Qua cơn giông

Lan Khuê nắm lấy Khánh Ngân lây lây vai: - Không đâu, không đâu. Chị Hương sẽ không có gì đâu.

Khánh Ngân giữ Lan Khuê lại trấn an: - Có thể Chị ta sẽ không bị gì đâu. Cảnh sát đã tìm khắp khu đó, không tìm được chị ta có lẻ chị ấy đã bơi được lên bờ rồi.

Lan Khuê lại càng rối tung nước mắt đầm đìa: - Nếu chị Hương về chị ấy sẽ gọi cho chị, còn này chị ấy cứ im lặng như thế.

Khánh Ngân: - Bây giờ em về sở cảnh sát, nếu có tin tức gì thì em sẽ báo cho chị được chứ ??

Lan Khuê níu tay Khánh Ngân: - Phải báo cho chị, nhớ là phải báo cho chị hay nha.

Khánh Ngân vùng chạy đi: - Dạ được.

Lúc này Lan Khuê chỉ biết đứng chấp tay cầu nguyện cho sự thật Phạm Hương sẽ không có gì hết.

Cả đêm đó Lan Khuê không tài nào chợp mắt được. Nàng mệt mỏi ngồi trầm ngâm.

Lan Khuê: - Lần trước chị Hương bị thương chị ta đã ở trên du thuyền, chắc lần này cũng vậy. Ờ đúng rồi.

Nói xong nàng tắm rữa sạch sẽ, ra chợ mua một số đồ và chạy đến du thuyền. Nàng đi tìm mọi chổ trên du thuyền vẫn không thấy Phạm Hương đâu. Nàng vội trách.

Lan Khuê: - Tại sao chị không về ?? Chị hứa sẽ về mà ?? Chị nói về thì nhất định sẽ về. Hơisss được !! Giờ mình sẽ nấu sẳn canh và làm cơm, chắc chắn chị Hươnh sẽ về.

Lan Khuê cậm cuội trong bếp để làm nhữbg món ăn cho Phạm Hương, lại còn dọn dẹp lại con thuyền đó. Nhưng đã chiều vẫn chưa thấy bóng dáng ai. Nàng lại buồn thui thủi.

Lan Khuê: - Chị nói với mình là sẽ về mà ??? - Vừa thở dài nàng xoay qua đã thấy Phạm Hương đang tiến lại gần mình, nàng chạy đến ôm lấy chị.

Phạm Hương cười: - Em chờ lâu rồi hả ?? Bà nội trợ ??

Lan Khuê sờ người Phạm Hương: - Là chị thật hả ?? Chị đã về thật sao ?? Chị về rồi, chị không sao chứ ??

Phạm Hương xoa đầu cô mèo ngốc: - Chị hứa về là sẽ về mà.

Lan Khuê bỗng oà khóc nức nở: - Chị không chịu gọi cho em một cuộc điện thoại nào hết. Làm em rất lo lắng.

Phạm Hương thấy cô mèo đó đàn hờn trách mình: - Chị khó khăn lắm mới giữ được mạng sống đó , em ở đó mà trách chị.

Lan Khuê đánh vào ngực ngừoi kia: - Nếu biết ra ngoài mà chị gặp chuyện, em sẽ chẳng cho chị đi đâu cả.

Phạm Hương hun lên trán người mình yêu: - Đáng lí ở giữa biễn chị nghĩ chị chết chắc rồi. Nhưng đột nhiên ngữi được mùi thức ăn của em nấu. Choaaaa chị nở lòng nào mà không về chứ hê hê. .

Lan Khuê ôm chặt người kia khóc nức nở: - Không sao là được rồi.
--------------------
Ở bên kia ngọn đồi có 2 người đang đứng nhìn mà ngưỡng mộ cặp đôi này.

Phương Anh mỉm cười: - Nhìn thấy họ yêu nhau được ở bên nhau, em có hi sinh cũng xứng đáng.

Mai Ngô tay bỏ trong túi quần, nhìn Phương Anh cười cười: - Ờ quên, cũng cám ơn em, nhờ em hi sinh nụ hôn để đánh tráo từ đá quí giả của Vĩnh Thuỵ thì đá quý thật. ( chap trước có nói, Lúc đầu đá quý trong vali của Vĩnh Thuỵ là đồ thật. Do vì Văn Sơn còn cay cú chuyện lần trước nên tráo đổi thành đồ giả nhằm ăn trọn số đá quý. Nhưng không ngờ nhóm của Phạm Hương đã tìm cách đổi từ giả sang thật. Để có đủ bằng chứng bắt người. )

Phương Anh lườm người bên cạnh: - Chị còn nói nữa hả ??

*FB
Phương Anh giả vờ để xe Vĩnh Thuỵ va vào xe mình, rồi ra ăn vạ.

Phương Anh: - Trời ơi, anh biết chạy xe không vậy ?? Giờ đụng trầy xe tôi hết rồi này. Xe của tôi là xe mới mua đó.

Vĩnh Thuỵ thở dài: - Xe mới mua gì chứ, tại cô đâm ra đột ngột như thế thì làm sao tôi né cho mà kịp ??

Phương Anh nóng giận: - Bây giờ tính sao đây ? Phun sơn lại 5 triệu, thay đèn 5 triệu tổng cộng 10 triệu. Anh đền cho tôi 10 triệu đi.

Vĩnh Thuỵ cười khinh: - Hứ ! Cô đùa với tôi hả ?? Như vậy mà đòi 10 triệu ??

Phương Anh trơ mặt: - Vậy thì báo cảnh sát đi.

Vĩnh Thuỵ không muốn phiền đến cảnh sát và cũng đang gấp nên thôi, lấy ngay ra 10 triệu đưa cho cô gái này. Trong lúc Vĩnh Thuỵ đếm tiền thì Phương Anh ra hiệu cho Mai Ngô đang đứng bên đường chạy moto đến tráo đá quý. Mai Ngô gật đầu chuẩn bị.

Vĩnh Thuỵ vừa đưa cho Phương Anh 10 triệu, cô nở một nụ cười: - Anh đúng là mau mắn mà cái này coi như em tặng anh. - Thế là Phương Anh kéo hắn vào trận hôn. Thừa lúc đó Mai Ngô chạy moto đến tráo đổi thế là xong.
*end FB

Mai Ngô nhún vai: - Thành công tốt đẹp, để hẹn bạn gái đi coi phim. - vừa nói vừa lấy điện thoại tính gọi cho Kim Chi thì bị Phương Anh ngăn lại.

Phương Anh: - Bắp !! Em có chuyện muốn nói với chị, nhưng chị phải chuẩn bị tâm lí.

Mai Ngô chau mài: - Lại muốn làm kì đà cảng mủi hả ??

Phương Anh thở dài: - Chiều qua mọi người tập chung ở bãi đậu xe thì Kim Chi phát hiện. Em đã đánh cho cổ ngất.

Mai Ngô nổi quạu: - Em làm gì kì vậy ?? Hả ?? Cổ có sao không ??

Phương Anh: - Chị yên tâm đi, em nhẹ tay lắm.

Mai Ngô: - Em nói như vậy có nghĩa là. . Những gì ta nói . . Kim Chi đã thấy hết rồi hả ??

Phương Anh: - Phải. !! Cái gì cô ấy cũng thấy hết và cũng biết chị là một tên cướp. Nói sao thì tự chị lo liệu đi nha. Bye.

Phương Anh bỏ đi bỏ lại Mai Ngô khuôn mặt đầy lo lắng.
---------------
Tại phòng lấy lời khai Vĩnh Thuỵ vẫn còn vênh mặt với cảnh sát.

Vĩnh Thuỵ: - Sếp à !! Sếp đừng làm mất thời gian của tôi thôi, tôi vẫn nói như vậy, tôi không liên quan.

Cảnh sát 1: - Đừng có giả vờ nữa, chúng tôi luôn theo dõi cuộc nói chuyện của anh tại hiện trường.

A: - Anh Vĩnh Thuỵ tốt nhất anh nên hợp tác với chúng tôi. Nói ra sự thật.

Vĩnh Thuỵ: - Sự thật ra là chính tôi ăn cơm với người ta.

Luật sư của VT: - Đúng đó đây chỉ là một bữa cơm bình thường thôi. Thực sự anh Vĩnh Thuỵ hoàn toàn không biết chuyện này. ( vì lúc cảnh sát vào thì Vĩnh Thuỵ đã đẩy số tang vặt đó cho Văn Sơn. )

Vĩnh Thuỵ: - Nếu các sếp có chứng cứ thì cứ buộc tội tôi. Nếu không thì đừng làm mất thời gian của tôi nữa được chứ ??

Khánh Ngân từ bên ngoài bước vào: - Không chỉ có thời gian của anh là quý báo, mà thời gian của chúng tôi cũng rất quý báo mà.

Những cảnh sát trong phòng: - Chào Sếp Đỗ. !!

Vĩnh Thuỵ: - Sếp Đỗ à !! Đừng mượn chuyện công trả thù riêng nhá.

Khánh Ngân nở nụ cười khinh bỉ: - Văn Sơn đã bảo rằng anh có trong vụ đánh cướp đá quý này.

Vĩnh Thuỵ: - Miệng là của hắn, hắn muốn nói sao chẳng được ??

Khánh Ngân: - Những gì hắn nói là thật hay giả thì ra toà chúng ta sẽ biết thôi. Giờ thì A lập hồ sơ khơi tố anh Vĩnh Thuỵ vì lí do cấu kết đánh cướp và mua bán tang vật trái phép.

  - YES SƠ !!!!

Khánh Ngân quay đi bỏ lại một nụ cười khing bỉ cho Vĩnh Thuỵ.
-----------------
Chẳng liên quan nhưng sự thật Minh cạn sức rồi. Nhưng Minh vẫn muốn ra chap 😢

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip