Cảnh sát hình sự thần bí (2)

Chương 62: Cảnh sát hình sự thần bí (10)

Eugene gọi điện cho một đồng nghiệp cùng tổ, bảo bọn họ hỏi cảnh sát địa phương phụ trách vụ này chuyện đến phòng tranh lấy lời khai ngày đó, nhưng tất cả đều nhất trí trong đội không hề có người nào tên là Sở Diệc, hơn nữa đội trưởng của bọn họ họ Trần, là một cảnh sát đã hơn bốn mươi tuổi dày dạn kinh nghiệm, tuyệt đối không thể là một người đàn ông còn trẻ.

Chuyện hỏi xong, sự tình càng trở nên phức tạp.

Eugene muốn báo lên cấp trên để xử lý, Đường Trầm vội đè vai cậu ta xuống, "Cậu thật sự muốn báo lên?"

Eugene cau mày: "Cậu nói vậy là có ý gì?"

Đường Trầm: "Cậu nghiêm túc suy nghĩ lại xem, hiện giờ người nhớ chuyện Sở Diệc từng cùng cảnh sát tới phòng tranh chỉ có mình tôi, những người khác đều hoàn toàn không nhớ gì hết, cậu lấy chứng cứ gì đến trình bày với cấp trên?"

Lời này nói không sai, phá án quan trọng nhất là bằng chứng, hiện tại trong tay Eugene không có bất cứ chứng cứ nào ngoài lời nói của Đường Trầm, cậu ta biết Đường Trầm sẽ không nói dối, nhưng khác dựa vào cái gì mà tin lời bọn họ?

Eugene nghĩ tới chuyện gì, lại nói: "Nhân viên trong phòng tranh của cậu đâu? Mỗi lần Sở Diệc đến cậu ta cũng ở đó mà."

Đường Trầm: "Ban nãy khi cậu gọi điện tôi cũng gọi cho cậu ấy rồi, cậu ấy không nhớ sự xuất hiện của Sở Diệc trong lần cảnh sát tới, chỉ nhớ Sở Diệc là một khách hàng của phòng tranh."

Đồng chí nhân viên cuối cùng còn không quên chêm vào một câu, tôi đương nhiên nhớ mà, người ta là người yêu của ông chủ mà.

Eugene không cam lòng, "Sao tôi luôn có cảm giác cậu đang bao che cho anh ta, tình yêu thật đúng là khiến con người ta trở nên mù quáng."

Đường Trầm nhún vai, "Tôi chỉ thuật lại sự thật thôi." Tuy rằng thực ra hắn cũng cảm thấy Sở Diệc không có khả năng là hung thủ.

"Dù sao chuyện này tôi vẫn phải báo lên, tin hay không là do cấp trên quyết định. Trước giờ bọn tôi vẫn không lý giải được hung thủ làm thế nào tạo ra hiện trường tự sát giả cho nạn nhân mà không để lại bất cứ dấu vết nào, như thể chính bản thân người bị hại thật sự tự sát. Hiện giờ tôi có thêm một giả thiết, nếu như... hung thủ biết thôi miên thì sao? Thôi miên để nạn nhân tự hại chính mình."

"Thôi miên?" Đường Trầm cau mày, hắn chỉ cảm thấy Eugene đang nói đùa, "Thôi miên cũng chẳng phải pháp thuật, chẳng lẽ có thể điều khiển một người đi chết sao? Nếu là người bản năng sẽ cảm giác được nguy hiểm, sau đó tỉnh lại."

Eugene: "Không đâu, khả năng của thôi miên vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu, nó có thể khiến người ta rơi vào trạng thái ám thị tâm lý, sau đó dần dần thâm nhập nhận thức, từ tâm lý ảnh hưởng đến sinh lý, điều khiển người ta làm được những chuyện không ai có thể lường trước. Nhưng muốn đạt được hiệu quả này cần cả một quá trình, hơn nữa người tiến hành thôi miên phải là người có kinh nghiệm dày dạn về lĩnh vực này, rất am hiểu khống chế cảm xúc của người khác. Trước đây tôi có đọc qua một án lệ, tội phạm dùng một ca khúc làm công cụ thôi miên khiến tâm trí người nghe nhiễu loạn, gây ra bạo động. Vì để tránh dư luận khủng hoảng, vụ việc này gần như bị che giấu hoàn toàn sau đó."

Cậu ta nhìn Đường Trầm, lại nói tiếp: "Cậu cảm thấy anh ta không giống kẻ giết người, nhưng tôi hỏi cậu, trong lịch sử có bao nhiêu kẻ sát nhân mà trên mặt thể hiện mình là nhân vật nguy hiểm cho xã hội? Xem Hannibal rồi đúng không, dù tình tiết trên phim là hư cấu, nhưng điện ảnh cũng bắt nguồn từ đời sống hiện thực, mà hiện thực diễn biến ra sao càng nằm ngoài khả năng phán đoán của bản thân con người. Cậu phải cảnh giác một chút, không thể vì quá khứ của hai người giống nhau mà bao biện cho hành vi của anh ta, cậu và anh ta không giống nhau."

Quá khứ giống nhau, là vì cả hai người đều mất cả cha lẫn mẹ từ khi còn nhỏ. Hoàn cảnh tương tự trong quá khứ rất dễ dàng sản sinh cộng hưởng trong tâm lý, khoảng cách vô thức rút ngắn lại, thậm chí gần đến không còn khoảng cách. Từ trên người đối phương thấy được bản thân mình, thì càng cố chấp muốn giữ người trong tay để bù đắp, như thể một loại ảo giác chính bản thân được bù đắp.

Đường Trầm cụp mắt, lông mi dưới ánh đèn phủ xuống gò má một khoảng tối, che giấu cảm xúc mơ hồ nơi đáy mắt.

Eugene cuối cùng vẫn báo chuyện này lên đội trưởng đội mình, các thành viên khác trong đội tiến hành họp khẩn cấp qua video, đưa ra ý kiến chung là muốn để Đường Trầm đi thăm dò đối phương, thu thêm tin tức.

Eugene là người đầu tiên không đồng ý.

Hiện tại đã nghi ngờ người kia, còn muốn để Đường Trầm đứng ra mạo hiểm? Có trời mới biết tên biến thái kia là nhân vật nguy hiểm thâm tàng bất lộ đến mức nào.

Lâm Đạt nói: "Bây giờ chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào cả, muốn bắt khẩn cấp cũng không có tư cách mà bắt. Việc người này quan tâm đến Đường Trầm cũng phù hợp với phỏng đoán ban đầu của chúng ta về nghi phạm, nếu hắn thực sự là hung thủ, hắn nhất định rất thích tư tưởng và tác phẩm hội họa của cậu ấy, hơn nữa lại từ trên người cậu ấy tìm được bản thân mình trong quá khứ, loại tình cảm này rất phức tạp, hắn sẽ không làm gì tổn hại đến Đường Trầm. Đường Trầm như một sự tồn tại khác của chính bản thân người đó, cậu ấy có thể biểu đạt hoàn hảo cảnh tượng mà hắn mong muốn. Nói cách khác, bất kể thế nào, hắn muốn Đường Trầm diễn tả lại cảnh tượng vụ án mà hắn sẽ tiến hành. Hắn cần Đường Trầm."

Từng câu từng chữ đều rất dứt khoát, vô cùng bình tĩnh.

Eugene cau mày, định phản bác, Lâm Đạt lại nói tiếp: "Hơn nữa, chính Đường Trầm có lẽ cũng có chuyện cần làm rõ, coi như là cho cậu ấy một kết quả cuối cùng đi."

Đường Trầm và Sở Diệc chính thức xác định quan hệ, chuyện trở thành người yêu không ai nói ra, nhưng tự tư duy nhạy bén và khả năng phán đoán bản năng cũng đủ khiến bọn họ mơ hồ đoán ra được chuyện này. So với bỏ mặc Đường Trầm bị hãm sâu vào vòng kiểm soát của đối phương, không bằng nhân lúc còn chưa có gì kéo người về, tránh để hắn đứng về phe người kia, nghi phạm có thêm một sự hỗ trợ đắc lực.

Nhưng việc đi thăm dò này có thực hiện được hay không vẫn phụ thuộc vào quyết định của bản thân Đường Trầm. Nếu hắn đã quyết định muốn đi, Eugene cũng không có quyền gì ngăn cản. Eugene biết rõ tính tình Đường Trầm, tư tưởng của hắn rất bảo thủ, đã quyết định thì không ai thay đổi được.

Sau khi bàn bạc kế hoạch hành động, Đường Trầm hẹn gặp Sở Diệc ở một quán cà phê, hỏi y một số vấn đề đã được phía cảnh sát ấn định trước. Hai đặc vụ sẽ được sắp xếp theo dõi tại một vị trí bí mật không dễ bị phát hiện, nếu có gì phát sinh có thể nhanh chóng tiếp cận xử lý.

Đường Trầm ngồi ở một bàn trong quán cà phê, ngón tay vô thức vuốt ve miệng cốc, cúi đầu dường như đang suy nghĩ gì đó.

Cách đó không xa, Eugene và một thành viên khác của đội, Jack, tiến hành quan sát tình hình.

Jack đột nhiên nói: "Nhưng mà này, người anh em kia của cậu có chắc sẽ đứng về phía chúng ta không? Nghĩ xem, cho dù Sở Diệc đúng là hung thủ mà chúng ta tìm kiếm, anh ta vì báo thù cho cha mẹ mình, giết chính là xã hội đen. Mà xã hội đen là ai? Chính là một đám người nguy hiểm cho xã hội, người dân đối với cái chết của bọn họ cũng chẳng mấy bức xúc. Dưới góc độ luật pháp thì giết người là có tội, nhưng đối với dư luận xã hội, đây lại là một chuyện khác."

Eugene không quay đầu lại, "Rồi sao?"

Jack nhíu mày, "Ý tôi là, cậu đừng quên người anh em kia của cậu lần đầu tiên hẹn hò yêu đương, tình cảm là ma túy giết chết lý trí. Đất nước này không phải có câu nói gì mà, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi à? Người mình yêu bao giờ cũng là thứ đẹp đẽ nhất trên đời. Chẳng may nhân chứng quan trọng nhất của chúng ta phản bội tổ chức chạy theo người yêu thì làm thế nào?"

Eugene dùng khóe mắt lườm đối phương: "Vậy cậu có biết ở đây còn có một câu —— dùng người phải tin, không tin đừng dùng? Có thời gian ngồi đấy nói nhăng nói cuội thì tập trung theo dõi cho tôi đi."

Jack nhún vai, thở dài một tiếng, vừa vặn nhìn thoáng qua trông thấy mục tiêu xuất hiện.

Trên con phố đối diện quán cà phê không xa.

Dáng người cao ráo cứng cỏi, nhã nhặn tuấn tú, khí chất ôn hòa khiến người khác vô thức có cảm giác tin tưởng. Người đàn ông nọ đi trên đường, phát hiện trên đất có rơi một tấm thẻ, khom lưng nhặt lên đưa cho người đi đường bên cạnh, người đi đường nói gì đó, có vẻ là cảm ơn, lại chỉ tay vào tấm thẻ nói gì đó tiếp, người đàn ông nhìn qua một chút, dùng tay chỉ vào đèn giao thông phía trước, cánh tay quơ quơ, có vẻ là đang chỉ đường.

Jack nhìn cảnh này, líu lưỡi: "Thật đúng là công dân ba tốt. Nếu anh ta chính là người chúng ta muốn tìm, vậy thật sự là ảnh đế rồi. Cái người này, rõ ràng là cái máy đi xoát độ hảo cảm hình người, nhân khí đầy mình."

Cậu ta quay đầu nhìn lại, phát hiện Đường Trầm cũng đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chính là hướng Sở Diệc đứng.

Sở Diệc nhìn thấy hắn, cười phất phất tay. Đường Trầm cũng giơ tay vẫy lại.

Jack còn chưa kịp mở miệng tiếp tục cảm thán đã bị Eugene không khách khí dùng khuỷu tay thụi cho một nhát, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Không cho nói chuyện! Cái đồ miệng quạ nhà cậu!"

Không cần nghĩ cũng biết, tâm lý Đường Trầm hiện giờ rõ ràng đang nghiêng về phía Sở Diệc nhiều hơn.

Sở Diệc đi vào quán cà phê, dưới sự hướng dẫn của nhân viên đi đến bàn Đường Trầm đang ngồi, ngồi xuống ghế đối diện. Khóe mắt y kín đáo quét một lượt khắp quán, ánh mắt hơi dừng lại ở một vị trí nào đó.

Sau khi hai người ăn xong, bầu không khí rất tốt, ngọt ngào hường phấn không che giấu tràn ngập trong không gian.

Đường Trầm như vô tình đề cập mấy vấn đề liên quan đến vụ án, toàn bộ câu trả lời của Sở Diệc đều được ghi lại vào máy ghi âm, phía bên Eugene nghe được rõ ràng.

Từng câu từng chữ y nói ra đều rất khéo léo kín kẽ không một kẽ hở, càng không để lộ bất cứ manh mối chứng cứ nào.

Đám người Eugene cuối cùng đành phải thất vọng ra về tay không.

Kết quả thế này, Sở Diệc nếu không phải thật sự vô tội, vậy thì y chính là một cao thủ diễn trò.

Một lần thăm dò cuối cùng lại biến thành phát thức ăn cho cún.

Eugene nhìn hai người phía xa, buồn bực siết chặt tay như thể thấy con gái bảo bối bị một tên ất ơ đầu đường xó chợ lừa mất. Jack ở bên cạnh không khỏi liên tưởng đến một đoạn phim hài mình xem trên mạng ——

Con gái vui vẻ chạy về nhà: "Ba, con dẫn bạn trai về gặp ba."

Ba ba rất bình tĩnh: "Bảo bối, con vừa nói cái gì?"

Con gái: "Bạn trai của con..."

Ba ba rút súng ra, kéo chốt lên đạn, "Con nói cái gì? Ba không nghe rõ."

Con gái: "Bạn của con đang ở bên ngoài..."

Ba ba nã một phát súng lên trần nhà, "Ai ở bên ngoài?"

Con gái đóng cửa lại: "Không ai ở bên ngoài."

Ba ba mỉm cười, "Mau vào nhà đi con, bên ngoài người xấu nhiều lắm."

Jack không nhịn được phì cười ra tiếng, sau đó lập tức bị Eugene co chân dưới bàn đạp một cước.

Jack nhịn cười nói: "Chúng ta chỉ căn cứ theo phỏng đoán ban đầu mà nghi ngờ, nhỡ chúng ta thật sự nghi ngờ sai thì sao? Cản trở chuyện yêu đương của người ta là không tốt đâu."

Sau khi khuyên giải vị đồng nghiệp đang lâm vào hình tượng cha già tức giận đến muốn gặm bàn, Jack khổ sở kéo cậu ta dậy, khó khăn lôi người đi.

Eugene rất không tình nguyện trừng mắt nhìn Đường Trầm và Sở Diệc cùng nhau lên xe phía trước. Hai người bọn họ còn muốn đi xem một triển lãm tranh.

Triển lãm tranh là nơi đông người, Đường Trầm rất an toàn, phía Eugene chỉ cần cách xa quan sát.

Bọn họ ở bên này theo dõi, các thành viên khác trong đội cũng đang tiến hành điều tra tư liệu về Sở Diệc xem có tìm ra đầu mối gì không. Đội trưởng của Eugene càng đọc tư liệu về y càng cảm thấy mơ hồ, giống như một cuộn len rối, càng muốn kéo ra lại càng rối vào, tìm thế nào cũng không thấy đầu dây.

Căn cứ theo nhận diện sơ bộ, Sở Diệc có động cơ gây án, nhưng hành vi và thời gian lại không trùng khớp. Căn cứ dữ liệu hộ chiếu, phần lớn thời gian y đều ở trong nước, khi vụ án xảy ra ở nước ngoài trùng khớp lại là thời gian y về nước, cho dù có gây án xong vội vàng chạy ra sân bay cũng không kịp.

Tổ trưởng có chút đăm chiêu: "Nếu như Sở Diệc thực sự là hung thủ, vậy người gây án tuyệt đối không chỉ có một."



Chương 63: Cảnh sát hình sự thần bí (11)

Sau lần thăm dò không có kết quả đó, cuộc sống của Đường Trầm trở lại bình thường. Sở Diệc vẫn là đối tượng bị tình nghi số một của Eugene, nhưng sự nghi ngờ này có khói mà không có lửa, hoàn toàn không hỗ trợ được vấn đề phá án hiện tại.

Đường Trầm suy nghĩ khá đơn giản, nếu đã không có vấn đề gì, hắn không muốn tránh né người mình thích. Hơn nữa hắn có một sự tin tưởng đặc biệt với Sở Diệc, hoàn toàn không giống như bọn họ vừa mới quen biết mới đây mà như thể đã biết nhau rất lâu rồi. Cho dù Eugene không đồng ý, hắn vẫn sẽ tiếp tục qua lại với Sở Diệc.

Hết giờ về nhà, Đường Trầm xuống tầng đi ra cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt.

Khi hắn xách túi đồ trên đường quay về, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng động cơ đinh tai nhức óc, một chiếc xe máy phân khối lớn lao như phát điên trên đường. Rõ ràng là đám thanh niên mới lớn thích đua đòi tỏ vẻ phong cách, hoàn toàn không biết làm như vậy chỉ càng khiến người khác thêm phản cảm.

Đường Trầm đúng lúc đó lại đang đứng ở một góc đường tương đối khuất đèn, nhìn từ xa rất khó nhìn ra được có người đang đứng đó.

Chiếc xe kia lao như bay đến, gần như sắp va vào hắn.

Ngay lúc khoảng cách chỉ còn chưa đến một gang tay, cánh tay Đường Trầm đột nhiên bị nắm lấy kéo giật về sau. Chiếc xe máy chạy sát qua, chỉ còn lại một làn khói mù mịt.

Đường Trầm ngẩng đầu, nói cảm ơn với người phía sau.

Đó là một người đàn ông mày rậm mắt to, cương trực nghiêm nghị, sắc mặt có chút lạnh nhạt. Người nọ buông cánh tay hắn ra, hỏi: "Không bị thương chứ?"

Phát âm tiếng Trung có chút trúc trắc không chuẩn.

Đường Trầm vô thức nhìn người nọ nhiều thêm một chút, phát hiện đó là một người ngoại quốc tóc ngắn màu nâu đậm, dưới đèn đường mờ nhạt nếu không nhìn kỹ thì khó nhận ra được.

"Tôi không sao."

Người nọ nói tiếp: "Tôi là Tom, là cảnh sát phụ trách bảo vệ cậu."

Nói xong, Tom móc thẻ cảnh sát trong túi ra, mím môi môi, sắc mặt nghiêm trọng, "Cậu Đường, cậu là nhân chứng quan trọng của chúng tôi, xin chú ý an toàn của bản thân, tối muộn tốt nhất đừng nên ra ngoài."

Đường Trầm có chút không thoải mái, "À... Tôi biết rồi."

Tom lại hỏi: "Cậu Đường, gần đây cậu có sáng tác không? Nếu có nhất định phải cẩn thận, không nên để cho bất cứ người nào nhìn thấy tác phẩm của cậu."

Đường Trầm xua xua tay, "Anh không cần lo đâu, hiện giờ tôi mới chỉ lên ý tưởng, chưa bắt đầu vẽ. Eugene cũng nói tôi thời gian này tốt nhất đừng vẽ gì cả."

Tom mặt không thay đổi gật đầu, có lẽ là nói không quen tiếng Trung, giọng nói cứng ngắc không cảm xúc: "Vậy thì tốt rồi."

Đường Trầm cảm ơn, quay người chuẩn bị lên lầu, hốt lại nghĩ tới cái gì, hỏi: "Các anh vẫn đang điều tra Sở Diệc sao?"

"Đúng vậy." Tom gật đầu, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, "Nhưng tôi cảm thấy Sở Diệc là người tốt, không thể làm ra chuyện giết người."

Đường Trầm kinh ngạc, "Anh quen Sở Diệc?"

Tom lắc đầu, "Tôi không quen cậu ấy, mà tôi biết bố của cậu ấy. Ông là huyền thoại trong giới cảnh sát, vẫn luôn hi sinh bản thân vì dân phục vụ,. Sở Diệc là con trai ông ấy, không nên vì chuyện bố mình đã mất mà bị hoài nghi có động cơ giết người, bị nghi ngờ oan."

Đường Trầm tán thành, "Tôi cũng cảm thấy anh ấy không thể là kẻ giết người."

Tom thấy hắn bình tĩnh, không chút kiêng dè hỏi: "Xem ra cậu rất tin tưởng Sở Diệc, hai người rõ ràng mới quen biết không bao lâu, tại sao vậy?"

Đường Trầm nhún vai, "Thành thật mà nói chính tôi cũng không biết, chỉ là trực giác cảm thấy anh ấy vô tội."

Tom bị sự tin tưởng chẳng cần lý do của hắn làm cho sửng sốt, trên gương mặt không cảm xúc dường như đang vỡ ra chút gì đó không thể diễn tả. Người bình thường khi biết mình có thể rơi vào nguy hiểm đều không thể bình tĩnh bất thường đến vậy, quả thật là một con người kỳ lạ.

Tom nhàn nhạt đáp: "Vậy thì thật tốt."

Đường Trầm cười cười, vẫy tay tạm biệt anh ta rồi đi lên nhà.

Sau chuyện ở quán cà phê, Eugene đã hoàn toàn lâm vào nỗi ưu sầu củ cải trắng nhà mình bị heo ăn, hơn nữa con heo kia còn rất không bình thường. Cậu ta cảm thấy chuyện Đường Trầm quá tin tưởng vào tên kia chẳng hề phòng bị rất không ổn, như thế sao được?

Eugene xoắn xuýt mất mấy ngày, cuối cùng quyết định mang Đường Trầm đi bar chơi, để hắn biết trên đời này còn biết bao nhiêu đóa hoa, hà tất phải chôn thân ở một gốc cây vặn vẹo.

Đến quán bar chưa được nửa tiếng, còn chưa chơi ra được cái gì, vị đại thần Sở Diệc kia đã rất phong tao từ cửa đi vào, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Từ phong tao này là tự Eugene thêm vào, cậu ta lầm bầm chửi rủa trong lòng, khó chịu lườm Sở Diệc, "Sao anh biết Đường Trầm ở đây ?"

Sở Diệc cười cười, "Tôi dùng GPS định vị di động của cậu ấy."

Eugene: "... Cái đệch!"

Sở Diệc thưởng thức đủ vẻ mặt chết khiếp của Eugene mới cong môi thong thả nói: "Đùa thôi, tôi hỏi nhân viên phòng tranh, cậu ta nói hai người đến đây."

Eugene hoàn toàn không cảm thấy trò đùa này buồn cười chút nào, ngược lại chỉ cảm tóc gáy dựng ngược, cái tên biến thái này nói không chừng có thể thật sự làm ra loại chuyện gắn định vị theo dõi chứ chẳng đùa đâu.

Sở Diệc muốn dắt Đường Trầm đi, Eugene lập tức cản lại, khiêu khích nói: "Làm sao, quản chặt thế à, cùng anh em đi uống rượu cũng không cho?"

Sở Diệc đứng lại, không phản bác, chỉ như cười như không hỏi ngược lại: "Không phải các cậu muốn đào thông tin từ tôi sao?"

Cả Eugene và Đường Trầm đều chột dạ.

Sở Diệc chẳng ngại hiềm nghi, thẳng thắn nói rõ: "Mặc dù tôi không phải người các cậu muốn tìm, nhưng đúng là tôi có một số đầu mối mà các cậu đang cần."

Y nhướn mày, lời nói có vài phần hàm ý, "Nhưng những gì tôi biết tôi chỉ có thể nói cho Đường Trầm nghe, cậu ấy là người duy nhất từ đầu đến cuối chưa từng nghi ngờ tôi."

Eugene cùng Đường Trầm đưa mắt nhìn nhau, Đường Trầm gật gật đầu, tỏ ý cứ để hắn đi cùng Sở Diệc.

Eugene nắm lấy cánh tay hắn, chân mày cau lại, "Cậu chắc chứ?"

Đường Trầm đè vai cậu ta lại, "Đây là cơ hội tốt, không phải cậu vẫn muốn phá án sao? Bây giờ đầu mối dâng đến tận cửa rồi."

Eugene: "Nhưng cậu không có nghĩa vụ phải làm những việc này, cậu không liên quan đến chuyện phá án."

Đường Trầm thoải mái mỉm cười: "Sao lại không liên quan, từ khi hung thủ dùng tác phẩm của tôi làm ý tưởng, quan hệ giữa tôi và vụ này còn lớn hơn cảnh sát các cậu. Hơn nữa cậu cũng biết mà, tôi tin Sở Diệc."

Eugene buông lỏng tay, chân mày vẫn không giãn ra được. Sở Diệc sẽ không phải loại người sẵn sàng cung cấp đầu mối mà không đòi hỏi điều kiện gì. Mà thứ y muốn, Đường Trầm chẳng lẽ lại không tự nguyện đáp ứng?

Cuối cùng, Đường Trầm theo Sở Diệc rời khỏi quán bar.

Hai người lên xe, dự định nói chuyện trên xe.

Đường Trầm yên lặng nhìn gò má Sở Diệc, đợi y mở miệng.

Sở Diệc cũng không quanh co lòng vòng, không ngại tiết lộ tin tức với hắn. Y nói: "Bên phía cảnh sát chắc cũng đã đoán được, hung thủ dùng phương pháp thôi miên, hơn nữa chuyện lúc trước tôi đóng giả thành cảnh sát đã bị em phát hiện, vậy nên bọn họ càng nghi ngờ tôi."

"Nhắc đến thôi miên, phản ứng đầu tiên của mọi người hầu hết là lo sợ, họ sợ người thôi miên điều khiển đầu óc mình, khiến bọn họ không thể tự khống chế bản thân, làm những việc họ không muốn. Trên thực tế, thôi miên không dễ dàng điều khiển người khác như vậy, nó chỉ có thể ảnh hưởng đến một phần tính tự nguyện của hành vi. Nếu muốn điều khiển hoàn toàn một người sống, ngoài ám thị tâm lý cần phải có một số thuốc hỗ trợ bên ngoài, mà các loại thuốc này đều bị cấm lưu hành, gây tác dụng xấu cho cơ thể người."

Đường Trầm nhíu mày, "Ý anh là, sử dụng thôi miên khống chế người ta tự sát... không phải không có khả năng?"

Sở Diệc không trực tiếp trả lời, "Đó chỉ là nói trên lý thuyết, không đủ trực quan. Để tôi cho em trực tiếp nhìn, sẽ dễ dàng hiểu rõ hơn thôi miên có thể làm những gì."

Tiếng nói trầm thấp vừa dứt, y nghiêng người sang, đưa tay vòng qua vai Đường Trầm như muốn ôm lấy hắn, khoảng cách giữa hai người gần đến mức như y sắp hôn Đường Trầm.

Nhưng thực ra Sở Diệc chỉ giúp hắn kéo dây an toàn, sau đó mới khẽ hôn nhẹ lên khóe môi Đường Trầm, "Yên tâm, tôi sẽ không hại em."

Dù y ít nhiều có dính dáng đến vụ án lần này, nhưng y chưa bao giờ muốn làm hắn đau lòng, cũng sẽ không để ai làm hại đến Đường Trầm.

Sở Diệc nhấn ga, xe chạy về phía trước. Trên đường đi y luôn chú ý hai bên đường xung quanh, dường như đang muốn tìm cái gì đó thích hợp để sử dụng thôi miên.

Cuối cùng, y đỗ xe ở ven đường, cả hai cùng xuống xe.

Cách đó không xa có một con hẻm nhỏ, bên trong có vài người đang đứng, bầu không khí không quá thích hợp.

Bên trong có một đôi tình nhân và một đám côn đồ, đám côn đồ vây chặt lấy đôi tình nhân trẻ tuổi, có vẻ đang đe dọa gì đó. Cậu thanh niên nắm chặt tay bạn gái che chở cô ở phía sau, cố gắng giữ bình tĩnh móc tiền trong ví ra.

Thanh niên nọ có lẽ nghĩ chỉ cần đưa tiền cho đám người kia là xong, coi như của đi thay người, người không có chuyện gì mới là quan trọng nhất. Nhưng ai ngờ đối phương cầm tiền rồi vẫn không thả bọn họ đi, có một tên đưa tay sờ hông cô gái, cô bạn gái phía sau sợ hãi hét lên, gương mặt đầy sợ hãi.

Đường Trầm nhìn cảnh này, sắc mặt càng lúc càng khó coi, muốn đi đến hỗ trợ.

Sở Diệc đưa tay ngăn hắn lại, lắc đầu, dùng khẩu hình nói một chữ, "Nhìn."

Sau đó, y từng bước đi đến chỗ đám người kia, bước chân đều đặn không một chút do dự, mặc dù đám người kia có kẻ cầm dao trên tay.

Hình ảnh này như thể trong phim siêu anh hùng chiếu rạp, Sở Diệc tới gần, đám côn đồ lỗ mãng quay lại, tức giận giơ dao lên đe dọa, mỉa mai y khi không còn muốn xía vào chuyện người khác, bắt y giao những thứ có giá trị trên người ra.

Sở Diệc rất bình tĩnh, mở miệng nói gì đó với tên kia.

Ánh mắt của tên côn đồ dần dần mất tiêu cự, vẻ mặt hung ác chậm rãi chuyển thành ngây dại, cất dao đi, quay người cùng đồng bọn dắt nhau rời khỏi đó.

Hình ảnh kia chỉ phút chốc đã qua đi, xung quanh trở lại không khí ồn ào của đường phố buổi tối, nếu nghe kỹ, có thể mơ hồ nghe ra một giai điệu khi có khi không, âm thanh càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng mơ hồ mà biến mất.

Giai điệu kia dường như rất quen tai, chỉ tiếc biến mất quá nhanh, Đường Trầm còn chưa kịp nhận ra từng nghe được ở đâu.

Đôi tình nhân được cứu kia vẫn ôm chặt lấy nhau an ủi lẫn nhau, như thể bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy Sở Diệc đang đứng bên cạnh.

Sở Diệc nhìn bọn họ một cái, quay người đi về phía Đường Trầm.

Y nói: "Ban nãy lực chú ý của đám côn đồ dồn hết lên hai người kia, khi tôi đi tới, bọn họ lập tức cảnh giác, độ tập trung lại được dồn lên người tôi, là thời điểm dễ dàng tiến hành thôi miên nhất. Ban nãy tôi ám thị để bọn họ đi đến đồn cảnh sát tự thú, cảnh sát có thể căn cứ vào giấy tờ trong ví để tìm được người bị cướp, từ đó lập án. Phần ký ức liên quan đến sự xuất hiện của tôi trong đầu bọn họ rất mơ hồ, qua một thời gian sẽ tự động được đẩy xuống, có khi cả đời cũng không nhớ ra được."

"Đây chính là những gì thôi miên có thể làm."



Chương 64: Cảnh sát hình sự thần bí (12)

Đường Trầm cau mày: "Anh giải thích cái này với tôi, là muốn ám chỉ hung thủ thật sự sử dụng thôi miên để giết người? Còn anh... biết người kia?"

Sở Diệc không trả lời câu hỏi của hắn, không đầu không cuối nói: "Tôi học thôi miên từ một người thầy."

Đường Trầm: "Vậy người kia... ?"

Sở Diệc lắc đầu, "Ông ấy đã qua đời cách đây một năm."

Đường Trầm cúi đầu suy nghĩ. Muốn điều khiển một người tự hại bản thân tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, trình độ người nọ phải tương đương với Sở Diệc... Không, thậm chí còn cao hơn Sở Diệc. Y nhắc đến người thầy kia không thể không có lý do, hung thủ nhất định có liên quan đến ông ấy, dựa theo tuổi tác, không biết chừng có lẽ chính là đàn anh cùng theo học người thầy đó với Sở Diệc. Sở Diệc đối với vụ án này không hỗ trợ cũng không cản trở, thái độ thiên về trung lập. Y trước đó không biết là vô tình hay cố ý kéo sự chú ý của cảnh sát lên người mình, dường như đang muốn bao che cho ai đó, y rõ ràng biết hung thủ, có thể là bạn bè hoặc quan hệ khác. Y hiểu được mục đích của hung thủ, nhưng lại không ủng hộ cách thức của kẻ đó.

Đường Trầm ở lâu cùng Eugene cũng bị lây chút tư duy phân tích của cậu ta. Hắn gọi điện thoại, đem chuyện vừa rồi và một vài phân tích của mình nói cho Eugene nghe.

Cúp máy xong, hắn vừa quay đầu lại đã phát hiện Sở Diệc đang mỉm cười dịu dàng nhìn mình.

"Phân tích rất khá."

Đường Trầm không tỏ rõ ý kiến, ánh mắt đối diện với tầm mắt y, nghiêm túc hỏi, "Anh từng thôi miên tôi đúng không? Nếu anh có thể làm như vừa rồi, hẳn là có thể thay đổi ký ức phải không?"

Hắn cho là Sở Diệc sẽ tránh né vấn đề này, nhưng Sở Diệc vốn không muốn lừa hắn, y gật đầu thản nhiên thừa nhận, "Phải, tôi có, bởi vì tôi không hy vọng em đối xử với tôi như đối tượng của nhiệm vụ."

Đường Trầm nhíu mày: "Đối tượng nhiệm vụ? Tôi làm gì mà có đối tượng nhiệm vụ?"

Sở Diệc tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, "Yên tâm đi, chúng ta không đối địch với nhau, đừng lo lắng."

Đường Trầm đẩy y ra, lùi về sau một bước, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đen láy nhìn thẳng vào Sở Diệc, khóe miệng mấp máy, "Tôi nên tin anh sao? Đến bây giờ tôi còn không xác định được tình cảm tôi dành cho anh có phải là thật hay không."

Sở Diệc há miệng muốn nói gì đó, lại như bị thứ gì kìm hãm, đôi môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng chỉ khẽ nói: "Tôi sẽ không lừa em."

Đường Trầm mỉm cười, "Tôi đột nhiên nhớ tới từng đọc được cái này trên mạng —— não bộ của con người có kết cấu rất phức tạp, nhưng bình luận này lại do chính não bộ đưa ra, não bộ đúng là thứ không biết xấu hổ." Hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Sở Diệc, "Thứ bộ phận phức tạp ấy, anh lại có thể can thiệp vào, anh bảo tôi làm sao dám tin vào nó nữa?"

Chỉ là một mẩu chuyện đơn giản trên mạng, đặt vào tình huống hiện giờ lại khiến Sở Diệc không biết phải trả lời ra sao, có chút lúng túng mất mát.

Xe chạy đến dưới lầu khu nhà Đường Trầm ở, Đường Trầm vẫn rất bình tĩnh nói tạm biết với Sở Diệc. Những chuyện đã xảy ra thực tế không ảnh hưởng quá nhiều đến hắn, tình cảm của hắn dành cho Sở Diệc không thay đổi, chỉ là vì những việc liên quan đến vụ án mà có phần khó xử.

Thôi miên cho dù siêu việt đến đâu cũng chỉ có thể khống chế một số cảm quan và hành vi, không thể thay đổi được tình cảm. Về chuyện thay đổi ký ức, Đường Trầm nói không giận là nói dối, ai cho phép tên kia to gan như thế, chưa được sự đồng ý đã động chạm vào ký ức của người khác? Có đánh một trận cũng không hết tức được có biết không?

Đường Trầm tức giận cũng lười, đơn giản nói cảm ơn rồi cởi dây an toàn xuống xe, chỉ bỏ lại cho Sở Diệc một bóng lưng.

Sở Diệc ngồi trên ghế lái, trong xe tối tăm không ánh sáng, gương mặt y chìm trong bóng tối, mơ hồ không rõ.

Khuỷu tay y chống lên vô lăng, hai bàn tay đỡ lấy trán, đầu cúi thấp, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp nặng nề, dường như đang chất vấn —— không thích tôi, em làm sao có thể không thích tôi... Tôi đã làm nhiều chuyện như vậy, chẳng phải đều vô ích sao.

Y khẽ cười giễu một tiếng, khởi động xe, lao vào bóng đêm dày đặc.

Sự việc hôm đó qua đi không lâu, Eugene đến nhà Đường Trầm xem tình hình hắn ra sao.

Khi đó Đường Trầm đang ở trong nhà vẽ tranh.

Eugene nhìn tranh hắn vẽ, cười phì: "Học sinh tiểu học vẽ còn đẹp hơn cậu, không có tâm trạng thì đừng lãng phí giấy và màu vẽ."

Đường Trầm quay đầu lại, ánh mắt u oán: "Tôi có khi sắp hết thời rồi, vẽ ra toàn ba thứ linh tinh."

Eugene nhún vai, xoay người tiện tay lật mảnh vải phủ trên giá vẽ lên, để lộ ra bức chân dung bên dưới, "Có thật không thế? Sao tôi thấy cậu vẽ anh ta vẫn có tâm trạng lắm mà... Chậc, nhìn xem cơ gân còn vẽ cẩn thận đến mức này, cứ y như lấy tay sờ qua rồi không bằng."

Trên giấy là dáng dấp tuấn mỹ của Sở Diệc.

Đường Trầm bị phát hiện cũng chẳng lúng túng, hắn đặt bút xuống, rất thiếu đòn bình thản trả lời: "Đã sờ qua rồi."

Lần này đến phiên Eugene nghẹn họng, người anh em coi như da mặt cậu dày. Hiên ngang lẫm liệt thế sao không chạy đến trước mặt người ta mà ra oai, một mình trốn trong nhà vẽ tranh mà đáng mặt làm đàn ông sao.

Sau khi hai người đấu võ mồm một trận, Eugene mới quay về vấn đề chính, "Bên đội điều tra bọn tôi đã thảo luận qua, cậu bắt đầu vẽ tiếp tranh chủ đề chuộc tội đi. Dựa theo khoảng cách giữa các lần trước đó, hung thủ có lẽ sắp tiếp tục gây án rồi, cho dù cậu không vẽ, hắn cũng sẽ dùng bối cảnh trong hai bức tranh trước đó, vậy nên chúng ta dùng tác phẩm mới dẫn dắt hắn vào bẫy. Cảnh sát cũng sẽ tập trung bảo vệ cậu, để đề phòng, thời gian này tốt nhất cậu nên mang theo súng phòng thân."

Một khẩu súng lúc mày đen đặt xuống trước mặt Đường Trầm. Eugene biết khi ở nước ngoài Đường Trầm có học cách dùng súng, nhưng Eugene hi vọng hắn cả đời không cần dùng đến thứ này.

Đường Trầm hiểu rõ tầm quan trọng của sự việc, cẩn trọng gật đầu, cất súng đi.

Phía phòng tranh tung tin Đường Trầm đang bắt đầu tập trung vẽ tác phẩm mới. Linh cảm và ý tưởng vốn đã lên có từ trước, hiện tại bắt tay vào vẽ như được thần phù trợ, tốc độ nhanh chóng đến khó tin.

Các bên đều âm thầm của sự chuẩn bị, mà kẻ đang nấp trong bóng tối lại càng rục rịch không yên.

Khi bức họa chuẩn bị hoàn tất, Đường Trầm nhận được một cuộc điện thoại. Là Eugene gọi tới, giọng điệu có chút kỳ lạ.

Eugene nói: "Cậu đến bệnh viện đi, tên kia... Sở Diệc, anh ta bị tai nạn xe rồi."

Đường Trầm cứng người.

Nghe đến tai nạn xe cộ, người ta thường liên tưởng đến những hình ảnh không mấy khả quan.

Nhưng thực tế, khi Đường Trầm chạy tới phòng cấp cứu mới phát hiện Sở Diệc rất may chỉ bị thương tương đối nhẹ.

Trên người y bị xây xát, não bị chấn động nhẹ, chân phải bị gãy xương. Tình hình chung không có gì nguy hiểm, vết thương chỉ ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, chăm sóc tốt thì qua hơn một tháng là khỏi, không để lại di chứng.

Xét đến vai trò đặc thù của Sở Diệc, vụ tai nạn xe lần này người bên tổ điều tra có đến hỏi y một số vấn đề để xác nhận xem là vô tình hay có người cố ý sắp đặt.

Chiếc xe đâm vào Sở Diệc là một chiếc xe ngày hôm trước vừa bị mất trộm. Eugene hỏi y có nhớ mặt mũi tài xế đâm xe bỏ trốn hay không.

Sở Diệc lắc đầu, nói nhớ không rõ.

Bác sĩ chẩn đoán có lẽ vì y bị chấn động não nên di chứng sau chấn động ảnh hưởng đến trí nhớ, sau này có thể sẽ nhớ lại được.

Eugene lại cảm thấy chuyện này rất đáng nghi. Tai nạn lúc nào không bị, lại cố tình đúng vào thời gian này? Cậu ta thậm chí còn hoài nghi, liệu có phải Sở Diệc xảy ra mâu thuẫn gì đó với hung thủ, chọc giận đối phương mới tạo thành tai nạn xe cộ.

Eugene còn muốn hỏi thêm, lại bị đội trưởng của mình cản lại. Đội trưởng mặc âu phục tối màu, khí chất nho nhã, hoàn toàn không nhìn ra là một đặc vụ, nhìn qua trông càng giống một vị giáo sư hơn. Anh ta lễ phép nói: "Quấy rầy rồi, ngài Sở, nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, chúc anh mau chóng khỏe lại."

Nói xong, người nọ cùng Eugene một trước một sau ra khỏi phòng bệnh.

Cả căn phòng trắng như tuyết thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, không gian hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại hai người Đường Trầm và Sở Diệc.

Bầu không khí có chút vi diệu.

Đường Trầm thu dọn lại thuốc và đồ dùng trên tủ đầu giường, hỏi Sở Diệc: "Muốn uống nước không?"

Sở Diệc gật đầu.

Đường Trầm tìm cốc trong tủ, phát hiện chỉ có một chiếc cốc thủy tinh in hình gấu trúc. Hắn rót nước ấm đưa qua, mới đột nhiên nhớ ra hình như lúc trước khi mình ở nhà Sở Diệc đã từng dùng một cái cốc cũng thiếu nhi như thế để uống sữa...... Không phải vẫn là cái này đấy chứ?

Hắn nghĩ như vậy rồi lại tự gạt đi. Có lẽ là cốc để tiếp khách, người ta mua một lúc cả tá cùng loại về cũng nên.

Sở Diệc nhận cốc, ngậm lấy miệng cốc uống vài ngụm, cuống họng y khẽ nhúc nhích, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng nuốt nhẹ nhàng, khó giải thích được tăng thêm vài phần gợi cảm.

Chờ y uống đủ rồi, Đường Trầm đặt cốc xuống, hỏi: "Cần tôi ở lại giúp không?"

Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Sở Diệc đã đạt đến cảnh giới cao thủ, mặt không biến sắc nói: "Cực kỳ cần, cũng đâu có ai khác tới thăm tôi." Trong giọng nói mơ hồ có chút oan ức làm nũng. Trong khi thực ra trợ lý của y vừa mới đi không lâu, còn sắp xếp cho y một hộ lý hỗ trợ từ đầu đến cuối.

Đường Trầm à một tiếng, ngồi xuống ghế dựa đối diện giường bệnh, coi như ngầm đồng ý chuyện ở lại.

Người ngồi trên giường bệnh đang đọc một cuốn sách, người bên cạnh cúi đầu xem điện thoại, không ai nói với ai câu nào, bầu không khí rất hài hòa yên bình, mãi đến khi trời chạng vạng tối.

Sở Diệc mỉm cười, vôi tội hỏi: "Có thể giúp tôi một việc không?"

Đường Trầm nhướn mày: "Anh nói đi."

Sở Diệc chỉ chỉ cái chân đang bó bột của mình, "Chân tôi bây giờ như vậy, không tự tắm một mình được."

Đường Trầm: "..."

Hắn đỡ Sở Diệc vào buồng tắm trong phòng bệnh. Sở Diệc tự cởi áo, Đường Trầm đỡ y đứng vững, giúp y cởi quần dài, vóc người đẹp đẽ hoàn mỹ lôi kéo người ta phạm tội.

Đường Trầm mím chặt môi, kiềm chế không để cái tay đang ngứa ngáy của mình làm bậy.

Nhưng hắn không biết, người nào đó kia là đang cố tình dùng "mỹ nam kế" để dụ dỗ mình.

Đường Trầm trước giờ không phải chăm sóc ai, đối phương lại là một người đàn ông trưởng thành, phải đỡ y tắm rửa cả người hắn cũng ướt hết, quần áo sũng nước dính trên người không dễ chịu gì.

Sở Diệc thấy hắn cau mày, săn sóc nói: "Hay em cũng tắm đi, mặc đồ ướt dễ bị cảm, ngoài tủ còn quần áo sạch."

Đường Trầm nghe ra được mưu đồ của y, nghiến răng, "Anh tưởng tôi ngu sao? Có dùng mông để nghĩ cũng biết anh đang nghĩ cái gì trong đầu."

Sở Diệc nhìn lướt qua dưới eo hắn, mỉm cười nói: "Em dùng mông nghĩ tôi cũng thích."

"..." Cơ mặt Đường Trầm co giật, há hốc mồm chỉ vào y, "Anh còn dám xem ba thứ linh tinh trên mạng?"

Sở Diệc nhún vai, "Sao tôi không thể xem? Rất thú vị mà."

Đường Trầm bĩu môi. Được rồi, đúng là rất thú vị.

Nhưng mà, một Sở Diệc thế này, ngược lại không hiểu sao càng khiến hắn cảm thấy y so với lúc trước trở nên gần gũi hơn?



Chương 65: Cảnh sát hình sự thần bí (13)

Đường Trầm ở lại bệnh viện cùng Sở Diệc vài ngày.

Sở Diệc đột nhiên hỏi: "Tác phẩm mới của em vẽ xong chưa?"

Đường Trầm bị hỏi đột ngột có chút bất ngờ: "Gần xong rồi."

Sở Diệc: "Nói cách khác, chỉ cần chỉnh sửa một chút chi tiết phụ, còn về tổng thể đã xong?"

Đường Trầm dừng một chút, gật đầu, "Đúng vậy."

Hắn vừa dứt lời, Sở Diệc khẽ thở dài, tầm mắt lạc lõng nhìn về phía trước, sau đó lực chú ý lại quay về trang giấy, tiếp tục yên lặng đọc sách.

Chân mày Đường Trầm cau mày, hắn cảm giác có gì không đúng lắm, đang định hỏi, điện thoại trong túi lại vang lên.

Đường Trầm nhìn qua tên người gọi, cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh. Sở Diệc ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng hắn, coi như không có gì xảy ra cúi đầu đọc sách.

Trong điện thoại vang lên giọng nói nghiêm trọng của Eugene: "Đường Trầm, lại có người chết, là hai tên đầu trọc to con, cảnh tượng bố trí y như tác phẩm mới của cậu. Từ một tiếng trước đến giờ cậu vẫn luôn ở cạnh Sở Diệc đúng không?"

Đường Trầm: "... Phải "

Eugene cười lạnh: "Vậy cậu chính là người làm chứng hoàn hảo nhất cho việc anh ta không có mặt tại hiện trường. Cấp trên nói không nên tốn thời gian với những người không liên quan mà nên tập trung tinh lực phá án, có giải thích đầu mối tình nghi bọn họ cũng không nghe, bọn họ chỉ muốn kết quả. Bất kể Sở Diệc có tham gia gây án hay không, anh ta vẫn là nút thắt mấu chốt, mấy vị lãnh đạo kia có dùng não để nghĩ không thế! Vụ tai nạn của Sở Diệc rõ ràng là được sắp được trước, xe là đi trộm, cuối cùng bị vứt ở ngoại ô, hiện trường bị phá, mà bản thân Sở Diệc cũng chỉ bị thương nhẹ, đây rõ ràng là cố ý muốn để Sở Diệc thoát khỏi diện tình nghi!"

Đường Trầm không nói gì, mặc dù Sở Diệc không tham gia gây án, nhưng rất có thể y thật đang bao che cho kẻ kia.

"Cho tôi nói chuyện với anh ta."

Đường Trầm đưa điện thoại cho Sở Diệc.

Eugene lạnh nhạt mở miệng: "Sở Diệc, đừng nói tôi không cho anh cơ hội, anh bao che tội phạm cũng ngang với đồng phạm, dung túng hành vi phạm tội đều phải ngồi tù. Anh biết gì thì nói hết ra đi."

Sở Diệc: "Cậu muốn tôi nói gì? Tôi không biết gì cả."

Eugene: "Rõ ràng lần trước chính anh nói mình có đầu mối."

Sở Diệc cười: "À, chuyện lần trước sao, tôi nghe các cậu nói hung thủ dùng biện pháp thôi miên, tôi lại có chút hiểu biết về lĩnh vực này nên muốn làm tròn bổn phận công dân hỗ trợ cảnh sát phá án mà thôi, cậu cho rằng tôi biết cái gì?"

Eugene cắn răng: "Anh... được lắm!"

Sở Diệc mỉm cười: "Cám ơn, quá khen."

Eugene tức giận suýt nữa ném cả điện thoại.

Sở Diệc trả điện thoại cho Đường Trầm, "Có hứng thú với thôi miên không? Tôi có thể dạy em."

Đường Trầm không ngờ y lại nói vậy, kinh ngạc không biết trả lời ra sao. Đúng là hắn rất tò mò chuyện này.

"Tôi phải làm thế nào?"

Sở Diệc chìa tay ra trước mặt hắn, lòng bàn tay hướng lên trên, "Đưa tay cho tôi."

Đường Trầm đặt tay lên, ngón tay Sở Diệc đan vào tay hắn, mười ngón giao nhau chặt chẽ không một kẽ hở.

Sở Diệc nghiêng người ôm lấy Đường Trầm, cằm gác lên vai hắn, môi dán vào bên tai.

Chốc lát sau, một giai điệu quen thuộc khẽ vang lên.

Trong đầu Đường Trầm lóe lên vài cảnh tượng như một thước phim quay chậm.

Lần đầu tiên hắn vẽ Sở Diệc, hắn bị thôi miên, nghe lời ngồi xuống cạnh Sở Diệc, còn bị y cởi cúc áo, thân mật ôm lấy.

Lần thứ hai là ở nhà Sở Diệc, sau khi uống rượu, người nọ bế hắn vào phòng ngủ đặt lên giường, sau đó... Ngoại trừ bước cuối cùng, Sở Diệc cái gì cũng đã làm.

Trong lòng Đường Trầm phát lạnh, muốn giãy khỏi cái ôm của Sở Diệc, lại như đang gặp phải ác mộng, hai mắt làm thế nào cũng không mở ra được.

Hắn cắn răng, cả người căng cứng, dồn hết sức lực hất người ra, hai mắt mở trừng đứng bật dậy.

Sở Diệc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Trầm, dường như không ngờ hắn sẽ phản ứng mạnh như vậy.

Gương mặt Đường Trầm đỏ bừng, không biết là do tức giận hay do dùng sức quá nhiều, mà Sở Diệc càng hi vọng là vì những hình ảnh vừa rồi.

Y mặc quần áo bệnh nhân, gương mặt tái nhợt xanh xao. Thấy Đường Trầm định đi, Sở Diệc vội giữ tay hắn lại, "Tôi biết chuyện tôi làm rất biến thái, em sẽ ác cảm, nhưng tôi thật sự không nhịn được, xin lỗi..."

Đường Trầm muốn rút tay ra, Sở Diệc càng giữ chặt. Giãy không ra, hắn tức giận quay đầu lại khẽ quát: "Con mẹ nó anh nghĩ xin lỗi là giải quyết xong sao? Lén lén lút lút làm chuyện bỉ ổi! Muốn làm sao không quang minh chính đại mà nói thẳng ra?! Anh có phải là đàn ông không!"

Hắn nói một tràng không kịp nghĩ, nói xong mới giật mình nhận ra mình vừa nói gì. Tại sao vấn đề chất vấn không phải là tên kia không được làm thế với mình, mà là y không được lén lén lút lút?! Mẹ nó ông đây có bệnh rồi!

Sở Diệc đương nhiên cũng nghe ra, hai mắt y sáng bừng, "Vậy nói ra thì có thể sao?"

"Không thể!"

Đường Trầm vừa tức giận lại vừa chột dạ. Chính hắn cũng không hiểu sao bản thân mình rõ ràng lén lút thèm khát cơ thể người ta, đến khi ngược lại lại có cảm giác không biết diễn tả ra sao.

Sở Diệc ngậm miệng cúi đầu, như con cún bị chủ mắng tội nghiệp rũ đuôi.

Hình ảnh này vừa xuất hiện trong đầu, Đường Trầm không nhịn được khẽ rùng mình. Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Sở Diệc. Không xong rồi, lại bị dụ rồi.

Đột nhiên, Sở Diệc đưa tay lên cởi cúc áo bệnh nhân trên người, từng chiếc từng chiếc cởi ra, để lộ lồng ngực cơ vân rõ ràng.

Một tay Đường Trầm vẫn bị y nắm chặt, khóe miệng hắn không ngừng co rút, "... Anh, anh làm cái gì thế?"

Sở Diệc bình tĩnh nói: "Tôi sờ em rồi, bây giờ em sờ lại đi, như vậy mới công bằng."

Thân thể như tượng tạc kia lại lần nữa bại lộ trước mắt.

Đường Trầm không còn gì để nói: "Sao tôi cảm giác rõ ràng đều là anh được lợi là thế nào?"

Thì đúng là vậy mà. Sở Diệc mím môi, "Nếu không em đánh tôi cho hả giận? Chỉ cần em đừng đi, đánh ít đánh nhiều gì cũng được."

Đường Trầm nhìn y một lượt từ đầu đến chân, lại cúi đầu nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, "Buông ra."

Sở Diệc không trả lời, cũng không buông tay.

Đường Trầm dứt khoát kéo tay y ra, ánh mắt Sở Diệc theo động tác của hắn cũng ngày một âm trầm.

Đường Trầm lại nói: "Bây giờ không đánh, ghi sổ, chờ anh khỏi hẳn thì đừng hòng trốn."

Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Sở Diệc ngồi trên giường bệnh, hai tay ôm trán, trong cổ họng phát ra tiếng cười nặng nề.

Tâm tình lên lên xuống xuống thay đổi lại hoàn toàn do một người khác điều khiển. Cảm giác này cũng không có gì không tốt.

Mấy ngày tiếp theo Đường Trầm đều không đến bệnh viện, Sở Diệc có cảm giác như bị lừa, vội nhắn tin cho hắn.

Đường Trầm bình thản hồi âm —— Tổng tài đại nhân, không phải anh thuê hộ lý sao.

Sở tổng tài ăn một tát ngay mặt. Tất cả tư liệu về y đều được Eugene gửi hết cho Đường Trầm, cái nên biết cái không nên biết đều gửi đủ.

Lần trước Eugene bị Sở Diệc chơi một vố, lần này đến lượt cậu ta trả đũa.

Đường Trầm lại nhận được một tin nhắn nữa, vẫn là Sở Diệc gửi —— buổi trưa tôi xuất viện, đến đón tôi được không?

Cuối câu còn thêm một cái icon mặt đáng thương.

Khóe miệng Đường Trầm điên cuồng co giật.

Hắn đặt điện thoại xuống, không trả lời.

Chờ khi đồng hồ chỉ hai giờ một phút, Đường Trầm cầm lấy áo khoác, đi tới bệnh viện.

Hắn quen thuộc đi lên tầng ba, qua hết hành lang, sắp tới phòng bệnh lại thấy hai cảnh sát mặc thường phục mở cửa đi ra.

Đường Trầm biết bọn họ là cảnh sát vì một người trong đó hắn từng nói chuyện qua, là Tom. Đối phương lúc đi ngang qua hắn hơi gật đầu xem như chào hỏi.

Đường Trầm vừa suy nghĩ vừa đẩy cửa vào. Sở Diệc ngồi cạnh giường bệnh nhìn ra cửa, thấy hắn đến, khóe miệng y khẽ cong lên, "Em đến rồi."

"Anh dọn đồ xong rồi?"

"Ừ."

Đường Trầm giúp y xách túi, Sở Diệc chống nạng chậm rãi đứng lên.

Vì vết thương chưa lành hẳn nên Sở Diệc đi lại tương đối chậm. Đường Trầm đi cạnh y, vô thức thả chậm tốc độ theo.

Bọn họ đi trên hành lang, vừa lúc gặp được y tá phụ trách phòng Sở Diệc. Đường Trầm hay đến nên y tá biết mặt, vừa gặp hắn đã cười nói: "Cuối cùng anh cũng đến đón, anh ấy dọn đồ xong ngồi cạnh giường bệnh chờ anh mấy tiếng rồi, cứ ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ mãi."

Đường Trầm hơi sửng sốt, mỉm cười chào y tá.

Y tá đi rồi, hắn đưa tay ra trước mặt Sở Diệc: "Có muốn tôi dìu anh không?"

Sở Diệc ngẩn ra, đáy mắt lấp lánh phát sáng, "Muốn."

Khoảng cách giữa hai người gần hơn, vai kề vai chậm rãi ra khỏi bệnh viện.

Đường Trầm lái xe, Sở Diệc ngồi bên cạnh. Khi không phải lái xe, lực chú ý của y cũng không dành quá nhiều về đường xá trước mắt.

Sở Diệc dựa lưng vào ghế lặng lẽ quan sát Đường Trầm, nhìn đến lông tơ sau lưng hắn dựng ngược.

Đường Trầm: "Anh ngủ một lát đi, một lát nữa là về tới nhà anh rồi."

Sở Diệc vui vẻ, "Nhưng tôi không buồn ngủ."

Đường Trầm cứng họng, đột nhiên rất muốn đem đầu y kẹp vào cửa xe.

Một lát sau, Sở Diệc đột nhiên nói: "Đường Trầm, đến ở cùng tôi được không?"

Bàn tay đang đặt trên vô lăng của Đường Trầm siết chặt lại, "Tại sao?"

Sở Diệc thản nhiên cười: "Vì tôi muốn vậy, tôi muốn chúng ta ở cùng nhau."

Dường như sợ Đường Trầm từ chối, y lập tức bổ sung: "Cũng để tiện tôi dạy em cách thôi miên, biết đâu lại có thể thông qua việc này giúp cảnh sát phá án."

Đề nghị này vô cùng chính đáng. Mà cho dù Đường Trầm đồng ý, nguyên nhân vẫn là xuất phát từ chính bản thân hắn muốn vậy chứ không phải bởi vì bất cứ điều kiện nào khác. Dù không muốn thừa nhận, tình cảm y dành cho người này là thật lòng.

Đường Trầm nhìn về phía trước tập trung lái xe, qua rất lâu vẫn không trả lời.

Sở Diệc vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, như đứa trẻ cứng đầu muốn có được đáp án, đưa tay nắm lấy tay áo hắn, kiên trì hỏi: "Có được không?"

Đường Trầm ngậm chặt miệng giả câm giả điếc.

Sở Diệc vẫn vẻ mặt tội nghiệp cầu để ý nhìn hắn.

Đường Trầm dùng khóe mắt liếc qua rồi lại nhìn về con đường phía trước, mười ngón tay nắm chặt vô lăng. Mãi đến khi xe dừng trước cửa nhà Sở Diệc, hắn mới chậm rãi nói: "Có thể, nhưng tôi cần dọn đồ, để mai lại nói."

Sở Diệc có được đáp án mình mong muốn, vui sướng không che giấu mỉm cười, "Ừ."

Đường Trầm nhìn y, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.

Con người, mỗi người đều có chút bệnh tâm thần. Như Sở Diệc có lẽ là một dạng ám ảnh cưỡng chế, mẫn cảm đa nghi, thứ gì y đã muốn thì sẽ luôn để trong lòng, sau đó bố trí kế hoạch cẩn thận từng bước một thu vào trong tay. Y luôn cố chấp muốn nhận được câu trả lời bản thân mong đợi, nhưng lại sợ đối phương từ chối, vậy nên cuối câu đều hỏi có được không, thực chất vốn không cho đối phương cơ hội lựa chọn. Nhưng bản thân y biết phần tính cách này của mình quá tiêu cực, chỉ có thể đè nén khát vọng trong lòng, bày ra dáng vẻ ung dung phong nhã bình thản.

Đường Trầm dựa vào trực giác và những gì đã trải qua giữa hai người thời gian qua mà đưa ra kết luận này. Hắn không nhịn được lắc đầu cười, nhìn gương mặt Sở Diệc vui vẻ còn mang theo chút mong đợi không che giấu, vòng tay ôm lấy vai y, "Sau này anh phải cười như vậy nhiều vào, rất đẹp."

Rất rạng rỡ. Nụ cười này có chút trẻ con lại có chút khờ dại không quá thích hợp với gương mặt đẹp trai nam tính kia, nhưng hắn lại rất thích.

Sở Diệc ngẩn ra, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, khẽ gật đầu, "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip