17. thất tình (1)
tôi, hoàng đức duy. hôm nay tôi thất tình
tôi cứ phóng xe đi như thế dù chẳng biết bản thân mình đang ở đâu. và trời bỗng đổ cơn mưa, thôi thì cứ cho là ông trời đang khóc thuê đi. lái thế nào tôi lại đi vào phố đi bộ, nơi này nhiều kỉ niệm thật đấy. rồi thì tôi quyết định dừng xe tại một quán quen, quán quen của anh. vừa bước vào, thấy người tôi ướt sũng thì các bạn nhân viên đã vội đưa khăn cho tôi và tăng nhiệt độ điều hòa.
- cho mình một bạc sỉu ... à không một nâu nóng
- dạ vâng, bạn có muốn gọi thêm hướng dương hay bánh không ạ?
- thêm một bánh chanh leo...
- dạ vâng vậy là một nâu nóng và một bánh chanh dây, của bạn hết 52 nghìn ạ
tôi cố gắng giữ cho đầu óc không nghĩ tới anh ý, nhưng sao miệng luôn nói ra những món yêu thích của anh? tôi chọn một chỗ ngồi ở góc để cố tránh đi ánh nhìn của mọi người vì cái cơ thể đang ướt sũng của mình. mở điện thoại ra, vào messenger thì đã thấy anh ý xóa biệt danh của anh và tôi, thậm chí còn đổi chủ đề đoạn chat thành đơn sắc, tôi thực sự thất vọng triệt để. bạn nhân viên vừa mang đồ ra thì tôi đã vội tắt điện thoại và cảm ơn bạn ý. nhìn bánh chanh leo mà anh thích, tôi lại chẳng nỡ ăn nó. khuấy ly nâu nóng và làm một hụm, tôi bây giờ đầu óc trống rỗng, lơ đãng nhìn xung quanh.
nếu mà bạn thắc mắc vừa nãy quang anh nói gì với tôi, tôi sẽ trả lời, chỉ là nó khiến tim tôi quặng thắt lại thôi ... " anh xin lỗi, đừng ôm anh, từ giờ mình đừng gặp nhau nữa " và sau đó anh bỏ đi.
tôi muốn gặp anh, muốn hỏi lý do tại sao anh lại không muốn gặp tôi? tại sao lại bỏ đi như thế? tại sao lại òa khóc khi đứng cạnh tôi như thế? tại sao lại xin lỗi?
tôi cứ ngồi đấy và thẫn thờ, lúc thì mặt ngơ ngác, lúc thì mặt ướt nhòa vì khóc, lúc thì tự cười bản thân vì đã ngu ngốc bỏ ra hơn 8 tháng để theo đuổi anh. và sau đầy những khung bậc cảm xúc thì tôi cũng uống hết được ly cafe và ăn hết chiếc bánh đấy, nhưng dường như chân tôi mất luôn cả cảm giác, người tôi nóng ran, mặt bắt đầu đỏ bừng lên và mắt sau một hồi khóc lóc thì đã bắt đầu mờ lòa và mọi thứ trở nên tối đen...
_______
quang anh, nguyễn quang anh tôi đây đang thất tình
tôi lên xe và chỉ biết khóc, tôi cứ khóc như thế cho đến khi bắt đầu cảm thấy khó thở. điều đặc biệt của chiếc taxi này là được lái bởi một nữ tài xế, chị ấy thấy tôi khóc thì cũng không nói gì. cho đến khi mặt tôi bắt đầu xanh xao, chị lập tức dừng xe và quanh xuống hỏi thăm tôi, tay chị vội mở ngăn tủ bên ghế lái phụ và lấy cho tôi ống xịt hen suyễn. tôi nhanh tay cầm lấy và xịt một hơi, thực sự là như từ địa ngục trở về trần gian.
tôi hồi phục hơi thở xong thì ríu rít cảm ơn chị
- em ổn hơn chưa? cần chị đưa đến bệnh viện không?
- không sao ạ, mà sao chị có..
- à, con chị bị hen suyễn nên lúc nào chị cũng đề phòng
- chị trẻ vậy mà đã có bé rồi sao ạ?
- chị 2 bé rồi...mà sao em...
- em ... tất cả vì tình thôi chị ạ
- ohhh, thôi cố lên, mưa nào mà không tạnh, à mà em muốn đến đâu?
- cho em đến khánh sạn xxx với ạ
cả quãng đường đi tôi chỉ ngồi lặng thinh bên cửa sổ, ngắm hết những suy tư của những phút vừa nãy. ngồi một lúc thì tôi lại chẳng nhịn được mà mắt lại rơi lệ.
duy ơi anh xin lỗi, anh xin lỗi vì đã khóc trước mặt em, anh xin lỗi vì đã bỏ đi, anh xin lỗi vì đẩy em ra xa, xin lỗi vì anh đã xin lỗi...
- đến nơi rồi em ơi
- ...
- em ơi?
- ? à, em xin lỗi, của em hết bao nhiêu ạ?
- của em hết 45 nghìn nhé
- em cảm ơn ạ
tôi nhớ rõ ràng là trong lúc tôi đang khóc bù lu bù loa lên thì chị cũng đã đi phải gần 5km rồi, thêm cả 3km về khách sạn nữa, sao tổng cả chuyến đi chỉ có 45 nghìn? nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, vội trả tiền rồi rời khỏi xe. không biết bây giờ duy đang ở đâu nhỉ? tôi nhớ duy rồi, tôi sợ đêm nay tôi chẳng ngủ được mất, vì thiếu đi vòng tay của người ấy. đứng dưới khách sạn mà chân tôi cứng nhắc, tôi không muốn nhìn thấy những kỉ niệm dán đầy tường ở trong phòng của hai đứa, tôi sẽ khóc đến cạn hơi mà ngất đi mất.
lấy hết can đảm rồi đi đến thang máy, tôi đánh mắt sang bên, một đôi vợ chồng mới cưới đang đi hưởng tuần trăng mật, họ cười nói với nhau, ôm ấp và nhìn nhau thắm thiết, điều này khiến cho tôi 3 phần ghen tị 7 phần đau thương. ngay tại chỗ họ đứng, tôi và duy cũng đã từng nhìn nhau như thế, ôm nhau như thế, thân mật như thế, nhưng đến cái danh phận cũng không có.
cửa thang máy mở, tôi và đôi vợ chồng son kia cùng đi vào. trong quá trình đi thang máy thì chẳng có bất thường xảy ra cả. cho đến khi thang máy dừng tại tầng chín, cửa bắt đầu mở và tôi bắt đầu lo sợ, bước ra khỏi thang máy, hàng tá những kỉ niệm của bọn tôi bắt đầu ùa về, tôi cố chạy hết sức đến trước cửa phòng.
hoàng đức duy có ở trong không? có thì liệu em sẽ nói gì với tôi? chạy ra ôm tôi hay vờ như không quen mà lướt qua, hay nặng hơn nữa là nói chuyện thật khó nghe như hôm em say?
tôi lặng lẽ mở khóa phòng, mở cửa và chậm rãi bước vào, tim lo sợ như bố mẹ vừa đi họp phụ huynh về vậy. phòng khách, không có hắn ta. tôi nhanh nhẹ mà đi đến cửa phòng ngủ, nếu em ở bên trong thì xin đừng nhìn tôi.
cạch
không, không có ai cả, căn nhà trống trơn. tôi vội vàng lấy vali ra, đem gói gém tất cả đồ dùng, quần áo của mình vào vali. tôi biết làm điều này có thể sẽ khiến duy gào thét vì mình nhưng ... ngoài xin lỗi ra tôi chẳng biết nói gì cả. lấy từng tờ note màu vàng, một tờ ở giường, một tờ ở nhà bếp, một từ ở sofa, một tờ ở tủ quần áo,..v..v.. và một tờ ở cửa chính " anh yêu nhóc nhiều lắm ".
xong xuôi tôi lôi điện thoại ra gọi cho một người anh của mình
reng reng reng
" alo, rhyder anh nghe? "
" anh về nhà chưa? hay vẫn đang ở tiệc? "
" lúc mày với thằng duy bỏ về thì chẳng anh em nào còn hứng tiệc cả! mà chuyện gì? "
" cho em ở nhờ nhà anh mấy ngày được không? "
" anh nghĩ nó không chỉ là mấy ngày...nhưng mà anh không phiền đâu, sang đi! "
" chờ cửa em ha "
" ok "
tút tút tút
hữu khương bỏ điện thoại xuống, thở dài một hơi rồi đi ra phòng khách ngồi chờ. anh lại có người để tâm sự rồi...
bên đầu dây bên kia
tôi kéo vali ra trước cửa, quay đầu nhìn một lần cuối, rồi dứt khoát ra khỏi căn hộ đó.
đêm đó anh đi
đêm đó hắn không trở về
kí tên : Rosazane
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip