Nhà có trộm

Đã 9h tối, Y/n mới tan ca tại công ty của mình. Cô mỏi mệt lết thân xác nặng trịch như đeo tạ trở về nhà. Mùa hè ở Tokyo thực sự rất là nóng vì hiệu ứng nhà kính cùng sự đông đúc của các phương tiện giao thông sát sát nhau di chuyển trong thành phố. Y/n ngồi trên tàu điện ngầm, hướng mặt ra cửa sổ ngắm nhìn Tokyo vào buổi đêm - hoa lệ, mỹ miều giống như một nàng thiểu thư khoác lên mình chiếc váy đen tuyền được đính những hạt vàng lấp lánh, khiêu vũ dưới màn đềm vô tận.

Cô thở dài vì dạo gần đây, số lượng công việc tăng lên đáng kể, khiến cô ngày nào cũng phải tăng ca, không có thời gian để nghỉ ngơi một chút nào hết. Cơ thể cô có lẽ sắp đến giới hạn chịu đựng nếu như ngày nào cũng phải làm việc như vậy nhưng mà Y/n lại không dám nghỉ việc bởi cha mẹ cô ở quê vẫn còn đang phải nuôi 1 cậu em trai đi học, mẹ thì ốm đau, tiền thuốc men tốn kém khá nhiều. Cô cũng chỉ biết động viên mình hằng ngày.

Y/n trở về khu trọ tập thể của mình, cô loạng choạng lết cơ thể nặng nề  lên tầng 3 - căn nhà của cô thuê ở đó. Khi cô định lấy chìa khoá để mở cửa thì thấy khoá đã bị phá. Y/n ớn lạnh, cô run rẩy vì sợ.

"Nhà mình bị trộm sao" cô thầm nghĩ.

Y/n vươn bàn tay đang run lên đặt lên tay nắm cửa. 1 tay còn lại cô cầm chiếc túi xách buông thõng, định sẽ lấy nó để phòng thân nếu hắn có ý định làm hại cô. Trán Y/n lấm tấm mồ hôi, lưng áo cô ướt đầm như tắm vì thời tiết nóng bức, cũng vì nỗi sợ như lửa đốt trong lòng. Y/n hít sâu một hơi rồi thở ra để lấy bình tĩnh, cô vặn nắm cửa và mở toang. Đèn hành lang vào phòng khách bật sáng trưng. Cô bàng hoàng khi thấy một nam nhân áo quần rách rưới, cơ thể chằng chịt vết thương đang rỉ máu nằm bất động trên sàn.

"Anh ta là ai? Sao lại đột nhập vào nhà mình rồi nằm ngủ ở đây thế? Anh ta đã trải qua chuyện gì?..." y/n đứng như trời trồng trước cửa nhà, hàng tá suy nghĩ đang muốn bung ra khỏi đầu cô để đi tìm đáp án. Y/n thận trọng tiến lại gần anh ta. Cô lấy chân dí vào người anh để xem có phản ứng gì không nhưng anh ta chỉ nằm im ở đó. Cô quay lại ngó ngang ngó dọc xem có ai khả nghi ở bên ngoài không rồi khoá cửa nhà lại. Y/n cúi xuống, cô quan sát kĩ anh, nam nhân này đang nằm úp xuống sàn, gương mặt anh ta nghiêng sang bên trái, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, thi thoảng nhíu mày, có lẽ là do vết thương.

- ồ may quá chưa chết - Y/n lầm bầm

Cô kéo tay áo lên, cởi giày rồi kéo nam nhân đó vào nhà. Cơ thể cường tráng đó cộng với sự mệt mỏi rã rời của Y/n khiến cô loay hoay 1 lúc mới có thể kéo được anh ta vào phòng khách. Cô lật ngửa người nam nhân đó lên.

- Úi! - Y/n bất giác thốt lên nhưng nhanh chóng nhận ra, vội vã bịt miệng lại vì lỡ lời.

Nam nhân này có gương mặt tuấn tú, ngũ quan sắc nét, đôi mắt dài, sống mũi cao, đôi môi mỏng, mái tóc vàng tây tự nhiên được rẽ ngôi 7/3, trán anh lấm tấm mồ hôi vì những vết thương chằng chịt trên cơ thể. Y/n đánh bạo cởi bỏ chiếc sơ mi xanh dính đầy máu của anh ra, phô bày trước mặt cô là một cơ thể rắn chắc, cơ bắp, các vùng múi rõ ràng. Y/n ngây người nhưng cô đã tự vỗ má mình cho tỉnh táo lại rồi chạy đi lấy hộp cứu thương để xử lý vết thương cho anh

Y/n nhẹ nhàng, khéo léo sát trùng rồi băng bó, trong lúc đó, thi thoảng  nam nhân này hơi cựa quậy, có lẽ là vì xót nên khiến anh phản ứng. Sau đó, Y/n trải chăn đệm ra phòng khách và để tên nam nhân nằm đó, còn cô thì đi tắm để gội rửa cơ thể hôi hám, ám đầy bụi bẩn và mồ hôi cả 1 ngày dài. Cô cũng muốn ngâm bồn để thư dãn. Ngày hôm nay thực sự quá mệt mỏi rồi.

1h sau, cô rời khỏi phòng tắm, không để ý tới nam nhân đó. Cô đi thẳng vào bếp để nấu ăn vì chiếc bụng của cô đang biểu tình đến quặn thắt. Y/n vội úp một bát mì để lót dạ để đi ngủ. Loay hoay nấu nướng rồi ăn uống, đến khi cô trở ra thì không còn thấy  nam nhân kia đâu nữa.

- Ơ thật đấy? Anh ta đến như trộm mà đi như ma vậy sao? Không thông báo một tiếng thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả 1 lời cảm ơn cũng không có là sao?

Y/n bực dọc, cô uống ngụm nước rồi đi ngủ cho bõ tức. Ngày hôm nay khá mệt mỏi nên y/n nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vì là mùa hè nên trời sáng rất sớm, những tia nắng sớm len lói qua rèm cửa màu trắng tinh, chiếu đến chân giường của y/n. Tiếng chuông báo thức reo cũng đã lâu mà Y/n vẫn ngủ say. Vì hôm nay là cuối tuần nên cô quyết định để bản thân được ngủ nướng, coi như một phần thưởng cho cả tuần làm việc, tăng ca chăm chỉ.

9h sáng, y/n từ từ mở mắt, ánh sáng chói chang của cái nắng hè khiến cô phải nhíu mày lại vì chói. Y/n ngồi dậy, vươn căng mình dãn cơ. Cô ngáp dài 1 tiếng rồi lững thững rời khỏi giường. Ngày cuối tuần, y/n bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, lau rửa vết tích ngày hôm qua mà nam nhân lạ mặt đó để lại: vết máu, bông băng, cả cái áo rách rưới cũng bị vứt vào sọt rác. Chăn đệm hôm qua cũng đã được giặt giũ thơm tho, phơi trên sân thượng của toà chung cư. Công việc dọn dẹp được thực hiện đến tận giữa trưa. Y/n ngồi phịch xuống sofa phòng khách, rên rẩm:

-argggg mệt chết đi được. Khốn khiếp! Tên nam nhân đó, mình mà gặp lại hắn chắc chắn sẽ đấm cho hắn 1 trận cho bõ tức. Mệt quá điiiii!!!!! Đói quá điiiiiiii!!

Cơ thể Y/n thấm mệt, cô thiếp đi lúc nào không hay, mặc cho cơn đói đang dày vò.

Tiếng chuông điện thoại vang lên khắp nhà khiến y/n giật mình tỉnh giấc. Cô vội vã chạy đi tìm điện thoại đến nỗi suýt thì ngã xuống sàn nhà.

- Alo, ai đấy? - Y/n tỏ giọng khó chịu vì cuộc gọi phiền toái

- Y/n Akari đây! Chiều rảnh không? Đi shopping chút đi, tiện thể ăn uống luôn. Lâu rồi cũng chưa gặp nhau.

- Akari! Là cậu sao? Ừm ờ. Mấy giờ thế để tớ chuẩn bị!
- 3h chiều nhé! Ở trung tâm mua sắm Shibuya nhé!
- oke, hẹn gặp cậu ở đó! Đừng có mà đi trễ đấy!

Y/n tắt máy, cô vào bếp để nấu một bữa trưa đơn giản, lấp đầy cái bụng đói meo của mình trước khi đi chơi với Akira - cô bạn thuở ấu thơ của mình. Bọn họ cùng nhau lớn lên ở Shizuoka rồi cùng nhau đỗ đại học ở Tokyo. Tuy khác trường, khác công việc nhưng Y/n và Akari vẫn thường xuyên giữ liên lạc với nhau. Họ luôn động viên, ở bên cạnh đối phương, cùng nhau vượt qua những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống. Vì vậy mà y/n luôn tin tưởng cô bạn này và rất quý cô ấy. Có chuyện gì cũng đều tâm sự với nhau.

Y/n loay hoay một lúc để chọn quần áo mặc, cô bới tung tủ đồ lên mà vẫn chưa thấy được bộ nào ưng ý. Đúng là chỉ cần mặc lên người một lần thì những bộ đồ đó trở thành đồ cũ ngay tức khắc. Chọn tới chọn lui, cuối cùng y/n quyết định mặc chiếc váy hoa nhí màu trắng tinh khôi, những bông hoa nhí màu tím nổi bật, tôn lên nước da trắng ngần của y/n. Cô trang điểm, xức nước hoa rồi xách túi ra khỏi nhà.

Ra đường vào lúc 2h chiều thực sự không phải là một ý hay. Cái nóng chạm mức đỉnh điểm khiến con người cảm thấy ngột ngạt. Tiếng ve kêu râm ran trên những tán cây càng khiến cho không khí thêm nóng bức. Những tia nắng chói chang nhuộm vàng khắp mặt đường. Y/n ngồi trên taxi nhìn ra đường cũng cảm thấy không khí vô cùng nực nội. Cô xuống xe ở ga tàu điện và đến Shibuya. Akari đã đứng đợi cô ở trước cửa trung tâm.
Họ thấy nhau vui mừng khôn xiết, chạy lại ôm chầm lấy nhau khiến những người đi qua cũng phải tò mò nhìn theo

-Akari! Nhớ cậu quá! Đã mấy tháng không gặp rồi! Cậu vẫn khoẻ chứ? - y/n nắm vai Akari xoay đi xoay lại để ngắm nhìn cô bạn của mình.

Akari có thân hình mảnh khảnh, cô cao hơn y/n một chút, gương mặt thanh tú, hiền hoà và thuần khiết. Đôi mắt tròn, đen láy láy. Ai nhìn vào đôi mắt đó cũng chỉ muốn bảo vệ người con gái mong manh dễ vỡ này.

- Tớ khoẻ tớ khoẻ. Dạo này cuộc sống vẫn tốt, sếp đang xem xét thăng chức cho tớ.

- Tốt quá rồi! Cậu đã làm việc rất chăm chỉ mà. Chúc mừng cậu Akari. - y/n ôm cánh tay Akari cười toe toét

- Có gì ghê gớm đâu chứ, cũng chưa phải chính thức mà. Tớ còn phải hoàn thành 1 dự án nữa mới có thể thăng chức được. Đó là điều kiện.

- Cố lên! Tớ tin cậu làm được mà! - Y/n cười tít mắt với Akari.

- Được rồi, nay là ngày nghỉ nên đừng nói chuyện công việc nữa. Chúng ta đi mua sắm thôi - Akari kéo tay y/n vào trong trung tâm thương mại Shibuya.

Y/n và Akari đã trải qua một ngày nghỉ vui vẻ với nhau. Họ lượn khắp trung tâm thương mại, thử không biết bao nhiêu bộ đồ. Cười nói vui vẻ với nhau, ăn kem, uống nước.... rồi sau đó cùng nhau đi ăn ramen ở một cửa hàng.

- Aaa~ thật nhớ thời sinh viên quá đi! Chúng ta cũng hay đi ăn ramen với nhau như vậy. Ít phải lo lắng về cơm áo gạo tiền như bây giờ.

- Đúng vậy, ngày xưa thực sự rất vui vẻ. Có nhiều thời gian chơi bời với nhau hơn. - y/n nhìn bát ramen khuấy khuấy.

- Dạo này cậu thế nào? Bệnh tình của mẹ cậu có đỡ hơn chút nào không? - Akari nhìn y/n có chút dò xét.

- Ừm, tớ vẫn ổn. Công việc có chút vất vả vì phải tăng ca thường xuyên. Chắc sắp bị đuổi rồi - y/n cười trừ. - Mẹ của tớ thì vẫn vậy thôi, không cải thiện được hơn nhưng cũng may là tình hình không tệ đi - câu hỏi của Akari khiến y/n có chút trĩu lòng. - À hôm qua có người lạ mặt đột nhập vào nhà tớ. - y/n nhanh chóng đổi chủ đề để bớt ngượng ngạo cho cả 2.

- Hả gì cơ? Cậu có bị làm sao không? - Akari thảng thốt

- Nói nhỏ thôi! - y/n ra hiệu cho Akari - Hình như hắn ta không phải trộm vì lúc tớ về, hắn ta đã bất tỉnh nhân sự nằm ở hành lang rồi.

- Cậu không hỏi gì về anh ta à?

- Không, tớ băng bó vết thương cho hắn xong rồi đi tắm, đến lúc trở ra thì hắn không còn ở nhà tớ nữa rồi. Báo hại tớ hôm nay phải dọn dẹp nhà cửa. - y/n ngán ngẩm

- Ủa tên này bị sao vậy? Hắn không cảm ơn gì cậu mà cứ thế bỏ đi luôn sao? Người đâu vô ơn thế? Tớ mà gặp anh ta tớ phải cho hắn 1 trận mới được. - Akari hùa theo

- Cơ thể mong manh đó của cậu thì đánh được ai chứ? - y/n đùa - Thôi kệ đi, hắn không phải trộm là may rồi.

Xong bữa tối cũng đã 8h, y/n và Akari chia tay nhau để về nhà. Trước khi đi họ ôm nhau một lúc lâu giống như những đôi tình nhân quyến luyến không nỡ xa rời.

Buổi tối hôm nay trời có dịu mát hơn chút vì có những đợt gió nổi lên, chúng lướt qua tóc y/n như một bàn tay vô hình đang chải lên mái tóc dài đen mượt đó.

Về đến nhà cũng đã hơn 9h. Y/n vừa lên đến hết cầu thang tầng 3 thì thấy có một nam nhân đang đứng trước cửa nhà mình. Cô giật mình suýt thì ngửa ra sau may cô bám kịp vào lan can cầu thang.

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip