Thừa nhận

Tiết trời đã bước sang đông, cái se lạnh mùa thu đã chuyển thành cái lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt. Những bông tuyết trắng phủ một lớp mỏng lên cành cây khẳng khiu, còi cọc, trơ trọi giữa trời.

Y/n rất cố gắng và chăm chỉ học tập. Kuroshi cũng phải công nhận rằng cô có tài năng. Y/n học hỏi rất nhanh, có lẽ bởi đó là điều cô thích làm, yêu nó bằng cả trái tim của mình nên việc học tập trở nên dễ dàng hơn. Cô trở nên tiến bộ nhanh chóng, khiến Kezin và Kuroshi cũng phải bất ngờ.

Kezin, y/n và Akari có một cuộc hẹn với nhau. Kezin đã đến đón y/n khá sớm để tạt qua đón cả Akari nữa. Sau khi cùng nhau ăn sáng ở một cửa tiệm nhỏ, họ cùng nhau đến 1 quán cafe.

- 2 người uống gì? Để tớ đi gọi - Kezin đứng dậy.

- Để em gọi cho. 2 người ngồi nói chuyện với nhau chút đi. - Y/n đẩy Kezin ngồi xuống

- Vậy ... - Akari chăm chú nhìn menu - 1 cafe espresso nhé!

- Anh một cafe đen.

- Uki

Cô nhanh nhảu chạy tới quầy gọi đồ. Chỉ còn Kezin và Akari ngồi với nhau. Anh đảo mắt một lượt nhìn Akari, trông cô thật xinh đẹp, khác hẳn với dáng vẻ giản dị, tầm thường ngày xưa. Akari của bây giờ mang trên mình một dáng vẻ kiêu kì và sang chảnh.

- Thật sự không nghĩ cậu sẽ khác như thế này đấy - Akari nhìn Kezin, đôi mắt cô đảo một lượt từ trên xuống dưới.

- Cậu cũng vậy đó thôi. Xem ra công việc của cậu rất thuận lợi đó nhỉ? - Kezin cười.

- Có thể cho là vậy đi. Thế cậu và y/n thế nào rồi?

- Tớ không biết chắc nữa - Kezin đăm chiêu - Y/n có lẽ rung động với tớ một chút rồi.

- Ừa vậy thì tốt. Tớ vẫn ủng hộ cậu với y/n hơn.

- Ý cậu là gì? - Kezin nhướn mày - Chả lẽ còn một người nào khác tán tỉnh y/n sao?

- Cô ấy không kể gì với cậu à? - Akari ngạc nhiên - Cậu nên hỏi cô ấy đi. Tớ không muốn trở thành người nhiều chuyện. Y/n không kể chắc hẳn là có lý do.

- Ừm. Tớ hiểu rồi. - Kezin gật đầu nhẹ.

- Hai người đang nói chuyện gì thế? - y/n mặt mũi tươi cười xen vào cuộc trò chuyện còn dang dở.

- Không có gì. Tớ đang kể cho Kezin chuyện cậu nhớ cậu ấy thế nào. - Akari nháy mắt.

- Nè! Đó là chuyện xưa lắc xưa lơ rồi. Cậu kể làm gì thế? - y/n dãy đành đạch.

Ngày hôm đó tuyết vẫn rơi ngoài bầu trời xám xịt khiến cho bầu không khí như bị đọng lại và trùng xuống nhưng 3 người họ vẫn có những niềm vui sưởi ấm cả trái tim, họ đi ăn đi uống rồi đi hát. Trong một khắc tưởng chừng như sống lại một thời học sinh vô tư, vui vẻ đã qua.

Kezin và y/n đứng ở dưới chân chung cư của cô,  những tinh thể trắng li ti rơi trên mái tóc, mũi và má của cả 2 đều đỏ ửng lên vì lạnh. Cũng đã gần 3 tháng rồi, kể từ ngày y/n và Kezin qua lại với nhau nhưng cô vẫn chưa hề mời anh lên nhà dù chỉ một lần. Điều đó khiến Kezin cảm thấy có chút hụt hẫng. Anh vẫn thế, nhìn y/n với đôi mắt đen dài trìu mến và đầy yêu thương.

- y/n này...

- Có chuyện gì vậy Kezin?

- Ừm... không có gì! Chúc em ngủ ngon!

Kezin ôm lấy y/n như muốn được sưởi ấm trái tim bé nhỏ đang run rẩy của cô. Anh định nói với y/n điều gì đó nhưng bất giác cổ họng lại không thể thoát lời, cảm tưởng như cơn lạnh giá cuối tháng 11 làm đóng băng khí quản của anh, khiến chúng bị đông cứng. Anh siết chặt lấy cô hơn cứ như thể anh không muốn cô rời khỏi vòng tay mình vậy. Nghĩ đến việc y/n đang bị một kẻ nào đó tán tỉnh khiến Kezin thấy khó chịu trong lòng. Cảm giác rứt rứt như bị kiến cắn tê rần khắp cơ thể mỗi khi anh phải kìm nén cơn giận dữ của mình.

Y/n lúc đầu có chút lưỡng lự nhưng rồi cô cũng dang tay ôm lấy cơ thể cao lớn của anh. Cô không biết nữa, dù cô có thực sự ôm Kezin nhưng y/n cảm thấy trống rỗng vô cùng. Hơi ấm, nhịp tim vẫn ở đó nhưng nó lại không phải của người mà cô muốn gặp. Cô nhớ Nanami quá, ước gì anh ở đây thì tốt biết bao.

Ban đầu y/n có rung động với Kezin nhưng đó đều là những cảm xúc của ngày xưa, cái cô rung động chính là kỉ niệm giữa hai người. Cách hành xử, chăm sóc và quan tâm của Kezin đối với y/n vẫn ân cần, dịu dàng và chu đáo chỉ có chút sến sẩm, cô cũng chẳng biết được anh học nó ở đâu ra nữa. Nhưng cô biết rằng anh đã rất cố gắng để thể hiện tình cảm của mình dành cho cô nhiều đến mức nào.

Nếu như là 2-3 năm trước thì có lẽ cô chắc chắn sẽ lao đến, ôm lấy anh không một chút chần chừ bởi khi đó y/n vẫn còn yêu anh rất nhiều, rất rất nhiều. Cô sẽ siết chặt tay, nói với Kezin rằng cô nhớ anh đến nhường nào.

Có chút ích kỷ khi y/n không dám thừa nhận rằng mình đã thay đổi. Kezin dù đã trải qua biết bao tủi nhục nhưng trái tim của anh vẫn hướng đến cô. Y/n thì không, cô lại rung động bởi một nam nhân khác. Điều này khiến y/n cảm thấy có chút bứt rứt dù đó không phải là lỗi của cô.

Mưa dầm thấm lâu, cuộc sống bình lặng như nước sông mùa thu của y/n giờ lại bị khuấy động chỉ bởi 1 cục đá. À không thực ra là một tảng đá lớn không lồ - Nanami Kento, tạo nên một đợt sóng cuộn trào, đập tan sự tĩnh lặng đó. Anh ta xuất hiện trong cuộc sống của cô một cách bất ngờ và khó hiểu, như một sức mạnh vô hình nào đó đã đẩy số phận của 2 người đến với nhau. Họ ăn khớp với nhau giống như bánh răng vậy, chúng cài vào nhau rồi chuyển động một cách trơn chu, giống như việc họ sinh ra là để dành cho nhau.

Đã gần 1 tháng kể từ ngày Nanami bay sang HongKong, cô với anh vẫn không có chút liên lạc gì cả. Điều này khiến y/n cảm thấy lo lắng vô cùng, cô sợ anh gặp điều gì bất trắc, sợ anh gặp nguy hiểm nên y/n đã làm liều gọi điện cho Nanami.

Lần 1, lần 2, lần 3... cuối cùng anh cũng chịu bắt máy. Y/n nghe thấy giọng nói trầm ấm, chậm rãi ở bên đầu dây bên kia khiến cô như vỡ oà suýt khóc. Cô đã thực sự lo lắng khi gọi điện cho anh nhiều lần đến vậy mà Nanami không bắt máy nhưng may quá anh vẫn ổn. Giọng nói quen thuộc đó như sưởi ấm trái tim cô đơn của y/n. Mùa đông lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

- Nanami, bao giờ anh về vậy?

- Tôi cũng không biết nữa. Nhiệm vụ lần này khá khó khăn. Có chuyện gì sao?

- Ừm... không có gì.

Nanami có thể cảm nhận được sự thất vọng nhỏ bé qua giọng nói nhẹ bỗng của y/n, anh gặng hỏi cô.

- Đừng giấu tôi, có chuyện gì vậy?

- Không... chỉ là... - y/n lưỡng lự - Thật tốt nếu anh có thể về kịp giáng sinh... tôi có quà cho anh... tôi đảm bảo anh sẽ thích nó lắm.

Nanami đơ người khi nghe y/n nói câu đó. Cô ấy đang mong mỏi anh trở về đến vậy sao? Điều này khiến Nanami cảm thấy hạnh phúc lắm. Chuyện này lẽ ra phải là đàn ông nói mới đúng nhưng y/n lại tự chủ động mời mọc anh trước như vậy, đó chẳng phải là 1 minh chứng rõ ràng rằng cô quan tâm đến anh, anh có một chỗ đứng trong lòng cô sao? Nghĩ đến điều này thôi mà tim Nanami muốn tan chảy ra vậy.

- Tôi sẽ cố gắng xong việc sớm để về với cô. Đợi tôi nhé y/n!

- Ừm...

- Mà y/n này...

- Có chuyện gì vậy?

- Tôi...tôi...tôi nhớ em! Hi vọng em sẽ giữ gìn sức khoẻ mình cho tốt bởi tôi cũng có nhiều quà cho em lắm!

Nanami vì quá ngại ngùng khi cất lời nói đó mà anh vừa nói xong liền dập máy. Cả mặt và tai như đỏ bừng, nóng ran như than vậy. Anh còn chẳng biết vì sao mình lại nói vậy nữa. Aaaa con tim phản chủ thật rồi. Chết thật đấy, anh muốn tìm một cái hố để chui xuống ngay lập tức.

Vì quá ngại ngùng mà anh đã vội vàng tắt phụp điện thoại mà không kịp để y/n phản ứng. Sao đây, giờ sao đây, anh không biết y/n sẽ nghĩ gì nữa bởi anh vẫn đinh ninh rằng y/n yêu Kezin. Liều quá, quá là liều. Lỡ như cô ấy không thích thì coi như anh đi đời rồi. 1 cơ hội trở thành bạn với cô cũng không còn chứ đừng nói là người yêu.

Y/n còn chưa kịp định hình được gì thì Nanami đã dập máy. Từ từ đã, anh ta vừa mới nói nhớ cô sao? Cô có nghe nhầm không thế? Không, chắc chắn không, tai cô còn thính lắm. Anh ta rõ ràng nói nhớ cô mà. Mặt y/n bất giác đỏ lên. Cô ôm lấy chiếc gối mà vùi mặt xuống. Cô bỗng cảm thấy hạnh phúc làm sao ấy, cảm giác lâng lâng bay bay khó tả. Lâu lắm rồi cô mới lại trải qua cảm giác đó. Lần đầu tiên chính là lúc Kezin tỏ tình với cô. Đúng vậy, cảm xúc lúc đó và bây giờ giống y hệt nhau, chân tay bủn rủn, tim đập loạn xạ đến mức có thể nghe thấy cả tiếng bụp bụp trong lòng ngực và cảm giác lâng lâng như người say rượu vậy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô thích Nanami, thực sự thích anh, từ giây phút này trở đi. Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận tình cảm đang làm lòng cô hỗn loạn vô cùng. Bởi Nanami đã tạo một chất xúc tác tới cảm xúc của y/n khiến nó bung toả và lan tới khắp các cơ quan bên trong cơ thể cô.

"Tôi sẽ đợi anh về"

Đó là tin nhắn hồi đáp của y/n gửi cho Nanami. Trong lúc anh đang hân hoan với cảm xúc yêu đương đầu đời của mình thì Nanami đã không biết rằng có một kẻ rình mò phía sau, hắn ta đã nghe được hết cuộc hội thoại của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip