế Huân đạp một cái, thân thể nhỏ bé này của cậu chắc chắn chưa từng được anh ấy đạp qua rồi, haha."

Lưu Thanh Vân quay đầu nhíu lông mày nói: "Đi đi, tránh sang bên kia, lời bọn mày vừa nói toàn biến vị, cái gì là Ngô đội cùng bác sĩ Hứa rất tốt? Có việc này sao? Mà cho dù có cũng không gọi là tốt được, nhiều lắm chỉ là hôn một cái, cái này tao biết rõ nha."

Lộc Hàm nghe lời bọn họ nói mà mày nhíu lại, bác sĩ Hứa? Cùng tiểu quỷ hôn môi? Đây là chuyện gì vậy? Trong đầu anh lập tức hiện lên hình ảnh vết móng tay cào sau lưng Ngô Thế Huân, lòng cũng vì thế mà bất an.

Lưu Thanh Vân thấy Lộc Hàm đầu cúi càng ngày càng thấp, thoạt nhìn muốn đáng thương bao nhiêu liền đáng thương bấy nhiêu, mềm lòng hạ giọng hảo tâm nói: "Cậu hay là trở về đi, cứ lỗ mãng như này mà đến, Ngô đội chắc chắn sẽ không nể nang, trước kia không ít người tìm gặp Ngô đội, chúng tôi tận mắt thấy qua, anh ấy đạp gãy chân người kia, cậu xem chân của cậu đi mảnh như vậy, căn bản không chịu nổi một đạp của anh ấy."

Lưu Thanh Vân còn chưa nói hết, phía sau liền cất lên âm thanh lạnh lùng: "Các cậu vây quanh chỗ này làm gì?"

.

Lúc Ngô Thế Huân nghe Triệu đội nói Lộc Hàm tới tìm, cậu thực sự vừa sợ lại vừa mừng, ba bước thành một bước chạy về phía bên này, chính là lúc đến chỉ thấy một đám người vây quanh Lộc Hàm bên này, người nào người nấy cũng trưng ra khuôn mắt hung ác là muốn làm gì? Nếu bọn họ dám đụng tới một sợi lông của Lộc Hàm, cậu tuyệt đối sẽ vặt đầu mấy người kia vứt xuống gầm cầu.

Lưu Thanh Vân thấy Ngô Thế Huân hằm hằm tiến tới, vội khuyên giải: "A, Ngô đội, là chuyện thế này, có tiểu ca này nói cậu ta muốn gặp anh, vì thế chúng em hỏi cậu ấy một chút, anh ngàn vạn lần đừng động tay động chân với cậu ấy a, cậu ấy từ xa đến tìm anh cũng khộng dễ dàng gì."

Vài người trong đội đằng sau cũng gật đầu.

"Đúng vậy, đội trưởng."

"Không dễ dàng a..."

"Lớn lên da thịt mềm như vậy, đội trưởng anh không thể động thủ a."

"Đội trưởng, anh muốn động thủ liền tìm em đi."

"Lão đại, anh tha cậu ta a, chịu một đạp của anh là toi mạng."

Ngô Thế Huân càng nghe trán càng nổi gân xanh, cậu khi nào thì nói muốn đạp Lộc Hàm? Đừng nói là đánh, đụng mạnh một cái còn không nỡ nữa là.

"Cút đi." Ngô Thế Huân gầm nhẹ một tiếng, liền xông thẳng tới chỗ Lộc Hàm.

Nhìn thấy Lộc Hàm khỏe mạnh không hề hấn gì nội tâm mới bình tĩnh lại, "Sao anh lại tới đây?" Ngô Thế Huân tiến về trước hai bước, Lưu Thanh Vân liền chắn trước Lộc Hàm nói: "Ngô đội, anh ngàn vạn lần đừng kích động."

Ngô Thế Huân không thể nhịn đuợc nữa, "Lại gì nữa đây?" Dứt lời liền nâng chân lên, Lưu Thanh Vân thấy thế sợ hãi mà lấy tay ngăn cản, cũng may Ngô Thế Huân không xuống chân hung ác, đá một cái liền "búng" Lưu Thanh Vân ra chỗ khác.

Sau đó sốt ruột xán lại chỗ Lộc Hàm, cao thấp xem xét một hồi mới nói: "Thế nào, bọn họ không ức hiếp gì anh a?"

Lộc Hàm thấy Lưu Thanh Vân ra tay giúp mình, kết quả lại trúng một cước của Ngô Thế Huân, nhất thời tức giận, nhấc tay đập cho Ngô Thế Huân một cái, tiếp tục nhíu mày, quay sang một bên không thèm trả lời cậu.

Ngô Thế Huân còn chưa cảm thấy gì, nhưng Lưu Thanh Vân cùng đám đằng sau đã bị dọa đến ngây người, nguyên một đám cằm chuẩn bị rớt, tròng mắt thiếu chút nữa cũng rơi nốt.

Xong đời, vị tiểu ca này nhìn thì trắng nõn thế nào lại mạnh tay như vậy, còn dám lấy tay đập vào trán đội trưởng nữa, chẳng lẽ cậu ta không biết Ngô đội là hung lang mạnh nhất trong Thiên Lang hay sao? Đừng nói là người thường, ngay chính bọn họ cũng chưa từng dám động tới một ngón tay a.

Lưu Thanh Vân cũng nhịn không được mà nhắm nghiền hai mắt, hắn ở trong đội một thời gian dài rồi, tính tình Ngô Thế Huân ra sao cũng tương đối tường tận, anh ta là loại người, người không động ta, ta cũng không động người, nhưng nếu người đụng đến ta, phải đánh trả gấp đôi, cậu ta là loại người không phải ai cũng có thể đánh, đánh một cái là phải trả một giá rất lớn, cái này Lưu Thanh Vân cũng không dám ra tay ngăn cản, đây không còn đơn giản chỉ là một cước "nhẹ nhàng" như vừa nãy nữa a, phỏng chừng là mạng cũng khó bảo toàn, tiểu ca số thật là khổ ..................

Kết quả, Ngô Thế Huân ngoài ý cầm lấy tay Lộc Hàm lên nhìn nhìn, thật đúng là ra tay đủ độc, ngón tay đều đỏ lên rồi, cậu nhịn không được mà đặt trong lòng bàn tay xoa xoa, sau đó ôm lấy Lộc Hàm còn đang tức giận, âm thanh mềm nhũn nói: "Đừng tức giận, không có việc gì, đi theo tôi vào phòng nhé."

Vừa rồi động tác đánh Ngô Thế Huân của Lộc Hàm làm cho vài người ở đây trợn mắt há mồm, nhưng phản ứng của Ngô Thế Huân sau khi bị đánh càng làm cho bọn họ á khẩu không nói được lời nào, nhất thời chỉ hận cằm không rớt luôn trên mặt đất, nện xuống nền xi măng được vài cái hố thì càng tốt.

Lộc Hàm cũng hiểu vừa rồi quá xúc động, trước mặt người khác mà đánh tiểu quỷ, tiểu quỷ cũng có chút mất mặt, muốn xin lỗi lại có chút ngượng, bị Ngô Thế Huân kéo đi hai bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu hướng Lưu Thanh Vân nói lời cảm ơn.

Lưu Thanh Vân nghe xong lại càng ngây người, chờ Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm vào phòng, mới dám lấy tay véo véo mặt mình.

"Tao vừa rồi không nhìn lầm a? Tiểu ca đánh Ngô đội, Ngô đội không đánh trả, còn ôn nhu cầm lấy tay tiểu ca."

"Em cũng nhìn thấy, giọng điệu của Ngô đội con mẹ nó còn ôn nhu muốn chết."

"Tiểu ca kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Thật sự biến chuyện nghiêm trọng thành sợi bún a."

"Ngô đội chắc chắn là yêu mến tiểu ca."

"Hai người một là mỹ nam, một là dã thú, quả thực xứng đôi."

"Người đẹp cùng quái vật...Phốc..."

Lưu Thanh Vân sờ sờ cằm hồi lấu mới đoán thử: "Chẳng lẽ đây là chị dâu?"


.

Ngô Thế Huân dắt Lộc Hàm vào phòng, trong phòng bày biện đơn giản, một giường lớn cùng một cái bàn, nghĩ tới tiểu quỷ năm năm này sống phiêu bạt bất định, không có chỗ ở nào cố định, khẳng định là chịu khổ không ít, vì thế chút tức giận vừa rồi cũng tiêu sạch.

Ngô Thế Huân để Lộc Hàm ngồi trên giường, pha một chén nước ấm cho anh, trầm mặc một hồi mới hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Lộc Hàm uống một ngụm nước, sau đó đặt chén lên bàn, lấy điện thoại trong túi quần ra nói: "Tôi thấy cậu để quên cái này ở nhà mới muốn đưa cho cậu."

Ngô Thế Huân nhìn nhìn, sau đó nhận lấy.

Lộc Hàm cúi đầu nói: "Tôi không biết cậu đã ra khỏi bộ đội, cho nên mới nhờ Triệu đội dẫn tới, chủ yếu là vì lo lắng, nghe Triệu đội nói công việc của lính đánh thuê rất nguy hiểm, cũng rất vất vả, tôi thật không muốn cậu làm những việc này, chúng ta về nhà a."

Ngô Thế Huân chậm rãi buông điện thoại, ngồi xuống bên cạnh Lộc Hàm nói: "Hiện tại thì không đi được, chờ tôi làm xong nhiệm vụ này a."

Lộc Hàm nghĩ nghĩ, thở dài, chính anh nói chuyện cũng không có lập trường a, ngày hôm qua anh còn muốn tiểu quỷ tới hỗ trợ, hiện tại lại muốn tiểu quỷ rời đi, đích thực là không ổn.

Ngô Thế Huân thấy thế vòng tay ôm lấy vai Lộc Hàm nói: "Hôm nay muộn rồi, anh đừng về nữa được không?"

Lộc Hàm "Ân" một tiếng, đưa tay vuốt ve chỗ vừa đánh Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nắm tay anh đặt trong ngực, lắc đầu nói không có việc gì, ánh mắt cậu nhìn tới đôi môi vì giá lạnh mà trắng bệch của Lộc Hàm, vội trách: "Đi ra ngoài cũng không biết mặc thêm quần áo."

Lộc Hàm tay bị giữ chặt có chút hấp tấp phân bua: "Tại đi vội quá, quên."

Còn chưa nói hết, Ngô Thế Huân liền cúi xuống, nghiêng đầu bắt lấy cánh môi của Lộc Hàm, gặm gặm cắn cắn cho tới khi nhuận hồng trở lại mới thôi.

Lộc Hàm nhíu mày đẩy cậu ra, chùi môi nói: "Hỗn đản, cắn nát rồi." Ngô Thế Huân chưa đủ thỏa thích liếm liếm khóe miệng, nhìn Lộc Hàm đỏ bừng tới tận mang tại, nháy mắt dục vọng tăng vọt, mới xa Lộc Hàm có một ngày, cậu đã hối hận, tính toán một hồi muốn tranh thủ hoàn thành nhanh nhiệm vụ trở lại bên Lộc Hàm, chỉ là không nghĩ tới Lộc Hàm lại tới gặp cậu, quả thực là khiến cậu vui mừng khôn thấu, hơn nữa, cậu cho rằng Lộc Hàm nếu biết mình là lính đánh thuê liền sẽ nổi giận, thế nhưng anh không trách cứ gì, cậu cảm động lắm.

Xoay người ôm lấy Lộc Hàm, nói nhỏ: "Hôn lại vài cái nhé." Nói xong liền cầm tay Lộc Hàm lên, cẩn thận hôn lên từng ngón tay, bàn tay cũng nhịn không được mà mò vào trong áo Lộc Hàm, lục lọi "tiểu hoa mai" nhung nhớ ngày đêm.

Lộc Hàm bị hôn, thở không được mà giãy dụa, đúng lúc này cửa bị mở ra.

Ngoài cửa Hứa Chí Vân bưng đồ ăn đi vào, thấy hai người ôm hôn nhau, rồi nhìn đến khuôn mặt Lộc Hàm, hắn sững sờ tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #yi