Chương 21
Chặng hai là nấu ăn, đối với Katherine thì không khó, vì từ bé đã tự học đến khi lớn hơn một chút thì phải sống một mình nên ăn uống, sinh hoạt đều tự bản thân. Và biết được điểm yếu của loài lợn này là trán thì lại càng dễ dàng hơn, cô dùng chuôi kiếm đập mạnh vào thế là bắt được nguyên liệu chính.
Cầm chân lợn kéo đi, cô loay hoay nhìn sang nhóm của Gon cũng đều đã bắt được liền không chần chừ nữa mà đi đến chỗ nấu.
Nhìn các dụng cụ trên bàn, Katherine nhanh chóng chế biến đủ các bước sau đó sắp lên dĩa, trang trí. Leorio, Gon và Killua đều trơ mắt ra nhìn kinh ngạc trước tay nghề điêu luyện này. Không phải nói quá chứ Katherine mà không bận việc thủ tiêu gia tộc dơ dái kia thì chắc chắn cô sẽ đi làm đầu bếp của một nhà hàng lớn rồi.
"Trượt!"
Thanh âm dứt khoát lọt vào tai của Katherine, Menchi không do dự mà phất tay gọi người khác lên. Nàng nói rằng hương vị rất thơm, hợp khẩu vị của nàng nhưng cách bày trí vẫn còn sơ sài, không đẹp mắt. Một món ăn không chỉ cần phải ngon mà song song với đó chính là đẹp, thuận mắt người nhìn. Chỉ cần thấy đã chấm điểm cộng đầu tiên.
Katherine cứng đơ người, nhìn lại đĩa thịt đang tỏa mùi thơm phức của mình mà khóc ròng. Gon thấy vậy cũng tiến lại nói: "không sao cả, em cũng bị đánh trượt mất rồi nè."
"!!!" Katherine quay qua nhìn em, thấy được nụ cười vẫn hồn nhiên trên môi mà cứng ngắc không biết nói gì.
"Gon, bà chị này là ai vậy?" Killua từ phía sau tiến lên, hỏi.
Gon vui vẻ giới thiệu: "Đây là chị Katherine đó, tớ gặp chị ấy trên đường đến đây."
"Ờ, trong lạ hoắc."
Thực sự thì hiện tại Katherine đang cố gắng kiềm chế bản thân lại, dù gì cô cũng mới có 24 tuổi thôi mà. Đâu đến nổi phải dùng từ bà chị, cô vẫn rất xinh đẹp như thuở mười mấy đấy nhé!!
Một lúc sau, từ trên bầu trời có một khinh khí cầu của hiệp hội Hunter đến, Netero từ trong bước ra. Nói chuyện với Menchi và rút cuộc cũng có một vòng thi khác để tất cả mọi người ở đấy gỡ gạt lại ván trượt ban nảy.
Katherine nhìn cơ thể của Menchi nhẹ nhàng nhảy xuống khe vực sâu thẳm, sau đó thoắt lên với một quả trứng to đùng. Cô cũng làm theo khi Gon vừa nhảy xuống, ở khe vực giăng đầy tơ nhện, cô giữ thăng bằng đứng trên sợi tơ cứng cáp. Đợi đến khi từ dưới thổi lên cơn gió, Gon dựa vào mũi và giác quan nhảy bén của mình mà hô lên.
Tất cả mọi người đều thành công lấy được trứng, luộc lên và vượt qua chặng hai.
Katherine cầm lấy quả trứng to hơn mặt của mình, ngồi ở một góc mà gặm nhấm từng miếng.
"Bà chị có vẻ là một kẻ mạnh." Killua từ phía sau nói.
Cô nuốt lấy miếng trứng xuống bụng, đáp lại: "Cũng có thể, hoặc mạnh hơn nhóc nhiều. Và đừng gọi là bà chị, chị đấy chỉ hơn 20 và còn rất trẻ đẹp nhé."
Killua đặt tay sau đầu, cười: "hơn 20? gấp đôi tôi đấy, bà già!"
Nắm tay thành quyền, Katherine thầm niệm không được đánh trẻ con ngàn lần nhưng khuôn mặt lộ ra ngã tư đã phản bội. Bật dậy, giáng một cú mạnh vào đầu của Killua, cô nói: "Đừng bao giờ gọi phụ nữ là bà nghe chưa, nhóc con còn nhiều thứ phải học hỏi lắm."
Lửa giận cháy phừng phực trong người của Katherine bỗng bị cơn lạnh sống lưng chợt đến mà dập tắt. Ngó nghiêng mọi nơi để xem là ai đã nhắm đến mình nhưng vẫn không phát hiện gì cả, đành đánh bài chuồn nhanh.
Kết thúc chặng hai, tất cả mọi người được đưa lên phi thuyền để đến chặng ba.
Katherine khi đã kiếm được đồ ăn để lấp đầy bụng thì liền đi tìm em trai đáng yêu, hồn nhiên - Gon. Thấy Gon đang cũng Killua nói chuyện, không ngần ngại mà tiến lại hỏi: "hai đứa đang nói gì vui vậy?"
Gon quay qua nhìn cô, vui vẻ kể lại: "Killua nói rằng gia đình của cậu ấy là sát thủ."
"Vậy sao? Gia đình à,..."
Katherine kéo dài thanh âm cuối như đang suy nghĩ gì đó. Chợt Killua cười, nói: "Hai người phản ứng lạ thật đấy, những kẻ khác đều sợ hãi mà chạy mất rồi."
"Chẳng có gì phải sợ cả, nếu như mục tiêu không phải là mình. Còn nếu vậy...thì đành chiến đấu thôi, chẳng ai có thể giữ cho bàn tay luôn sạch sẽ cả."
Nói đến đây, Katherine nhìn Gon đầy ý vị.
Thực sự thì thế gian này rất nghiệt ngã, Killua dù được huấn luyện nghiêm ngặt nhưng vẫn chưa trải qua hết. Còn Gon thì quá hồn nhiên rồi, sau này sẽ rất khó khăn.
Katherine không dám chắc tất cả nhưng trước mắt cô chính là như vậy.
Đột nhiên, Katherine cảm nhận được một luồn sát khí mạnh bạo phóng đến, Killua và Gon cũng không ngoại lệ. Cả ba tức tốc quay sang nơi đấy nhưng không thấy ai cả. Từ xa, Netero tới: "Có chuyện gì vậy?"
"à, Netero-san có thấy ai từ phía đó không ạ?" Gon chỉ về hướng phóng sát khí hỏi.
Netero bình thản trả lời: "không"
Katherine híp đôi mắt lại, đồng tử trắng dã như thể đang xuyên thấu mọi thứ nhìn ông. Netero cũng cảm nhận được mà nhìn lại, lúc này cô cười nói:
"Tôi cảm thấy mệt rồi, đi ngủ đây." dừng lại, quay sang Gon và Killua: "Ngủ sớm nhé, hai đứa."
"Vâng!"
"Đi nhanh đi, bà già."
Katherine quay lưng bước, gật đầu với Netero còn tiện tay gõ lên đầu của Killua một cái rõ kêu.
Hôm sau, tại địa điểm diễn ra chặng ba.
Mọi người nghe Netero và thư kí của ông phổ biến xong liền nhanh chóng tìm đường xuống dưới. Katherine đi loanh quanh, thấy một người tự tin trèo xuống nhưng bị một sinh vật tóm gọn vào bụng thì ớn lạnh lùi lại. Chợt, cả cơ thể đều đồng loạt rơi, đến khi chân chạm nền đất thì cô nhanh chóng lấy ý thức nhìn xung quanh.
Đây là một căn phòng với bốn bức tường chẳng có gì cả, Katherine đứng lên di chuyển xung quanh tìm kiếm lối ra. Cánh tay chạm vào vách tường kiểm tra, chợt một phía chuyển động, xuất hiện một lối đi. Cô không ngần ngại mà tiến lại, nhìn con đường tối tăm sâu thẳm mà hít một hơi thật sâu. Sau đó tiến vào trong, để bóng tối nuốt chửng.
Con đường nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng lại tăm tối đến không một đóm sáng. Katherine phải bật hết giác quan còn lại, tập quen với bóng tối để có thể vượt qua.
Cuối dải, Katherine thấy một cánh cửa, không do dự mà đẩy vào trong. Từ sau xuất hiện hàng loạt kim tiêm phóng đến, cô phản ứng nhanh mà rút kiếm ra né sang một bên. Đồng thời vung lưỡi kiếm làm lệch đường đi của chúng sang một bên.
Thở hắt một hơi, quan sát sau cánh cửa một lúc mới bước đi tiếp.
Katherine đi lòng vòng bên trong căn phòng mới này đã hơn nửa tiếng nhưng vẫn chưa thoát được. Nhớ đến lời lúc này thì nhiệm vụ của thử thách này chính là giữ chân người chơi lâu nhất có thể.
Nên Katherine nhanh chóng kết luận đây chính là mê cung.
Xoa xoa mi tâm để giữ tỉnh táo, từ trong hư không xuất hiện một con sói hình thù to lớn cùng với đôi mắt hổ phách hung tợn.
Katherine ra lệnh: "Fushi, giúp ta tìm đường thoát khỏi đây nào."
Sói bạch hừ hừ hai tiếng trong cuống họng, sau đó tiến hành nhiệm vụ của mình.
Với giác quan nhạy bén của loài sói thì chỉ trong tích tắc, Katherine đã có thể vượt qua căn phòng mê cung rối não.
Còn tiếp
14580308
Con sói này không phải là con trong mơ của Katherine nha, đây chỉ là thực thể từ niệm của cô.
Có thể tối sẽ đăng chương tiếp, tích cực cày cuốc để qua phần thi Hunter thôi (・∀・)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip