Chap 10

Luhan tiến về phía thang máy, đã đến giờ nghỉ trưa, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, dù công việc không có gì nhưng trong lòng thì không ổn chút nào.

Cứ nghĩ đến việc gặp Oh Sehun tinh thần không sao trầm ổn được. Hắn tính tình chính mình còn chưa nắm bắt được, đến một hôm nhớ lại chuyện cũ, lại đem nỗi hận bảy năm đó đổ lên đầu mình thì thực sự không thể chạy thoát như trước kia. Nên lúc nào cũng cần phải cảnh giác.

Hơn nữa, suy nghĩ nhiều như vậy, Byun Baekhyun rảnh lại đến tìm kể lể ba chuyện yêu thương giữa cậu ta và Park Chanyeol, có khi lại hỏi: "Anh với anh ấy thực sự không có gì"

"Có gì thì tôi phải đi tự tử vì quá bất hạnh rồi" Tất nhiên là Luhan chỉ nghĩ thầm không dám nói.

Cửa thang máy đóng lại được một chút liền bị một bàn tay khai mở ra, Oh Sehun thở dốc tiến vào, phía sau Luhan còn đang đứng ngốc ngơ ngác nhìn.

-Em ăn chưa?

Vừa thở vừa nói, mặt lại nhăn vào nhìn có vẻ rất thống khổ.

-Chưa.

Luhan sau một lát, bình thản trả lời.

-Chúng ta cùng ăn được không?

-Tôi phải ra ngoài ăn, cùng bạn.

Cậu trả lời, sau đó quay sang nhìn thẳng đến cửa thang máy.

-Ừm.

Oh Sehun trả lời buồn bã, hắn muốn ra ngoài cũng không thể, quản lý biết sẽ nổi một trận lôi đình sau đó cấm, cấm... tất.

Nhưng không cam lòng vẫn theo Luhan ra đến cửa công ty, nhìn xuống đường lại thấy chiếc xe đó đến đón cậu. Thân làm bảo vệ vất vả như vậy, đi đi về về đều có xe hạng sang đến đón, không hiểu nổi nha.

Một bên cố giải thích, một bên hướng mắt nhìn ra, cảm thấy có điểm bức xúc.

Gần đây cũng chỉ có một quán ăn, mà Luhan thời gian không có nhiều chắc chắn là đến đó. Hừ, mặc kệ bị kiểm điểm. đi một chuyến.

Oh Sehun lên phòng lấy áo khoác mặc lên, cuối cùng giống kiểu đảo ngũ trốn chui trốn lủi ra ngoài, thực ra chỉ cần trốn quản lý là được, còn mấy người còn lại, ai mà cấm người khác ra ngoài ăn cơm chứ.

Đến quán ăn gần đó, kì thực nhìn quanh đã muốn quay lại, nhưng vừa quay sang thấy ngay hai người ngồi chỗ góc khuất. Luhan cùng cha nào đó ngồi vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.

-A! Luhan.

Hắn giả vờ tình cờ gặp nói rất tự nhiên.

Luhan, Jong In đang nói chuyện nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, thấy đại minh tinh như hắn chạy đến giống y sinh vật lạ mới được thả ra.

-Hây, chào anh, tôi là cấp trên của Luhan. A! bạn em à, Hannie.

« Hừ » đây là ý tứ gì ? chạy đến đây còn gọi thân mật như vậy. Luhan vẫn nhìn chằm chằm hắn tỏ thái độ khó hiểu.

Kim Jong In không có hứng thú với nhạc trẻ, một ca sĩ thần tượng hiện tại cũng không biết. anh chỉ biết duy nhất Oh Sehun là kẻ làm Luhan đau khổ, thằng khốn vô tình khốn khiếp.

-Chào anh, tôi là Oh Sehun.

Hắn đứng thẳng đưa tay ra chào.

-Tôi, Kim Jong In

Jong In lịch sự bắt tay hắn, tiếp tục ngồi xuống, quay sang nói chuyện giống như không hề để ý kẻ mới đến.

-Tối nay chúng ta mua sườn đi, lâu rồi chưa ăn món đó.

Jong In bình thường không có thói quen yêu cầu Luhan làm gì nhưng hôm nay lại trở thành kì lạ, muốn ở lại ăn tối là chuyện bình thường, tuy nhiên chuyện dự định trước món ăn như vậy là lần đầu tiên.

Luhan cũng không tỏ ra quá bất ngờ chỉ ngoan ngoãn gật đầu sau đó ăn tiếp suất cơm của mình.

-Hai người quan hệ gì vậy, anh kia, anh không thấy tôi khác sao ?

Oh Sehun kinh ngạc cố gắng nói nhỏ, cũng may ở đây là góc quán ăn không ai để ý. Chẳng lẽ ở Đại Hàn dân Quốc này lại không biết Đại minh tinh Oh Sehun sao ?

-Này.

Hắn vừa định mắng cho gã này một trận thì Luhan đã kéo Jong In đứng lên.

-Xong rồi, đến giờ làm, anh đưa em về công ty.

Cậu kéo anh đi trước, bỏ mặc Oh Sehun còn ngơ ngác ngồi nhìn. Cái gì vậy ? what ? không hiểu nổi.

...

-Luhan.

Oh Sehun kéo cậu lại.

-Có chuyện gì, tôi phải đi làm.

-em với gã đó, quan hệ thế nào.

Không kiêng nể mà hỏi thẳng vào vấn đề, cái bản tính nóng nảy của hắn cho đến bây giờ vẫn không thay đổi.

-Trên mức bạn bè.

Cậu trả lời thành thật, đẩy hẳn ra, bước ra giữ khoảng cách với hắn. Nhưng ngay sau đó bị hắn kéo lại, vòng tay ra khóa cậu vào tường.

Trong đầu chợt hiện ra, cách đây 8 năm trước, có một đứa ngốc như thế nào. Người trước mặt không phải người đứa ngốc đó từng mơ ước được ở bên sao? Nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, mũi lại có vị cay của men, Giống như khi người ta uống rượu, biết nó không tốt, khiến con người không tỉnh táo, nhưng vẫn cố gắng uống thật nhiều.

-Xin anh!

Oh Sehun nhìn biểu tình của Luhan cũng nhận ra có điểm khác, bản thân cũng tự giác nhớ lại chuyện năm ấy.

-Luhan.

Nhẹ giọng gọi, nhưng ngay sau đó phát hiện người bên trong phát run.

Vẫn cúi đầu, giọng nói nghẹn lên vùng mũi.

-Anh rốt cuộc muốn thế nào, gặp anh tôi rất mệt mỏi, xin anh! Nói rõ cho tôi biết, anh ... anh ... muốn tôi phải trả giá cho việc năm đó như thế nào. Tôi đã rất khổ sở rồi. nằm mơ tôi cũng nghĩ đến những lời mắng chửi của anh lúc đó. Tôi là một tội phạm, tôi đáng bị trừng phạt, nhưng 7 năm qua tôi cũng không được sống yên ổn. Xin anh! Tha cho tôi đi.

-Luhan, nhìn anh, nghe anh nói này...

Oh Sehun hấp tấp muốn nâng mặt Luhan lên. hắn muốn nói, 7 năm qua hắn rất nhớ cậu, không ngày nào không quên những ước mơ nhỏ của cậu viết trong nhật kí, không thể quên được một Luhan yêu mình đến ngờ nghệch.

Biết được 7 năm qua, Luhan luôn dằn vặt vì những câu nói của mình, bản thân đột nhiên trăm lần cảm thấy tội lỗi hơn.

-Không. Tôi không nhìn... không nghe.

Luhan giật mạnh tay hắn ra, bịt chặt tai ngồi xuống.

Hắn thế nào cũng muốn dày vò cậu thôi. thế nào cũng muốn trả thù thay cho người yêu hắn. Cậu đau khổ đủ rồi. Không muốn tiếp tục nữa.

Oh Sehun cũng ngồi xuống kiên trì giải thích:

-anh xin lỗi, Luhan.

lại rướn người, muốn hôn lên môi cậu, nhưng khi nhận thức được, Luhan liền quay đi, Oh Sehun hôn lên cổ cậu, khựng lại một chút, mới rời môi đi.

Luhan cự tuyệt hắn. Luhan sợ hắn. Không hiểu sao bản thân cảm thấy rất bất lực.

7 năm trước, chỉ là một đứa trẻ thôi, cũng chưa nghĩ được 7 năm sau sẽ như vậy. Sao có thể làm tốt, đúng đắn được mọi thứ. Chẳng lẽ Luhan chưa từng nghĩ đến điều đó, mà cố gắng tha thứ cho hắn một lần.

Dù sao hắn cũng nói xin lỗi, cố gắng nói, nhưng Luhan vẫn nhất nhất bịt chặt tai không nghe.

Oh Sehun dần chán nản, đứng dậy.

-Chúng ta còn nhiều thời gian.

Hắn nói, sau đó đi khỏi.

Tự lúc nào trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh Chris, bàn tay bấu chặt lấy góc quần, dẫu thế nào đứng trước hắn, cậu cũng có phản ứng vô cùng mạnh mẽ. Trái tim lại đập mạnh không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: