Chap 17: Gặp nhau dưới trời tuyết

Vì gây ra náo loạn, cho nên Junho và Ikoma bị phạt không được đến học viện trong vòng một tuần - tức bị cấm túc. Hơn nữa phía học viện sẽ gửi thư về nhà cho gia đình họ.

- Luhan, mình sẽ bị mẹ mình giết mất!_ Junho ôm đầu giọng điệu đau khổ như sắp khóc. Ai mà không biết cậu chàng này sợ mẹ nhất trần đời.

Mẹ của Junho là một người phụ nữ mập mạp, bà Jenna. Bà thường làm cho Luhan những chiếc bánh táo ngon mỗi khi làm tới nhà. Bà rất nghiêm....hay nói cách khác, bà là một người phụ nữ truyền thống. Mọi vật dụng trong nhà đều được bà trưng bày theo phong cách từ xa xưa cổ điển. Junho hay bị bà la mỗi khi phạm lỗi, cho nên Junho rất sợ bà.

- Mình sẽ nói giúp cậu_ Luhan an ủi

- Ôi! Lần này là bị đình chỉ đó Luhan, chắc chắn mình sẽ bị mẹ đuổi ra khỏi nhà.

Junho lo sợ ngồi thụp xuống, bàn tay vò mái tóc đỏ rối bù lên. Hiện giờ trong đầu đang hiện lên khuôn mặt giận dữ của mẹ mà tự khắc lông tơ dựng đứng lên.

- Sẽ không! Junho...nghe mình nói.. Junho..

- KIM JUNHO, ĐỒ KHỈ ĐỎ...CHÍNH MÀY HẠI TAO.

Từ phía cửa Ikoma khuôn mặt gườm gườm đáng sợ hét lên. Trên mũi cậu ta dính một lớp băng nhỏ, có thể thấy trên mặt có vài chỗ bị bầm dập...nhìn hết sức thê thảm. Mọi người ngay lập tức lại bao kín chỉ trỏ này nọ.

- ĐỒ LÔNG LÁ, CÒN MUỐN THÊ THẢM HƠN SAO?_ Junho cũng không vừa quát lên

Nhận thấy mọi người đang nhìn mình đầy châm chọc. Ikoma nắm chặt bàn tay kiềm chế cơn tức giận xuống, hướng Junho đe dọa.

- Mày...mày..cứ chờ đó!_ Nói đoạn, Ikoma đạp cửa đi ra ngoài. Lúc này ai nấy mới tỏ vẻ thất vọng giải tán, giảng đường lại khôi phục trạng thái ban đầu.

- Sự tình là sao? Tại sao Ikoma lại kêu cậu ăn trộm chứ?_ Luhan thắc mắc, ngón tay khui lon nước đưa trước mặt Junho.

Hung hăng uống một ngụm, Junho hận không thể làm cho Ikoma thê thảm hơn. Trong số những người Sói tại học viện thì Ikoma là người đáng ghét nhất. Có trời mới biết Junho bài xích với cậu ta như thế nào, tựa như nước với lửa.

- Hừ! Thằng nhỏ đó nói với viện trưởng là mảnh giấy đó của nó. Nó nói mình ăn trộm._ Nói tới đây khuôn mặt Junho đỏ ửng lên như núi lửa sắp phun trào

- MÌNH THỀ LÀ MÌNH KHÔNG ĂN TRỘM, mình nhặt được mảnh giấy đó ngoài hành lang. Luhan, cậu phải tin mình._ Junho nhấn mạnh.

- Mình tin mà! Mình tin bạn không làm chuyện đó. Việc này chắc chắn là hiểu lầm. Junho, đừng lo lắng..mình sẽ giải thích với dì Jenna giùm cậu.

Thu dọn đồ đạc bỏ vào cặp, Junho thở dài bất đắc dĩ. Đứng dậy tiến ra phía cửa, lê từng bước chân như mang đá, quay đầu nhìn về Luhan

- Cảm ơn, Luhan! Hẹn gặp lại sau một tuần nữa.

--------

Lang thang phía sau ngoài thư viện, bàn chân bước trên những lớp tuyết dày xốp mềm. Luhan lẳng lặng ngồi xổm xuống dưới một gốc cây Phong trơ trụi lá. Bàn tay mảnh khảnh nhanh nhẹn nặn từng nắm tuyết nhằm vào cây cột phía xa mà ném.

"Bộp..bộp" từng nắm tuyết bay đập vào cây cột gỗ nát tung ra, Luhan thích chí. Ngày còn bé, Luhan hay cùng anh trai chơi trò này, thi xem ai ném trúng đính nhiều hơn. Đương nhiên Chanhyun lúc nào cũng nhường cậu, anh hay giả vờ ném lệch qua một bên. Để rồi khi thua phải cõng cậu chạy vòng quanh sân.

Khuôn mặt hồng lên, Luhan ném lia lịa thích thú, cậu đâu ngờ có một người vô tình đi ngang qua và...

- Aa....cái..cái quỷ gì vậy?_ giọng của người đó vang lên.

Vội vàng cuống cuồng chạy lại, Luhan đưa tay phủi đi lớp tuyết trên chiếc áo khoác đen măng-tô của người lạ, miệng rối rít.

- Xin lỗi! Xin lỗi..tôi không để ý là anh đang đi ngang qua. Xin lỗi.

Zeref nhíu mày, bàn tay to né đi bàn tay trắng muốt của người con trai nhỏ nhắn đang phủi áo loạn xạ trước ngực mình. Đôi mắt hẹp dài híp lại đánh giá. Ừ! Rất xinh đẹp, nhìn rất vừa "khẩu vị" của anh ta.

Thế nhưng có phải trò này hơi cổ lỗ dĩ rồi không? Hoá ra việc anh ta về học viện lại lan truyền nhanh đến vậy. Người con trai này là đang dở trò thu hút sự chú ý của anh ta sao?

- Được rồi, tránh ra đi!_ Zeref lạnh giọng

Cảm nhận được lời nói của người lạ có phần chán ghét, Luhan rụt đôi bàn tay lại. Khuôn mặt ngước lên nhìn.

3s....2s...1s... Đôi mắt cô mở ra nhìn trân trân về phía Zeref...không nhúc nhích.

Giờ khắc này cậu thừa nhận, ngoài cha và anh trai ra thì anh ta là người đẹp trai nhất cậu từng gặp. Mái tóc màu nâu hơi dài rủ xuống chấm vai, mái lệch che đi một bên mắt...khiến anh ta trông thật lãng tử. Dáng cao ráo, mặc một chiếc áo măng-tô dài tới đầu gối, đôi giày cao cổ... Anh ta đẹp khiến người đối diện không thể rời mắt.

Zeref cũng liếc nhìn Luhan, thầm cười khẩy trong lòng. Không chỉ nam nhân,nữ nhân ai ai cũng thế...dễ dàng bị vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc. Thật tầm thường. Liếc mắt qua chỗ khác, Zeref cười mỉa.

- Còn không mau tránh! Bị tôi mê hoặc rồi sao?

Giọng nói đáng ghét của anh ta nhanh chóng kéo thần trí của Luhan phiêu dạt trở về. Hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, Luhan lạnh lùng lách người đi ngang qua anh ta. Chỉ nhàn nhạt để lại một câu.

- Tự cuồng, anh không bằng một góc của cha tôi.

Quả thực đối với Luhan thì cha cậu - Park Chanyeol đệ nhị là người đàn ông đẹp nhất. Anh chàng kia đúng là rất đẹp..nhưng chỉ xếp sau cha cậu thôi. Tuy đẹp nhưng tính tình lại tệ quá. Về điểm này cậu không ưa một chút nào.

Zeref ngạc nhiên nhìn không dời mắt vào bóng lưng đang dần xa của Luhan. Thật không tin nổi! Đây là lần đầu tiên có một người con trai dám trả treo với anh như vậy.

- Khá lắm!

Nở một nụ cười nhạt, anh ta nhìn Luhan tán thưởng một câu sau đó vuốt lại áo khoác bước về phía khác...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip